- Ừm, đúng là vậy. Cô bé này vô cùng tùy tiện, nhưng dáng vẻ rất đáng yêu, nhân khí trong các nam sinh cực cao. Còn có một mỹ nữ khác, cùng khóa với Diệp Tiểu Nhu, nghe nói là từ trong gia tộc lớn nào đó ở phương bắc tới đây, tên Nạp Lan Thấm, là một nhân vật vạn người mê, không ít nam sinh thấy cô ta thần hồn đều điên đảo.
Tuy rằng đều là hoa hậu giảng đường, nhưng Nạp Lan Thấm khiến người chú mục nhất đấy, nhân khí cũng là cao nhất.
Lục Tích Nhan đơn giản nói qua.
Tần Xuyên nghĩ thầm, xinh đẹp hơn nữa cũng không có khả năng đẹp hơn Tiểu Nhu của hắn, khoa trương hơn nữa cũng không có khả năng vượt qua khuôn mặt không góc chết của Liễu Hàn Yên.
- Lục tiểu thư, sao cô không phải hoa hậu giảng đường? Tôi cảm thấy cho thêm cô vào mới có thể tạo thành Tứ đại mỹ nhân đại học Đông Hoa đi?
Lục Tích Nhan lườm hắn:
- Đừng lấy tôi để nói đùa, tôi đã 30 rồi, còn so sánh gì với những cô gái trẻ tuổi kia.
Tần Xuyên cười hắc hắc nói: nói:
- 30 rất tốt, thành thục thùy mị, dù sao tôi cũng ta cảm thấy không thể nén lòng mà nhìn xem lần hai.
Khuôn mặt Lục Tích Nhan có chút nóng lên. Tuy rằng ngày bình thường những nam nhân khác đều dùng ánh mắt xâm lược nhìn mình nhưng không ai giống như Tần Xuyên, trắng trợn nói ra những lời này.
- Cậu... cậu nói nữa tôi sẽ tức giận.
Trong nội tâm Lục Tích Nhan có chút sợ.
Tần Xuyên nói:
- Đây đều là những lời từ đáy lòng tôi, không có ý tứ gì khác ý tứ gì khác... Cô không thích nghe, tôi không nói nữa.
- Như vậy mới đúng. Cậu có bạn gái rồi, đừng khiến người khác phải hiểu lầm.
Sau khi hai người tới căn tin, Lục Tích Nhan hỏi ý của Tần Xuyên, chọn ba mặn hai chay, lượng đồ ăn trong căn tin không nhiều lắm, cho nên chọn nhiều một chút.
Chỉ là bác gái lấy đồ ăn cho Lục Tích Nhan dường như có cừu oán với cô, mặt xụ ra, động tác cũng rất nặng nề, khi đẩy chén đĩa ra ngoài còn khiến nước canh sóng ra.
Tần Xuyên thấy vậy ngẩn người, một mỹ nữ như Lục Tích Nhan sao lại bị mọi người khinh bỉ như vậy?
Khi bưng chén đĩa đi tới ngồi trong một góc hẻo lánh, những sinh viên ăn cơm trong căn tin đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người.
Lúc đi qua một cái bàn tụ tập nữ sinh lúc, mấy nữ sinh viên thậm chí còn chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ:
- Trông thấy chưa, hồ ly tinh họ Lục ăn cơm cùng một người con trai xa lạ.
- Sao giờ lại đổi thành người trẻ tuổi? Chẳng lẽ là khát khao, tìm người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng hay sao?
- Ha ha, đoán chừng là không có câu được Trần giáo sư, đổi mục tiêu, trâu già gặm cỏ non ah.
- Thật không biết xấu hổ, tôi mà là cô ta sớm đã rời khỏi trường hộc này, vậy mà còn dám tới dạy học...
- Nghe nói lớp ban đầu đã không cho cô ta tới dạy, Trần giáo sư tâm địa tốt, sắp xếp cho cô ta dạy lớp MBA, Trần giáo sư đúng là một người đàn ông tốt...
Những nữ sinh này khi nói chuyện với nhau nói chuyện với nhau, kỳ thật cũng không có ý che dấu, rõ ràng là đang kích thích Lục Tích Nhan.
Chỉ có điều Lục Tích Nhan cũng giả bộ như không nghe thấy, vẫn mỉm cười mời Tần Xuyên tới một chỗ ngồi vắng vẻ.
- Ăn đi, đừng ghét bỏ cơm rau dưa.
Lục Tích Nhan rất tự nhiên gắp đồ ăn cho Tần Xuyên, sau đó cũng bắt đầu ăn.
Tư thái ăn của cô cũng rất ưu nhã, nhưng không phải là hình thức quý tộc mà mang phong cách chất phác tự nhiên.
Tần Xuyên chỉ nhìn xem dáng vẻ ăn cơm của cô gái này cũng rất dễ đoán được cách sống của cô.
Thật không biết một cô gái đơn giản mộc mạc như vậy tại sao phải lại bị người khác chỉ trích.
Nhưng Lục Tích Nhan không nói, Tần Xuyên cũng không hỏi nhiều. Ai cũng có bí mật của riêng mình, hơn nữa khi trước đối phương uống rượu ngã xuống hồ, vạn nhất sự kiện này có liên quan với tất cả, vậy đây khẳng định là chuyện khiến Lục Tích Nhan vô cùng đau khổ, không nên đi vạch trần vết sẹo của cô.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên Lục Tích Nhan hốc mắt hồng hồng đấy, có chút óng ánh.
Cô ngẩng đầu, nhìn Tần Xuyên ăn từng ngụm từng ngụm, buồn bã cười cười:
- Cậu không biết biết vì đâu bọn họ đối xử, nói với tôi như vậy sao?
Tần Xuyên gắp một miếng gan heo đưa vào trong miệng, chớp chớp mắt nói:
- Xem ra không phải chuyện gì tốt, tôi hỏi cô có thể khiến cô khó xử. Nếu cô muốn nói, cuối cùng sẽ nói cho tôi biết.
- Ha ha...
Lục Tích Nhan cười khẽ:
- Có lẽ cậu cảm thấy tôi là một cô gái đê tiện... Thực xin lỗi, tôi vốn muốn mời cậu ăn một bữa cơm đơn giản để cám ơn cậu đấy, kết quả khiến cậu loạn lòng.
Tần Xuyên cười tỏ vẻ mình không sao cả:
- Lục tiểu thư, người khác nói cái gì là chuyện của bọn hắn, tôi chỉ tin tưởng ánh mắt của mình. Tôi biết cô là người giữ mình trong sạch, cho nên những người kia nhất định là hiểu lầm cô rồi, tôi sẽ không tin là thật.
Lục Tích Nhan khẽ giật mình, lập tức cổ quái mà hỏi thăm:
- Cậu... Làm sao biết cậu Làm sao biết tôi không phải loại phụ nữ nữ nhân như vậy?
- Muốn tôi nói thật?
- Đương nhiên, biết người biết mặt không biết lòng!
Tần Xuyên liếm liếm nước tương trên môi, tiến đến trước mặt đối phương, nhỏ giọng nói:
- Bởi vì tôi biết rõ xử nữ 30 tuổi chắc chắn sẽ không chắc chắn sẽ không chắc chắn sẽ không phải hồ ly tinh hồ ly tinh...
Khuôn mặt Lục Tích Nhan đỏ bừng, ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh:
- Cậu... sao cậu có thể biết được?
Chuyện này chính là một điểm tự ti trong lòng cô. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, một mực cố gắng học tập, trong đại học thi nghiên cứu thi nghiên cứu sinh lại học lên tiếp, rồi thi khảo chức danh... Năm nay đã 30 rồi, còn không có một lần yêu đương.
Nhắc tới cũng buồn cười, rõ ràng là cô căn bản chưa hề biết tới chuyện nam nữ, nhưng người trong trường lại truyền rằng cô là hồ ly tinh câu dẫn đàn ông.
- Tôi từ nhỏ học y, tôi không chỉ có thể nhìn ra cô chưa trải qua chuyện đó, còn biết gần đây cô thường thường đau bụng kinh, đề nghị cô đừng quá suy nghĩ, đối tốt với bản thân một chút...
Tần Xuyên cười cười ôn hòa, tiếp tục ăn cơm.
Trong nội tâm Lục Tích Nhan cảm thấy ấm áp, chuyện này đúng là thật, bởi vì chuyện đau bụng kinh chỉ mình bản thân cô biết.
Đột nhiên Lục Tích Nhan cảm thấy người học sinh trước mắt mình này tràn đầy thần bí, chính mình rõ ràng lớn rồi hơn so với hắn vài tuổi, nhưng lại bị hắn xem thấu.
- Khó trách Diệp Tiểu Nhu lại làm bạn gái của cậu, cậu thật biết cách lấy lòng phụ nữ.
Lục Tích Nhan mắt đầy thâm ý nói.
Tần Xuyên trừng mắt nhìn cô:
- Chẳng lẽ Lục tiểu thư đã động lòng với tôi nhanh như vậy sao?
- Gọi tôi là giảng viên Lục hay giáo sư Lục,bạn học Tần Xuyên.
- Được, Lục đại mỹ nữ.
- Hi hi...
Sự bi ai trong mắt Lục Tích Nhan biến mất, cô bị Tần Xuyên trêu chọc nở nụ cười.
Đang khi hai người cười cười nói nói, có một giọng nói the thé từ bên cạnh truyền tới.
- Lục Tích Nhan, hóa ra cô ở đây? Bổn thiếu gia tới văn phòng tìm cô, cô lại ở đây ăn cơm cùng một tên mặt trắng nhỏ?
Không phải là đã cho cô thời gian cân nhắc sao? Cô cân nhắc thế nào về chuyện làm bồ nhí của tôi rồi.
Một tên con trai tóc ngắn, dùng keo xịt tóc dựng thẳng lên, chân đi chữ bát, mặc áo hoa ngắn tay Versace đi tới.
Phía sau gã còn có mấy tên tiểu đệ ma cà bông, đều dùng ánh mắt tham lam nhìn Lục Tích Nhan.
- Tôn Hoa? Chú ý cách nói năng của cậu. Cho dù hiện tại tôi không dạy các cậu, nhưng cũng là thầy của các cậu.
Lục Tích Nhan nhíu lại lông mày, khuôn mặt lạnh lẽo.
- Ha ha! Lục Tích Nhan, giả vờ cái gì vậy! Ra vẻ với ai vậy chứ? Vẫn cho mình là giáo sư Lục khi trước sao? Thời điểm năm nhất, tôi đã nghĩ bờ mông cô lớn như vậy, khẳng định rất dâm, quả nhiên là không nhìn lầm...
Tôn Hoa vẻ mặt cười phóng đãng.
- Cậu còn nói năng lỗ mãng nói năng lỗ mãng còn như vậy, tôi sẽ đi báo với nhà trường!
Lục Tích Nhan tràn ngập tức giận.
Nhưng Tôn Hoa căn bản không sợ:
- Đi đi! Đi báo đi! Đi tới chỗ hiệu trưởng cũng được. Tôn gia chúng ta hàng năm tặng trường học vài trăm vạn đâu rồi, hiệu trưởng thấy cha tôi còn phải khách khí, một phó giáo sư nho nhỏ như cô, còn là một hồ ly tinh, ngoài bề ngoài tạm ổn thì ai quan tâm cô chứ!
- Hắc hắc, Hoa ca, nữ nhân này lừa chúng ta ba năm, dù thế nào cũng phải dẫn cô ta tới quán bar chơi hai ngày, bằng không thì sẽ phụ lòng mấy anh em ta cứng ngắc vì cô ta ba năm!
- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của mày kìa! Hoa ca chơi đùa xong còn có thể thiếu chúng ta sao?!
Mấy tên bám đuôi kia đều lộ dáng cười xấu xa.
Lục Tích Nhan không dám sinh viên mình dạy trước kia lại đối xử với mình như vậy.
Xấu hổ và giận dữ không ngừng tích tụ, rốt cục cô không khắc chế được bản thân, cầm một đĩa cà xào dầu, hất về phía đối phương!