Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 167: Không tiện




Tần Xuyên đi ra khỏi bệnh viện, trở lại bãi đỗ xe đợi hơn nửa giờ, lúc này mới đợi được Liễu Hàn Yên và Y Phi đi ra.

Y Phi tuy rằng thụ thương không ít, nhưng đều là vết thương ngoài ra. Cô gái này rất cứng rắn, căn bản cảm thấy không cần tĩnh dưỡng.

- Y Phi, thời kỳ này cô ở cùng một chỗ với tôi, tạm thời đừng quay về bộ đội.

Liễu Hàn Yên phân phó.

Y Phi nghe xong, liên tục lắc đầu:

- Không thể đâu tướng quân, như vậy không hợp quy củ. Tôi vẫn nên trở lại nhà ở mà tôi được phân thì hơn.

- Cô ở một mình, tôi rất lo. Chẳng lẽ cô không nghe lời tôi nữa hả?

Liễu Hàn Yên cao giọng nói.

Tần Xuyên không có biện pháp, lại nhìn Tần Xuyên ở một bên, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, gật đầu:

- Được, tôi nghe lời tướng quân.

Tần Xuyên trong lòng cười khổ, cô gái này e chừng cảm thấy khi ở cùng với Liễu Hàn Yên có thể hỗ trợ đề phòng hắn.

Khi về đến nhà, Liễu Tiên Tiên sớm đã nấu xong cả bàn thức ăn, chờ chị gái và anh rể trở về.

Nhìn thấy Liễu Tiên Tiên buộc tạp dề,mặc trang phục đầu bếp nữ, Tần Xuyên phát hiện thực đẹp mắt.

Nhìn thấy Y Phi cũng tới, Liễu Tiên Tiên ríu rít nói chuyện không ngừng, hỏi thăm vết thương của Y phi như nào, khá là thân mật.

Y Phi dường như rất bất đắc dĩ với người em gái của tướng quân, không tiện không trả lời, nhưng cô em gái này quá mức hoạt bát rồi, khiến cô không chống đỡ nổi.

Một bữa tối đi qua, Liễu Hàn Yên lại sắp xếp cho Y Phi vào một phòng khách, bảo cô nghỉ sớm một chút.

Y Phi dáng vẻ lo lắng:

- Tướng quân, buổi tối ngài…

Cô không nói ra được, dù sao hỏi trưởng quan ngủ cùng ai thì có phần bất nhã.

Nhưng Liễu Hàn Yên cũng không ngại, trực tiếp trả lời:

- Tôi và Tần Xuyên ở một phòng.

- Hả?

Sắc mặt Y Phi trắng bệch:

- Vậy… Tướng quân ngài…

- Yên tâm đi, chúng tôi chỉ ngủ chung, không có làm chuyenejnam nữ.

Liễu Hàn Yên thản nhiên nói, dường như chuyện này căn bản không cần phải giấu diếm.

Lúc này Y Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thực cô ta cũng không biết Thiên Huyễn Băng Ngưng của Liễu Hàn Yên cần phải thủ thân như ngọc, chỉ thuần túy cảm thấy Liễu Hàn Yên không thể bị Tần Xuyên vấy bẩn, cho dù sau khi kết hôn cũng không được.

Khi Liễu Hàn Yên trở lại trong phòng, phát hiện Liễu Hàn Yên đang ngồi trước máy tính, lên mạng xem hàng.

- Anh đang làm gì vậy?

Liễu Hàn Yên phát hiện Tần Xuyên đang xem cửa hàng, gọi là phố bánh nướng gì đó, lập tức cảm thấy lạ, sao hiện giờ ngay cả bánh nướng cũng có thể mua trên mạng.

Tần Xuyên cũng không giấu diếm, nói:

- Muốn mua chút quà tặng cho một cô gái. Bởi vì hình như anh đã tổn thương người ta, cảm thấy phải xin lỗi…

Anh thích ăn bánh nướng nấm khô, muốn mua vài hộp, nhưng cảm thấy tặng con gái thì không thích hợp.

Đúng rồi, vợ, em giúp anh nghĩ xem mấy cô gái trẻ tuổi thích thứ gì?

Liễu Hàn Yên cũng không hỏi cô gái kia là ai, giống như không hề sao cả, đáp:

- Tôi không biết con gái thích gì, nhưng lễ vật những gia tộc khác tặng tôi đều là vàng bạc châu báu.

Tần Xuyên vỗ trán một cái:

- Đúng vậy! Trang sức! Thứ này sáng long lanh! Sao anh lại không nghĩ tới cơ chứ!

Tần Xuyên vội vàng tìm một cửa hàng bán trang sức qua mạng, nhìn thấy trên trang chủ có đăng một bức ảnh một đôi nhẫn cưới chói mắt, không khỏi sững sờ.

Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình và Liễu Hàn Yên hình như còn chưa mua nhẫn cưới.

- Vợ, không bằng chúng ta mua một chiếc nhẫn kim cương cho em đi, đúng lúc hiện giờ anh có tiền.

Tần Xuyên quay đầu cười nói.

Liễu Hàn Yên chuẩn bị cởi đồ đi tắm rửa, nghe Tần Xuyên nói vậy, động tác dừng lại, dường như trong thời gian ngắn không biết trả lời như nào.

Cứ vậy chừng bảy tám giây, cô mới lạnh nhạt đáp một câu:

- Không cần, lãng phí!

Tần Xuyên nhếch mày, cười xấu xa:

- Bình thường con gái nói ‘không cần’ đều là ‘cần’, vợ cứ an tâm, anh khẳng định sẽ mua cho em một cái nhẫn kim cương thật lớn.

Liễu Hàn Yên không vui, trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Tôi chính là một cô gái không bình thường! Đừng coi tôi như những người khác!

Lạnh lùng quăng lại những lời này, Liễu Hàn Yên đi vào trong phòng tắm.

Tần Xuyên ngơ ngác ngồi trên ghế, cảm thấy không thể hiểu nổi. Chính mình đâu có trêu chọc cô ta, sao đột nhiên hung dữ như vậy chứ?!

Hắn bắt đầu suy nghĩ có điểm nào lạ…

Tần Xuyên vỗ đùi, chuẩn cờ mờ nờ rờ! Mông Liễu Hàn Yên còn bị thương, còn đang dán thuốc, sao có thể tắm rửa được chứ?!

Tần Xuyên lập tức chạy tới cửa phòng tắm, hô:

- Vợ! Em đừng tắm! Miệng vết thương của em trong ba ngày không thể tiếp xúc với nước!

Liễu Hàn Yên bên trong trầm mặc một hồi, mới mở cửa ra, sắc mặt phức tạp nhìn Tần Xuyên:

- Anh vào đây.

- Hả?

Tần Xuyên chỉ vào chính mình, cười thẹn thùng:

- Chuyện này… không hay lắm đâu. Em còn đang bị thương, tắm uyên ương chờ sau hãy nói!

Tần Xuyên đã sắp đỏ mặt, không ngờ tới vợ mình lại cởi mở như vậy nha, nhưng kỳ thực rất có tình thú.

Nhưng Liễu Hàn Yên nhíu mày suy nghĩ một chút, mới biết rõ cái gì gọi là ‘tắm uyên ương’, lập tức lắc đầu:

- Cho dù không tắm rửa tôi cũng muốn dùng khăn ướt lau người. Miệng vết thương ở sau tôi không nhìn thấy, những nơi gần miệng vết thương cũng không tiện quan sát, anh giúp tôi lau một chút.

Tần Xuyên vẫn mang vẻ mặt tươi cười, hóa ra là có ý này.

- Vợ, có phải là em thích sạch sẽ hay không? Nếu không tắm sạch thì không ngủ được sao? Kỳ thực dù em hai ba ngày không tắm rửa, anh cũng không chê em.

Tần Xuyên nói.

- Anh không muốn giúp tôi? Vậy tôi gọi Tiên Tiên tới.

- Đừng đừng! Như vậy không hay đâu, chuyện giữa vợ chồng ta, em vợ xen vào thì không ổn.

Tần Xuyên đang lo không có cơ hội kéo gần khoảng cách với Liễu Hàn Yên.

Liễu Hàn Yên cảm thấy nói chuyện với Tần Xuyên đúng là lãng phí thời gian, nếu nguyện ý thì lảm nhảm nhiều như vậy làm gì.

Cô trở lại phòng tắm, rất tự nhiên mà cởi quần áo.

Tần Xuyên giương mắt nhìn đôi chân thon dài, tròn bóng của vợ, chẳng khác nào như do bạch ngọc điêu khắc mà thành. Hai mắt hắn trố ra, nuốt nước miếng ừng ực.

Vết thương khá dài, một phần đã kéo vào trong đồ lót của cô. Cho nên Liễu Hàn Yên khi cởi đồ lót thì rất cẩn thận.

Tần Xuyên vốn tưởng rằng Liễu Hàn Yên ít nhất cũng giữ lại một lớp quần áo cuối cùng, sau đó để hắn hỗ trợ lau phần sát mông là đủ, nhưng đây hiển nhiên không phải ý của Liễu Hàn Yên!

- Vợ, em.. em cởi cả đồ lót sao?

Tần Xuyên là một người con trai bình thường, hắn cảm thấy thằng nhỏ phía dưới mình đang kích động.

Liễu Hàn Yên hai tay đã đặt ở mép quần lót, tùy thời có thể cởi xuống, quay đầu lại bình thản nhìn Tần Xuyên…

- Anh không tiện?

Tần Xuyên sắp khóc, cô gái này lại hỏi một chàng trai như hắn không tiện xem chỗ kín của cô?!

- Tiện… tiện, rất tiện.

Tần Xuyên vô cùng chăm chú.

Liễu Hàn Yên cảm thấy nếu cả hai đã là vợ chồng, sớm tối ở chung phòng, vậy thân thể của mình sớm muộn gì cũng bị Tần Xuyên nhìn thấy sạch.

Giống như khi trước cô bị Tần Xuyên hôn, sờ loạn, cô cũng không có ý kiến chính là vì nguyên nhân này.

Hiện giờ khi cô bị thương, rất không tiện hoạt động, vậy càng không cảm thấy xấu hổ gì cả.

Trong mắt Liễu Hàn Yên thì xấu hổ cùng giả bộ rụt rè kỳ thực chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cô thấy Tần Xuyên không có ý kiến gì nữa, liền cẩn thận cởi chiếc quần lót bằng bông xuống, không để nó chạm vào miệng vết thương, cho tới khi kéo tới giữa hai đùi mới dừng lại.