Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 155: Liễu Hàn Yên khiếp sợ




Sát thủ Rick không biết là lời nói vừa rồi đã khiến vị trí của gã bị lộ ra.

Thân thể Liễu Hàn Yên như một cơn gió, xung quanh thân thể có băng tinh vờn quanh, nhanh chót vọt lên ban công tầng hai nhà chính, lại nhảy thêm một cái, đã rơi xuống tầng ba cao nhất.

Trong nháy mắt, Tần Xuyên liền nhìn thấy cô gái chém rụng quả rocket của mình, ánh mắt tỏa ra vẻ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình.

Rick là người bắn trọng pháo, không phải sát thủ am hiểu chiến đấu gần người. Cho nên ngay khi phát hiện Liễu Hàn Yên đang ở gần, lập tức rút boom mù cùng boom khói ra, muốn chạy trốn.

Nhưng không đợi gã lấy ra vũ khí phòng thân, tay phải gã đã cứng nhắc, không cử động được.

Một lớp băng đã ngưng kết ở các đốt ngón tay cảu gã, cơ bắp cường tráng của gã dùng rất nhiều sức mới phá vỡ được khối băng này.

Nhưng lúc gã ngẩng đầu, đã phát hiện bàn tay của Liễu Hàn Yên che ở trước mặt!

- Không… Đừng giết tôi…

Rick sử dụng kỹ năng bảo vệ tính mạng cuối cùng: Giả vờ xin tha thứ!

Nhưng Liễu Hàn Yên hoàn toàn không có hứng thú nghe, một dòng nước lạnh từ lòng bàn tay cô chảy ra, đầu Rick bị đóng băng.

Liễu Hàn Yên dùng khuỷu tay đánh về sau, Rick từ trên nóc nhà rơi xuống dưới, đầu vỡ thành một đống thịt đóng băng.

Giống như là khiêu khích Tần Xuyên, sau khi tiêu diệt Rick, Liễu Hàn Yên ánh mắt cố ý nhìn về phía hắn.

Đương nhiên Tần Xuyên chú ý tới điểm này, nhớ tới khi trên đường, theo lời Đường Vi nói trong xe, hắn cảm thấy có thể cô đang ghen tị, vì vậy vội vàng vỗ tay!

- Lợi hại! Lợi hại! Tiểu Yên Yên vợ yêu quả nhiên mạnh mẽ!

Tần Xuyên đứng đó làm cổ động viên.

Đúng lúc này, có một tên xạ thủ bang Tứ Hải từ sau bồn hoa xuất hiện, nổ súng về phía sau Tần Xuyên.

Liễu Hàn Yên thấy vậy cả kinh, đang định nói gì thì liền sững sờ.

Sau lưng Tần Xuyên như có mắt, gót chân đá vào một viên đá vụn, trực tiếp đánh vào đầu tên xạ thủ kia, khiến hắn choáng váng, hoàn toàn không quên khen Liễu Hàn Yên.

- Hừ!

Trong lòng Liễu Hàn Yên không phục. Chính mình lo lắng vô ích, nhìn hắn đang cười đùa toe toét nhưng thế cục hiện trường đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Nhưng lúc này, Tần Xuyên thu lại nụ cười trên mặt, hô to với Liễu Hàn Yên:

- Honey, mau xuống đây!! Mau!

Liễu Hàn Yên sững sờ, không biết đột nhiên Tần Xuyên nổi điên làm gì vậy. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sau lưng cô xuất hiện sát cơ mãnh liệt!

Cô theo bản năng không dám quay lại, lập tức nhảy về phía trước!

- Chạy đi đâu!

Một giọng nói trầm thấp từ sau truyền tới, không biết từ khi nào Atula đã che dấu khí tức để tiếp cận Liễu Hàn Yên, giống như chiến thần nơi địa ngục đứng dưới đám mây đen trên bầu trời.

Một dúm tóc bạc của gã bay theo gió, đôi mắt như hung thú ăn thịt người, hung thần ác sát.

Bàn tay to lớn như cái quạt, đeo một chiếc bao tay hở ngón màu đen rất đặc thù, lộ ra mười ngón tay đầy vết chai.

Atula xông về phía Liễu Hàn Yên, bám sát, đánh ra một chiêu Phách sơn chưởng!

Mỗi ngón tay y đều mang theo tiếng xé gió chói tai, giống như không khí cũng bị y đốt cháy, cách hơn 10m vẫn có thể nghe thấy rõ ràng!

Khuôn mặt Liễu Hàn Yên trắng bệch, rốt cục cô biết vì sao mình không phát hiện ra Atula kịp thời, vì người này là võ giả Tiên Thiên trung cấp!!

Bang Tứ Hải mời được võ giả Tiên Thiên trung cấp tới tọa trấn? Sao chúng có thực lực này được?!

Thấy phía sau Liễu Hàn Yên gặp địch, Tần Xuyên vội vã muốn tới ngăn cản, nhưng lúc này đã không kịp.

Cũng may Liễu Hàn Yên cũng không phải hạng tầm thường, hàn khí toàn thân bắt đầu khởi động ở sau lưng, chân khí Băng Ngưng nhanh chóng ngưng kết!

Vạn trượng băng lao!

Mấy chục khối băng lạnh như một miếng sắt, hung hăng đâm tới phần ngực và bụng Atula.

Một chiêu này vốn là chiêu thức giam giữ đối thủ trong thời gian ngắn, nhưng giờ lại tạm thời biến đổi, trở thành chiêu ngăn cản tốc độ của Atula.

Atula dường như cũng không ngờ đối phương lăng không còn có thể đột nhiên đánh ra một chiêu này, chưởng phong biến đổi, đành phá nát những tảng băng trước mặt!

Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Liễu Hàn Yên kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

- Vợ mau chạy đi, em không phải là đối thủ của y. Anh yểm hộ cho em, em và Vi Vi đi tìm cha con Vương gia.

Tần Xuyên ngăn ở trước người Liễu Hàn Yên, cảnh giác nhìn Atula hạ xuống đất.

Tần Xuyên cũng không xác định chính mình có thể chắc chắn thắng được Atula không. Nếu như không phải khôi phục thực lực Ngũ phẩm Băng liên, vậy khẳng định là không đánh lại.

Nhưng Liễu Hàn Yên vẻ mặt không vui:

- Dựa vào đâu mà tôi phải đi, tôi tới đây là để chặn giết đám sát thủ nước ngoài này, tôi sẽ không lui bước! Muốn lên cũng là cùng xông lên!

- Đến lúc này sao em còn cãi lời vậy?! Em cung Sửu nhi sao?!

Tần Xuyên muốn phát điên, sao cô gái này làm được cái chức chỉ huy Hàn Thứ vậy.

Hơn nữa đánh không lại thì thôi, sao phải miễn cưỡng? Lưu lại cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn với Atula, ngược lại còn khiến Tần Xuyên phải lưu tâm bảo vệ cô.

Ai ngờ Liễu Hàn Yên rất chân thành trả lời một câu:

- Tôi và anh cùng tuổi, đều là tuổi ngựa.

Tần Xuyên không biết nên khóc hay nên cười:

- Anh không có ý đó… Em ở nơi này rất nguy hiểm, anh không muốn em xảy ra chuyện.

Nhưng Liễu Hàn Yên vẫn không có ý chạy, hừ lạnh nói:

- Anh chưa từng thấy toàn bộ thực lực của tôi, dựa vào đâu mà cảm thấy anh mạnh hơn tôi? Đợi chút nữa đừng có cầu tôi cứu anh đó!

Trong lòng cô vẫn chưa từng cảm thấy mình sẽ thua bởi Tần Xuyên. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng có thói quen nhận thua, đặc biệt là khi đối mặt với người chồng mà trước đây mình cho là phế vật này, cô càng không muốn thừa nhận mình không bằng hắn.

- Hóa ra hai đứa mày là vợ chồng.

Atula nhếch miệng cười tà:

- Vợ mày xinh đẹp như vậy, còn là võ giả Tiên Thiên, đợi chút nữa tao phải hưởng thụ một chút…

Đời này tao thích nhất chính là trước mặt người khác chơi vợ của hắn, càng xinh đẹp lại càng tận hứng, ha ha… ha ha ha…

Sắc mặt Tần Xuyên lập tức trầm xuống, sương mù màu đen trong mắt bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra. Hắn đi từng bước về phía Atula, một tay chân khí Hỏa liên, một tay chân khí Băng liên đang không ngừng ngưng tụ.

Liễu Hàn Yên ở phía sau cuối cùng cũng cảm nhận được uy áp chân khí của Tần Xuyên ở khoảng cách gần, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy, lóe lên ánh sáng nhìn theo bóng lưng Tần Xuyên.

Tần Xuyên đi tới đâu, gạch đá dưới chân đều bị chân khí mạnh mẽ phá vỡ, bắn tung tóe. Chân khí của hắn không ngừng phóng thích ra bên ngoài, hình thành Tiên Thiên cương khí.

Liễu Hàn Yên nhếch bờ môi đỏ mong, tim đập rất nhanh, vẻ mặt khó tin. Người con trai vẫn luôn bị cô coi là phế vật này một lần nữa lại khiêu chiến nhận thức của cô!

Đây căn bản không phải võ giả Tiên Thiên sơ cấp, hắn là một võ giả Tiên Thiên trung cấp?!

Võ giả Tiên Thiên trung cấp cùng tuổi với mình?! Đây đúng là cái bạt tai với tất cả những người tự xưng thiên tài trên toàn bộ Hoa Hạ!!

Cái gì mà thập đại thiên tài một đời hoàng kim, trong mắt người con trai này đoán chừng đều là chuyện cười đi?!

Tuy rằng Liễu Hàn Yên cũng biết người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn. Trên đời có rất nhiều gia tộc và tông môn lánh đời, khẳng định có rất nhiều thiên tài không ai biết tới.

Nhưng một nhân vật như vậy lại xuất hiện bên cạnh mình, là người chồng được đính hôn từ hơn 20 năm trước, điều này sao có thể khiến cô không rung động cho được?!

Nghĩ tới trước đây mình và Y Phi đều ghét bỏ hắn vô dụng, không nhìn ra bản lĩnh cổ võ của hắn, Liễu Hàn Yên cảm thấy mình quá ngu xuẩn!

Đương nhiên cô không thể nhìn ra, vì cảnh giới của Tần Xuyên cao hơn cô!

Người con trai này rõ ràng có thiên phú và thực lực biến thái nhưng vì sao lại ẩn nhẫn không bộc phát, yên lặng làm một nhân viên trông Net?

Liễu Hàn Yên ngoài kinh ngạc thì cũng có thể hiểu được Tần Xuyên rất biết giả vờ…

Tần Xuyên cũng không biết chính mình sau khi thi triển thực lực lại khiến vợ ở sau lưng nổi lên sóng gió trong lòng.

- Tao thấy mày tự đi mà chơi trứng của mình đi!

Tần Xuyên vừa dứt lời, đã nhảy vọt tới trước mặt Atula!

Ầm!

Một chiêu Dương Quan Tam Điệp, chân khí Băng liên như cá voi phá sóng, liên tiếp ba lần xung kích, đánh vào giữa ngực Atula!

Nhưng cổ quái chính là Atula lại trơ mắt nhìn Tần Xuyên đánh trúng vị trí yếu hại của mình mà không di dời nửa bước.