Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 152: Cắt Hầu




Ở trong một căn phòng hợp ở khu biệt thự bang Tứ Hải bên bờ biển.

Cha con Vương Chấn Thiên đang nhìn vào một màn hình lớn, phía trên truyền về chính là cảnh nhà Lam Trung Hoa nổ tung.

Sau khi xem trực tiếp tình hình phía bên kia, một người đàn ông với gương mặt góc cạnh xuất hiện, đeo niềng răng mà kính râm màu xanh da trời, dáng vẻ hung hãn.

- Hội trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, mục tiêu Đường Vi cùng một nam một nữ đi theo đã táng thân trong biển lửa.

Gã báo cáo.

Trong phòng họp, một người đàn ông trung niên dáng người thon dài, màu da ngăm đen ngồi trên vị trí thủ lĩnh.

Trên đỉnh đầu y giữ lại một dúm tóc nhuộm màu trắng bạc, môi màu tím đen, môi dưới cùng hai tai đều đeo rất nhiều khuyên bạc, mặc áo khoác da, lộ ra cơ bắp cường tráng ở ngực.

Chỉ là y chỉ cần ngồi trong phòng họp đã có thể khiến những người xung quanh cảm thấy sợ hãi, bất an, giống như y đi tới đâu sẽ có một đám mây đen bao phủ nơi đó.

- Cắt Hầu, đi xác nhận hiện trường, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

- Vâng, hội trưởng.

Nhìn cuộc điện thoại chấm dứt, cha con họ Vương đều mang vẻ mặt vui sướng.

- Ha ha ha, căn bản không cần kiểm tra. Cho dù Đường Vi là võ giả Tiên Thiên cũng không thể sống trong tình cảnh như vậy.

Atula liếc nhìn bọn họ:

- Hai vị cũng quá coi thường võ giả Tiên Thiên rồi. Nếu như phản ứng nhanh, kịp thời vận cương khí Tiên Thiên để ngăn cản, chỉ nổ như vậy thì vẫn còn cơ hội sống sót không nhỏ. Đương nhiên… bị thương là không thể tránh được.

- Dù không bị thương, Đường Vi sao có thể là đối thủ của hội trưởng ngài được. Giờ đã bị thương chẳng phải là càng dễ đối phó?

Vương Thế Huân cười tà.

Atula gõ nhẹ lên mặt bàn:

- Đối phó với võ giả Tiên Thiên, có thể nổ chết thì nổ chết, có thể dùng đạn thì không dùng dao, dùng cổ võ đối chiến cuối cùng cũng chỉ là hạ sách.

- Không hổ là hội trưởng Atula. Đúng vậy, tránh sở trường, tấn công vào sở đoản của kẻ địch, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt.

Trong vòng một ngày đã tiêu diệt cả Đường Vi lẫn Tần Xuyên, còn tiện tay giết chết cả nhà Lam Trung Hoa, đúng là hiệu suất khiến người sợ hãi thán phục nha!

Vương Chấn Thiên vuốt mông ngựa, lệnh cho người hầu bưng một khay Champagne tới, định ăn mừng với đám người Atula.

Sau lưng Atula chính là Hannah cùng Rick mà khi trước đi chặn giết Tần Xuyên.

Nhìn thấy Champagne được bưng lên, Hannah và Rick yên lặng nhìn hội trưởng, thấy Atula không cử động, bọn họ cũng không dám nâng ly.

Atula ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Chấn Thiên:

- Vương tiên sinh, tuy rằng lần này chúng ta tới có một phần mục đích là báo thù thay cho huynh đệ của ta là Quỷ Dạ Xoa, nhưng ông đột nhiên thêm vào nhiệm vụ giết cả nhà Lam Trung Hoa, việc này cần phải tính thêm tiền. Công hội sát thủ của chúng ta chưa từng làm không công.

Cha con Vương gia trong lòng thầm mắng đám người này đúng là quỷ hút máu. May mà bọn họ còn từ mấy nhà kia lừa được 100 triệu tiền mặt, bằng không thì đúng là không đủ tiêu.

Mấu chốt chính là từ đầu tới cuối Atula chưa từng ra tay, chỉ phất tay chỉ việc.

Bọn họ rốt cục hiểu ra muốn mời một võ giả Tiên Thiên trung cấp là một việc, nhưng muốn y tự mình ra tay lại là một chuyện khác.

- Ha ha, xin hội trưởng Atula cứ an tâm, tiền nhất định sẽ dựa theo giá báo của các ông, đúng giờ chuyển vào tài khoản quốc tế.

Vương Chấn Thiên nâng ly, mỉm cười nói.

Lúc này Atula mới thỏa mãn, cầm lấy ly rượu, hai người đứng sau cũng nâng ly.

Chỉ có điều Atula cũng không hề có ý uống rượu, trực tiếp đổ ly Champagne xuống đất, hai tên thủ hạ của y cũng làm như vậy.

Cha con Vương gia sắc mặt cứng ngắc, không hiểu ý của đối phương là gì, xem thường họ?

- Xin thứ lôi, nhưng cần phải có lòng phòng bị người. Ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng rượu thì không thể uống.

Atula nhếch miệng cười tà.

Cha con Vương gia cười xấu hổ, biểu thị đã hiểu.

Đám người này đều đi trên lưỡi đao mà sống, đúng là không thể tùy tiện uống rượu người khác đưa, huống chi hai bên còn có một khoản tiền chưa thanh toán.

- Cha, Đường Vi và Lam Trung Hoa đã chết hết, đám người Đông Hải bang Đường gia còn lại đều như quần long vô thủ, xem như đã không còn là chướng ngại của chúng ta ở thành phố Đông Hoa rồi. Tiếp theo chúng ta có thể chính thức mua bán thuốc phiện.

Vương Thế Huân hưng phấn nói.

Vương Chấn Thiên cũng liên tục gật đầu, thậm chí y còn đang cân nhắc có nên bỏ ra thêm một số tiền để mới thủ hạ của Atula đi tàn sát đám người Ôn gia không. Dù sao cũng đều là tiêu tiền của đám người Trần gia, Mã gia, Hầu gia…

***

Bên cạnh phế tích nhà Lam Trung Hoa, sau khi bị nổ tung, không ai dám tới gần.

Duy chỉ có sát thủ Cắt Hầu mặc trang phục đen, đeo kính dâm nện bước đi về phía phế tích.

Sở dĩ gã có biệt hiệu Cắt Hầu là vì khi giết người thích cắt từ hầu vào, cắt mất đầu, thủ đoạn tàn bạo như vậy khiến gã cảm thấy vui vẻ.

Hôm nay nhận được mệnh lệnh của Atula, trảm thảo trừ căn cả nhà Lam Trung Hoa, gã lập tức đi ra tranh nhận nhiệm vụ này. Bởi vì chuyện này có ý nghĩa là hắn có thể cắt không chỉ một đầu người.

Đi qua một đống đá vụn cùng bụi, Cắt Hầu phát hiện dưới chân có mùi tanh tưởi cùng mùi cháy.

Gã cúi đầu nhìn, nhếch miệng nhe răng cười, đó là mùi thịt người bị nổ nát, gã rất thích hương vị này.

- Xem ra… võ giả Tiên Thiên cũng bị nổ thành thịt nướng rồi.

Cắt Hầu lẩm bẩm một câu, chuẩn bị trở về báo tin cho Atula, xác nhận đã hoàn thành.

Nhưng vào đúng lúc này, có một tiếng nói trầm thấp lạnh thấu xương từ phía sau truyền đến…

- Vậy cũng chưa chắc…

Cắt Hầu giật mình, một luồng khí lạnh từ chân truyền lên đầu gã. Gã vô y thức nhảy lên, quay người về phía sau mới phát hiện đối phương là ai.

Đây chính là người con trai đi cùng Đường Vi vào trong mà gã đã nhìn thấy thông qua kính viễn vọng.

Lúc này toàn thân Tần Xuyên rách rưới, quần áo trên người đã hoàn toàn không thể nhận ra, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng.

Mà đầu Tần Xuyên dường như bị tảng đá sắc bén nào đó làm bị thương, máu đang chảy qua khóe mắt của hắn, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.

Nhưng khuôn mặt như vậy, con mắt bị máu tươi bao phủ kia như có sương mù đen bao phủ, nhìn như ánh mắt của ác ma nơi vực sâu!

- Làm sao có thể… Mày… Mày không chết?!

Tần Xuyên nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà:

- Đây là lần đầu tiên trong một ngày tao bị nổ hai lần… Đều là chúng mày ban cho. Hiện giờ tao đang rất tức giận…

Cắt Hầu lúc này đột nhiên cười lớn, nói:

- Mày không cần phô trương thanh thế! Nổ mạnh như vậy, mày không chết đã là vạn hạnh, chỉ e giờ đã nội thương nghiêm trọng, đứng cũng không vững đi. Tiểu tử, đây là chính mày muốn chạy ra để tao cắt đầu, tao từ chối thì bất kính rồi!

Nói xong, Cắt Hầu rút ra một thanh đao hình bán nguyệt ở bên hông ra, đầu lưỡi liếm lên lưỡi đao dính đầy máu tươi.

- Nói như vậy cả nhà này đều do mày giết…

Tần Xuyên híp mắt lại.

Cắt Hầu vẻ mặt biến thái, điên cuồng cười:

- Đúng vậy thì sao?! Màu cũng sẽ bị tao giết!! Nhớ kỹ, ông mày gọi là Cắt Hầu!

Gã nhảy lên cao, giống như một tia chớp đen xông tới chỗ Tần Xuyên, lưỡi đao trên tay tạo thành hình nửa vầng trăng, ánh lạnh lóe lên, lướt qua thân thể Tần Xuyên!

Hai chân Tần Xuyên không nhúc nhích, ngón trỏ tay trái chỉ khẽ động một chút.

Một giây sau, Cắt Hầu xuất hiện sau lưng Tần Xuyên, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cuồng ngạo, hai mắt mở lớn, thân thể giữ nguyên tư thế, một tay giơ đao.

Tần Xuyên yên lăng xoay người, đi về phía đống đổ nát cách đó không xa.

Nơi đó chính là hai cô gái vừa sống sót sau tai nạn, mặt và quần áo đang rất bẩn. Hai người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn.

Vừa rồi vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, may nhờ có Tần Xuyên phản ứng kịp thời, dùng thân thể thần mộc của bản thân làm khiên thịt, phối hợp với cương khí Tiên Thiên bảo vệ Đường Vi. Mà công pháp Thiên Huyễn Băng Ngưng của Liễu Hàn Yên có lực phòng ngự rất mạnh, cho nên may mắn sống sót.

Nếu như hôm nay là võ giả Tiên Thiên khác, e là không may được như vậy, không chết cũng tàn phế.

Vừa rồi hai người đều không nhìn rõ Tần Xuyên đã làm gì, chỉ thấy tên sát thủ kia đứng yên ở đó không nhúc nhích.

- Gã làm sao vậy?

Liễu Hàn Yên cổ quái hỏi một câu.

Tần Xuyên cũng không trả lời, bởi vì lúc này một cơn gió thổi qua đây, Cắt Hầu phía sau lưng, đầu rơi xuống đất!