Edit by Điệp Y Vi
"Nếu là bởi vì như vậy, ngươi tuyệt đối không cần đối với ta sinh ra cái gì hứng thú." Vân Hoàng nhìn Đế Mặc Trần, đạm mạc cười cười, "Liền tính là đôi mắt của ngươi là màu đỏ, cùng người thường không giống nhau, ta cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì ta gặp qua người cùng ngươi có đôi mắt bất đồng, cũng mang theo hai tròng mắt màu đỏ."
Đôi mắt của Lăng chính là màu đỏ.
Nhưng cùng đôi mắt màu đỏ của nam nhân này bất đồng.
Lăng trong ánh mắt màu đỏ giống như là một đóa hoa nở rộ, hoa lệ xinh đẹp.
Đôi mắt của nam nhân này, thần bí yêu dã, thị huyết.
Hai người là hoàn toàn bất đồng.
"Gặp qua người khác?" Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Quả nhiên không phải người bình phàm sao?
Nghĩ vậy, Đế Mặc Trần từ trong không gian lấy ra một bức họa.
Đem bức họa mở ra trước mặt Vân Hoàng, Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, "Nhận thức thứ trong bức họa không?"
Đó là một bức mặc họa.
Trên giấy trắng, chỉ dùng mặc họa vẽ ra thú.
Thú trong bức họa, có thân thể giống như xà, đầu cá sấu, ưng trào hùng tráng khoẻ khoắn như diều hâi, đầu có song giác, trên người che kín vảy đen tỏa sáng, giống như là mặc vào khôi giáp màu đen.
Chỉ là ở giữa đầu, nhiều một cái hoa văn ấn ký màu đen.
Ấn ký kia.....
Vân Hoàng nhìn ấn ký, đột nhiên đôi mắt trở nên mơ hồ.
Trong đầu mặt hiện một thân ảnh hư ảo.
"A Hoàng, ta trước nay đều không có muốn bức ngươi, cho dù là hôm nay, cũng giống nhau."
Là ai?
Là ai đang nói chuyện?
"A Hoàng, ngươi chỉ có một cơ hội lựa chọn."
"A!" Đại não kịch liệt đau đớn, làm Vân Hoàng có chút không chịu nổi.
Cùng với tiếng rống giận của Vân Hoàng, lực lượng cường đại từ Vân Hoàng bộc phát ra bốn phía.
Đế Mặc Trần thấy vậy, tuấn mi nhăn lại, thân hình một cái di động tới phía sau Vân Hoàng, giơ tay một dừng trên người nàng Vân Hoàng.
Bị Đế Mặc Trần đánh vào, Vân Hoàng thân thể liền hướng tới mặt đất ngã xuống.
Đế Mặc Trần duỗi tay, ôm vòng eo Vân Hoàng, lúc này mới tránh cho Vân Hoàng rớt đến trên mặt đất.
"Vân Hoàng." Trong phòng, Thập Thất nghe được âm thanh của Vân Hoàng, hoảng loạn hướng bên ngoài chạy tới.
Đế Mặc Trần nhìn thoáng qua bên người Phong Nhất cùng Phong Nhị, bế lên Vân Hoàng hướng tới phòng Vân Hoàng đi đến.
Phong Nhất cùng Phong Nhị còn lại là hướng bên người Thập Thất đi đến.
...
Mười lăm phút lúc sau, sau khi trấn an tốt Thập Thất, Phong Nhất cùng Phong Nhị có chút mỏi mệt tiến vào phòng Vân Hoàng.
Vân Hoàng nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, Đế Mặc Trần hai tay đặt ở sau người, đứng ở trước giường Vân Hoàng.
"Chủ nhân, chúng ta đã trấn an tốt hắn." Phong Nhất vừa đi đến bên người Đế Mặc Trần, nhìn thoáng qua Vân Hoàng trên giường, nhíu mày nói, "Chỉ là bức họa của Xích Tịch, nàng như thế nào liền hôn mê?"
"Không phải hôn mê." Đế Mặc Trần nhìn thoáng qua Vân Hoàng trên giường, trên mặt hiện ra một mạt tà nịnh tươi cười, "Là thiếu chút nữa si ngốc."
Thiếu chút nữa si ngốc?
Một bức bức họa mà thôi, như thế nào sẽ khiến nàng ảnh hưởng lớn như vậy?
"Có ý tứ, không cần chứng thực, nàng nhất định cùng Xích Tịch có quan hệ."
" Ý tứ của chủ nhân là?"
"Nếu nàng cùng Xích Tịch có quan hệ, như vậy liền lưu tại bên người nàng."
Chỉ cần ở bên người nàng, Xích Tịch nhất định sẽ xuất hiện.
"Chủ nhân, chúng ta lưu lại nơi này không có chuyện gì sao?" Phong Nhất có chút lo lắng về tình huống bên kia.
"Hắn không gây nổi bao sóng gió, cho Phong Ngũ cùng Phong Lục nhìn chằm chằm hắn là được."
Đế Mặc Trần đã nói như vậy, Phong Nhất cũng liền không có nói thêm nữa cái gì, cung kính lên tiếng, "Là."