Edit by Điệp Y Vi
Nghe được thanh âm của Thập Thất, Vân Hoàng phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua tay Thập Thất.
Y phục nơi đó đã bị nàng nắm hoàn toàn nhíu lại.
Buông tay ra, Vân Hoàng nhìn Thập Thất nói, "Thập Thất, đến trong phòng của mình đi."
"Không cần." Thập Thất lắc đầu, đứng ở bên cạnh Vân Hoàng, "Ta bồi ngươi."
Vân Hoàng vừa rồi cảm xúc dao động rất lớn, người bên trong viện, khẳng định là người mà nàng thực không thích, hắn nếu đi vào, lo lắng Vân Hoàng sẽ xảy ra chuyện.
"Ngươi lại muốn ta nói lần thứ ba?" Vân Hoàng nhìn Thập Thất, tuy rằng thanh âm bình tĩnh như nước, nhưng ý tứ nói ra lại không phải.
Thập Thất tự nhiên biết Vân Hoàng là có ý tứ gì.
Trầm mặc một hồi, mới không lên tiếng hướng phòng chính mình đi đến.
Thập Thất cùng Đế Mặc Trần gặp thoáng qua trong nháy mắt, Thập Thất dừng một chút, mà Đế Mặc Trần cũng nhìn về phía Thập Thất.
Trong mắt chợt lóe qua hàn quang, tựa như hàn băng ngàn năm, lạnh nhạt đến cực điểm.
Thập Thất chỉ là dừng một chút, liền tiếp tục hướng tới phòng chính mình đi đến.
Sau khi Thập Thất tiến vào phòng, Vân Hoàng mới nâng bước hướng tới Đế Mặc Trần đứng ở trong viện đi đến.
Bạch Hổ chết, là người nam nhân trước mắt này hại chết, Vân Hoàng rõ ràng nhớ rõ, nhưng lại không có biện pháp vì Bạch Hổ báo thù.
Đơn giản là, người nam nhân trước mắt này tu vi quá mức cao thâm.
Đi đến trước mặt Đế Mặc Trần, Vân Hoàng nhìn hắn, hắc mâu di chuyển, lập loè hàn mang, cánh môi khẽ mở, thanh âm lạnh băng tự trong miệng tràn ra, "Ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?"
Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, mắt đen sâu thẳm, trên mặt hiện ra một nụ cười, "Trên một lần nhìn đến ngươi, bộ dáng cũng không phải là cái dạng này."
Trên một lần?
Vân Hoàng lạnh nhạt nhìn Đế Mặc Trần, không nói gì.
Lần trước người nam nhân này xuất hiện, cũng trời mưa, nàng còn chưa lau chùi mặt, thời điểm nào trên mặt đồ vật bị lau khô.
"Ngươi xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ không phải vì cùng ta nói dung mạo của ta không giống nhau." Vân Hoàng âm thanh lạnh lùng nói.
"Không sai." Đế Mặc Trần câu môi cười, thanh âm trầm thấp lại tràn ngập từ tính, "Ta xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì ta sắp trở thành lão sư của ngươi."
Trở thành lão sư của nàng?
Vân Hoàng nhíu mày, lạnh nhạt nhìn Đế Mặc Trần, "Ta mặc kệ ngươi vì cái gì tới gần ta, cách ta xa một chút."
"Là bởi vì chuyện lần trước ở núi?" Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng sắc mặt lạnh băng hơi hơi nhướng mày.
Nhìn dáng vẻ, lần đầu tiên hắn thật quá đáng.
"Ngươi cảm thấy?" Vân Hoàng hơi hơi ngẩng đầu nhìn Đế Mặc Trần, "Hay là nói, ngươi sẽ cùng một người thiếu chút nữa giết ngươi quan hệ tốt?"
Lần đó, nàng liền thiếu chút nữa bị người nam nhân này giết chết.
Nơi bị hắn cắn một ngụm tuy rằng đã tốt, nhưng còn để lại dấu vết.
Đế Mặc Trần rũ mắt nhìn về phía cổ Vân Hoàng, ngay sau đó nâng lên tay, hướng tới cổ Vân Hoàng mà đi.
Nhìn thấy hắn giơ tay, Vân Hoàng vốn định giơ tay đẩy tay hắn về, lại phát hiện thân thể của nàng không động đậy nổi.
Đáng chết, lại là loại tình huống này!
Vân Hoàng phẫn nộ nhìn Đế Mặc Trần, Đế Mặc Trần lại như là không có nhìn thấy Vân Hoàng phẫn nộ, liếc mắt một cái, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve trên phần cổ bên phải Vân Hoàng, nơi đó còn có dấu vết hắn cắn qua.
"Lúc ấy, rất đau?" Đế Mặc Trần nhìn Vân Hoàng, sắc mặt tuy rằng trước sau như một lạnh nhạt, nhưng thanh âm lại mềm nhẹ rất nhiều.
"Ngươi có thể cho ta cắn ngươi một ngụm thử xem, như vậy ngươi liền sẽ biết đau hay là không đau."
Nghe xong Vân Hoàng nói, Đế Mặc Trần khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Có thể."