Tâm tình của Schlundt rất tốt, công tác của đoàn làm phim cũng thuận lợi chưa từng có, thần kỳ kết thúc những cảnh quay ở trong thành điện ảnh sớm trước một tuần so với dự định. Toàn bộ đoàn làm phim tiếp tục không ngừng nghỉ mà chuyển sang núi Võ Đang ở Tây Tuân, chuẩn bị quay chụp cảnh lớn nhất của toàn bộ bộ phim này —— quyết chiến Phong Vũ Lâu.
Từ hai tháng trước đoàn phim đã cử người đi khảo sát thực địa ở núi Võ Đang, xác định những nơi lấy cảnh tốt nhất, đồng thời cũng bắt đầu dựng bối cảnh quan trọng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên núi Võ Đang mở cửa đón đoàn phim từ bên ngoài đến hợp tác, lại còn là hạng mục vô cùng nổi tiếng ngay từ lúc chưa bắt đầu bấm máy quay là《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 nên phía chính quyền Điệp Thành cũng rất coi trọng. Ngay ngày đoàn phim tới đây, trừ bỏ những người ở phái Võ Đang, phía chính quyền địa phương cũng phái đại diện đến tiếp đón, ngoài ra còn có những đơn vị truyền thông khác nghe tin mà đến.
Núi Võ Đang ở trung tâm tỉnh Tây Tuân, ngọn núi cao và vô cùng hiểm trở, hai bên đều là vách núi cao dựng đứng, thác nước lớn hùng vĩ, tráng lệ, sườn núi của đỉnh Ngọc Hành Phong là nơi xây dựng cung quan của phái Võ Đang càng là thánh địa của đạo môn, khí thế vô cùng.
Ngay hôm đến Võ Đang, nhân viên công tác trước tiên chuẩn bị sắp sếp xong chỗ nghỉ ngơi ở dưới chân núi, sau đó những nhân vật nòng cốt trong đoàn phim bắt đầu lên núi chào hỏi phái Võ Đang.
Đoàn người đi dọc theo một đường bậc thang dài được tu sửa rộng rãi chỉnh tề hướng lên trên, sau khi đi được khoảng chừng 40 phút mới đến được cửa chính của cung quan. Sau khi đến nơi, đập vào mắt bọn họ chính là một đám đạo sĩ mặc đạo phục, vạt áo bay phấp phơ trong gió đang đứng ở cửa chính đứng đầu là một đạo sĩ khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, trừ bỏ mặc đạo phục và đội đạo quan còn có một chùm râu trắng dưới cằm. Tuy rằng người này đã lớn tuổi nhưng dáng vẻ lại thanh dật, tiên phong đạo cốt, rất có phong thái của cao nhân.
Bên cạnh người này còn có mấy người mặc âu phục, đi giày da, đoán chắc là đại diện của chính quyền địa phương.
Hai bên cửa chính đều chen đầy truyền thông phóng viên đến đưa tin.
Người của đoàn phim vừa xuất hiện thì đám truyền thông liền điên cuồng hẳn lên, đèn flash chớp sáng không ngừng. May là bên phía tiếp đãi đã có sự chuẩn bị, sắp xếp nhân viên an ninh duy trì trật tự nên mặc dù thanh thế rất lớn nhưng cũng không bị rối loạn.
Đạo sĩ cầm đầu cũng đã từng gặp nhân viên đoàn phim, vì vậy ông vung ống tay áo lên, chầm chậm đi về phía trước tiếp đón bọn họ.
Nhiếp Thiên Thu nhỏ giọng hỏi Gia Cát Vong Cơ: “Người này chính là chưởng môn phái Võ Đang đúng không?”
Gia Cát Vong Cơ gật đầu.
Nhiếp Thiên Thu tán thưởng: “Còn rất có phong thái của cao nhân lánh đời.”
“Thật sao?” Gia Cát Vong Cơ lấy di động ra, mở phần tin nhắn gần đây nhất của Trương Do cho cậu xem.
Nhiếp Thiên Thu liếc nhìn qua, lập tức cậu thấy trên giao diện đều là một chuỗi: QAQ……
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Nhiếp Thiên Thu: “Tôi vừa nói gì ấy nhỉ?”
Gia Cát Vong Cơ: “Trương Do rất có phong thái của cao nhân lánh đời.”
“Tôi thu hồi.” Nhiếp Thiên Thu bình tĩnh mà nói, “Tôi không nên mong chờ bất kỳ người nào trong võ lâm mới đúng.”
Gia Cát Vong Cơ: “……”
Trương Do cùng đại diện của chính quyền địa phương tiến đến trước mặt đoàn làm phim, hai bên thân thiện thăm hỏi lẫn nhau một phen, sau đó dưới sự dẫn dắt của Trương Do cũng nhau đi tham quan cung quan của phái Võ Đang một lượt, cuối cùng lại cùng nhau tham dự buổi họp báo do phía chính quyên đứng ra tổ chức.
Bởi vì sự kiện năm đó phái Võ Đang ngăn cản chính quyền thành lập cảnh khu 5A ở núi Võ Đang vô cùng nổi tiếng, đến nay vẫn cứ là một ví dụ kinh điển cho việc khai phá cảnh khu cùng bảo vệ hoàn cảnh xung quanh, bởi vậy lần này giới truyền thông đều tập trung vào vấn đề tại sao phái Võ Đang bỗng nhiên lại đồng ý cho đoàn phim tiến hành quay chụp ở chỗ này.
Đoàn phim cùng phái Võ Đang đã sớm có chuẩn bị về vấn đề này, nhân cơ hội này bọn họ liền đưa ra tiêu chuẩn hợp tác đảm bảo môi trường sinh thái địa phương không bị phá hư do hai bên cùng nhau thương lượng mà thành.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, tin tức này nhanh chóng chiếm cứ trang đầu của các tờ báo lớn. Hơn nữa 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》bản điện ảnh cũng đăng lên mạng toàn bộ bản tiêu chuẩn đã được cả phía đoàn phim cùng phái Võ Đang thông qua, truyền bá rộng rãi cho mọi người đều biết.
Đây chính là đoàn phim đầu tiên ở trong nước chủ động đưa ra tiêu chuẩn quay chụp bảo vệ môi trường kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hơn nữa còn có fans của Nhiếp Thiên Thu cùng đám người Tưởng Diệc hỗ trợ share rộng rãi, lập tức thu hút một lượng lớn người chú ý, được không ít dân mạng khen ngợi không ngừng. Không ít người qua đường sôi nổi bày tỏ, dựa vào thái độ nghiêm túc có trách nhiệm của đoàn phim này, chờ đến khi phim công chiếu nhất định sẽ đi ủng hộ.
Cùng lúc đó, có không ít dân mạng đứng ra kể lại chuyện có một số đoàn phim cùng tổ chương trình giải trí vô trách nhiệm đến lấy cảnh ở quê nhà họ nhưng lại phá hư hoàn cảnh sinh thái ở nơi này. Trong đó, có một ít sự kiện đã bị dân mạng cho hấp thụ ánh sáng ngay từ ban đầu, nhưng bởi vì thấp cổ bé họng nên không được mấy ai chú ý đến. Thậm chí có một số đoàn phim còn xóa bài, uy hiếp người đăng nên cuối cùng cũng không nhấc lên được gợn sóng nào.
Mà lần này, mượn gió đông của《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh, cuối cùng những sự kiện này cũng có thể khiến cho dân chúng chú ý, dần dần hình thành thanh thế ở trên mạng, khiến cho những đoàn phim vô lương tâm từng một tay che trời đó đứng ra xin lỗi.
Sau khi chuyện này dần lên men, tổ chức bảo vệ môi trường thế giới cũng share lại tiêu chuẩn quay chụp của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 đồng thời khen ngợi một hồi. Bộ tiêu chuẩn này cuối cùng cũng được truyền bá rộng rãi ra ngoài, sau lại trở thành một trong những điều khoản được rất nhiều cảnh khu cùng đoàn phim dùng khi lựa chọn hợp tác. Một ít đoàn phim thật sự không có điều kiện để làm như vậy cũng dựa theo tiêu chuẩn này và tình huống thực tế soạn ra một bộ khác phù hợp với bản thân họ hơn. Bộ tiêu chuẩn này càng ngày càng được nhiều cảnh khu cùng đoàn phim hưởng ứng, trở nên càng thêm hoàn thiện.
Nhưng hiện tại nhân viên đoàn phim đều không ngờ đến một hành động nho nhỏ của bọn họ lại mang đến thay đổi lớn cho toàn bộ ngành điện ảnh như vậy.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, đoàn đội hỏi thăm giải tán ngay tại chỗ, để lại một ít thời gian hoạt động tự do cho mọi người, muốn tham quan thì tham quan, muốn chụp ảnh thì chụp ảnh.
Nhiếp Thiên Thu lần đầu tiên tới núi Võ Đang, cũng muốn nhân cơ hội này mà thưởng thức phong cảnh nơi đây. Tuy nhiên Gia Cát Vong Cơ lại rất phiền toái, không ngừng lải nhải bên tai cậu về phái Võ Đang, giọng nói còn mang theo chút chua chua.
“Không công bằng, mọi người đều là làm hoạt động mê tín, vì sao Thần Toán Môn lại nghèo như vậy, còn phái Võ Đang lại có cung quan lớn như thế chứ?”
Nhiếp Thiên Thu nhắc nhở hắn: “Đầu tiên, phái Võ Đang người ta cũng sẽ không nói hẳn ra ngoài là làm hoạt động mê tín.”
Gia Cát Vong Cơ “A” một tiếng: “Trương Do thật là giảo hoạt!”
“Cậu Gia Cát, tại sao cậu lại có thể nói bậy như vậy được?” Giọng nói của Trương Do thanh nhiên vang lên.
Gia Cát Vong Cơ hoảng sợ, vừa quay đầu liền nhìn thấy không biết Trương Do đã đến bên cạnh họ từ khi nào.
Hắn ở trên WeChat bắt nạt Trương Do đến vui sướng, nhưng nhìn thấy khuân mặt già của Trương Do, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng nói ra mấy lời nói bất kính. Vì vậy hắn khẽ hừ một tiếng, nói: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật.”
Chùm râu hoa râm của Trương Do phiêu phiêu trong gió, lời nói thấm thía: “Hình như cậu Gia Cát vẫn có hiểu lầm với bần đạo.”
Nhưng mà ông cũng nhanh chóng tươi tỉnh hơn, tràn đầy nguyên khí mà nói: “Mà thôi cũng không quan trọng. Cậu đã đến Võ Đang rồi, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để câu thông với nhau, tranh thủ giải trừ hiểu nhầm giữa hai phái.”
Gia Cát Vong Cơ: “……”
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được mà hỏi: “Đạo trưởng, những người xuất gia như ngài đều có nhiều năng lượng như vậy sao?”
Trương Do thở dài một tiếng, ánh mắt kiên nghị: “Bần đạo chỉ là hy vọng võ lâm hài hòa, giữa các phái không còn có sự phân tranh……”
Gia Cát Vong Cơ ôm lấy đầu: “…… Tôi sai rồi, cầu ông không cần rót thêm canh gà nữa đâu.”
“Chỉ cần có thể cởi bỏ khúc mắc của cậu Gia Cát, bần đạo không chối từ.” Trương Do thấy Gia Cát Vong Cơ dứt khoát dùng ngón tay bịt lại hai lỗ tai, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cũng than tiếc. Sau đó ông chuyển hướng sang Nhiếp Thiên Thu, “Cậu Nhiếp này, năm đó tôn sư Nhiếp Thải thường thường đến phái Võ Đang, cùng luận bàn võ học với bàn đạo ở trên đỉnh Ngọc Hành Phong, mỗi khi bần đạo ứng chiến đều hy vọng mượn cơ hội đó tiêu trừ lệ khí trên người ngài Nhiếp Thải. Đáng tiếc là đến lần thứ mười thì ngài Nhiếp Thải đã không còn đến nữa, đến nay bần đạo vẫn không biết được liệu trên người ngài Nhiếp Thải đã tiêu tan lệ khí hay chưa. Hôm nay có thể gặp được cậu, xem ra là Võ Đang cùng Đại Hà Kiếm có duyên phận……”
Nhiếp Thiên Thu còn chưa nói gì, Gia Cát Vong Cơ đã bị chấn kinh trước: “Cái gì? Thế mà Nhiếp Thải lại có thể nhẫn nhịn được đến lần thứ mười?”
Cũng nhờ bọn họ đang ở thời kỳ xã hội chủ nghĩa nên mới không xảy ra án mạng.
Cả người hắn đều thổn thức: “Khó trách Nhiếp Thải có thể luyện thành Đại Hà Kiếm, trở thành người đàn ông khiến cho võ lâm nghe thấy đã sợ mất mật. Chỉ việc ông ta có dũng khí nhẫn nhịn ông thế này tôi đã hổ thẹn không bằng!”
Nhiếp Thiên Thu yên lặng nói: “…… +1.”
Trong ánh mắt Trương Do toát ra vẻ bi thương vì không có ai hiểu được: “Chỉ là bần đạo hy vọng có thể dùng chút sức lực nhỏ bé của mình đóng góp cho nền hòa bình của võ lâm……”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Gia Cát Vong Cơ: “……”
Vào thời khắc này, hắn đạc biệt nhớ đến Trương Do ở trên Wechat.
Bởi vì đánh chữ chậm nên trừ QAQ, Trương Do không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với bọn họ ở trên mạng.
Ngay tại thời điểm mấy chốt thì Nhiếp Thiên Thu nhận được cuộc gọi của Hạ Tinh Hàng.
Nhiếp Thiên Thu chưa bao giờ nhận điện thoại nhanh như lúc này: “My Tinh, cậu đúng là bạn trai tốt nhất thế giới!”
Hạ Tinh Hàng bị tốc độ nhận điện thoại của Nhiếp Thiên Thu làm cho hoảng sợ, ngay sau đó lại nghe được đủ lời ca ngợi phát ra từ chính mồm Nhiếp Thiên Thu, thầm nghĩ kỹ năng nói lời âu yếm của thầy hắn đúng là tăng lên một tầm cao mới, thật là một kỳ tài.
Làm bạn trai của kỳ tài, Hạ Tinh Hàng hạnh phúc đến không kìm được, trong thanh âm đều mang theo ý cười: “Nhưng mà em lại cảm thấy em chỉ là bạn trai tốt thứ hai thế giới thôi, anh mới là tốt nhất!”
Hạ Tinh Hàng nói xong liền âm thầm like cho mình một cái. Kỹ năng nói lời âu yếm này khẳng định đã đuổi kịp thầy hắn rồi đúng không?
Đáng tiếc là hình như đối phương không bị lầu âu yếm của hắn làm cho cảm động, cả người có cảm giác gấp gáp nguy cấp: “Đừng bàn về ai tốt nhất, có phải cậu có việc tìm tôi hay không? Nhanh nói đi, đừng do dự, tôi có thể lập tức làm luôn.’
Hạ Tinh Hàng: “……?”
Hạ Tinh Hàng suy nghĩ một chút: “Thầy ơi, Trương đạo trưởng ở bên cạnh anh sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “Đúng đúng đúng.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Em đã hiểu.”
Canh gà của đạo trưởng có sức mạnh vô cùng.
Bầu không khí lãng mạn nháy mắt bị trừ khử hầu như không còn, trong nháy mắt Hạ Tinh Hàng liền get được, vừa nãy Nhiếp Thiên Thu nói tốt nhất, là thật sự tốt nhất.
“Thật ra đúng là em có chuyện muốn nói với anh. Em cũng đã tới núi Võ Đang rồi, hiện đang ở đỉnh Ngọc Hành Phong. Em muốn mời anh cũng ngắm mặt trời lặn ở Ngọc Hành Phong với em.”
“Như vậy sao, đúng là quá quan trọng, tôi lập tức đi qua.” Nhiếp Thiên Thu đặc biệt nghiêm túc mà nói, sau đó liền cúp điện thoại, vô cùng tiếc nuối mà nhìn Trương Do, “Đạo trưởng, thật là ngượng ngùng, hiện tại tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần phải làm, hẹn gặp lại.”
Dứt lời liền không cho ông có cơ hội giữ người lại, ba bước biến thành hai, chạy nhanh như chớp.
“Cậu đừng đi ——” so với Trương Do, Gia Cát Vong Cơ càng thêm tê tâm phế liệt với việc cậu rời đi, “Cậu không thể ném tôi lại ——”
Trương Do thấy giọng nói của hắn còn khàn hẳn đi, vội vàng vỗ lưng thuận khí cho hắn: “Cậu Gia Cát này, cậu Nhiếp có việc gấp nên mới như vậy, cậu không cần kích động.”
Mặt Gia Cát Vong Cơ xám như tro tàn mà nhìn về phía ông, bộ dáng anh dũng hy sinh: “Không phải ông muốn xóa bỏ hiểu nhầm giữa hai phái chúng ta sao? Tôi đã chuẩn bị xong, ông nói đi.”
Trương Do vui mừng mà thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như cậu Gia Cát đã nguyện ý mở rộng cửa lòng, bần đạo cảm thấy cực kỳ vui sướng……”
…
Nhiếp Thiên Thu ra khỏi cung quang của phái Võ Đang, vận dụng khinh công chạy như điên trên con đường núi đã được tu sửa tốt, chỉ cần mười phút đã tới đỉnh Ngọc Hành Phong.
Đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, mênh mông mây trời, cuối cùng Nhiếp Thiên Thu cũng cảm thấy thoát khỏi sức ảnh hưởng đáng sợ của canh gà mà Trương Do đã rót cho cậu, thở dài một hơi.
“Thầy ơi.” Giọng nói của Hạ Tinh Hàng vang lên.
Nhiếp Thiên Thu xoay người, cười một chút: “Tôi biết mà, khẳng định cậu sẽ đến nơi này công tác.”
Hạ Tinh Hàng tiến lên nắm lấy tay cậu: “Ừm.”
Mặt trời lặn ở đỉnh Ngọc Hành Phong là một trong những khung cảnh nổi tiếng nhất của núi Võ Đang. Hai người ỷ vào một thân võ công cao cường, bay lên ngọn núi cao và vách đá hiểm trở mà người bình thường không thể tới được, rời xa du khách, ngồi trên tảng đá ở đỉnh núi cao nhất, vai kề vai lẳng lặng ngắm nhìn những rặng mây dần dần chuyển màu hoàng hôn, mặt trời chậm rãi biến mất sau những ngọn núi đằng xa.
Hạ Tinh Hàng nhìn khung cảnh tráng lệ kia, bỗng dưng cảm thấy xúc động: “Thật hy vọng về sau có thể cùng anh ngắm hết phong cảnh nhân gian.”
Sau một lúc lâu, Nhiếp Thiên Thu không có trả lời.
Hạ Tinh Hàng nghi hoặc mà nhìn cậu một cái, sau đó thấy mặt Nhiếp Thiên Thu đầy vẻ thống khổ, chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Bạn trai, thực xin lỗi, hiện tại trong tâm trí tôi vẫn bị canh gà của đạo trưởng chiếm chỗ.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hạ Tinh Hàng khẽ c4n môi: “Đêm nay em sẽ thả hết đám gà mà phái Võ Đang đang nuôi.”
~ Hết chương 77~