Tưởng Diệc vẫn còn đang lải nhải Gia Cát Vong Cơ thần cơ diệu toán như thế nào, Nhiếp Thiên Thu lcàng nghe càng cảm thấy tâm tình phức tạp.
Từng câu từng chữ này, không phải đều đang ám chỉ, cuộc đời này của mình, đã định trước là phải cong sao?
Mà làm cho cậu tức giận chính là, lúc ý thức được đời mình có khả năng sẽ phải đi đường vòng cũng không có chút kinh hoảng, thất thố nào, cũng không hề bài xích, kháng cự, ngược lại Hạ Tinh Hàng thoạt nhìn rất có “Tướng vượng phu” kia trong thời gian này đều không thể hiểu được mà rơi vào trạng thái áp suất thấp. Tuy hắn vẫn thường xuyên tới tham ban, nhưng bóng ma trên người gần như đã sắp biến thành thực thể rồi.
Cái này làm cho Nhiếp Thiên Thu khó tránh khỏi có chút nghĩ nhiều, chẳng lẽ Hạ Tinh Hàng không muốn giảo cơ với mình sao?
Không thể nào. Trước kia Nhiếp Thiên Thu vẫn chưa nghĩ đến phương diện này, hiện nay tâm tư của cậu đã không còn thẳng, lại cân nhắc đến thái độ từ trước đến nay của Hạ Tinh Hàng với mình, vẫn luôn cảm thấy trên người hắn chỗ nào cũng lộ ra một luồng hơi thở muốn cùng mình tạo thành tình hữu nghị siêu việt mà.
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ liền có chút xuất thần, Tưởng Diệc thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cậu, nhẹ nhàng đẩy một chút: “Thầy Nhiếp ơi, anh có nghe em nói chuyện không?”
Nhiếp Thiên Thu phục hồi tinh thần lại: “Hử?”
Tưởng Diệc nói: “Trước kia công ty quản lý của em từng tìm người tính qua cho em, nói tên của em không tốt, chỉ hot không quá 5 năm cho nên vẫn luôn muốn sửa tên cho em. Thế nhưng em rất thích cái tên này, thật sự không muốn sửa. Em muốn nhờ thầy Cát xem cho em.”
Vẻ mặt Nhiếp Thiên Thu như muốn cứu vớt thiếu nữ chuẩn bị trượt chân xuống vách núi sâu: “Không phải anh nói, hình tượng kia của Gia Cát, em thật sự tin sao?”
Trên mặt Tưởng Diệc hơi đỏ lên: “Lớn lên đẹp trai cùng không phải lỗi của thầy Cát mà, ai quy định đoán mệnh thì không được đẹp trai chứ?”
Nhiếp Thiên Thu:????
Nhiếp Thiên Thu cảm thấy trên nguc mình như bị đè một tảng đá lớn. Cậu nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tưởng Diệc, chỉ sợ là đã bị Gia Cát Vong Cơ rót mê hồn canh rồi. Thời điểm này nói cái gì thì cô cũng nghe không vào, Nhiếp Thiên Thu đành vỗ vỗ bả vai cô: “Nếu gặp thì anh sẽ hỏi một chút.”
Ánh mắt Tưởng Diệc sáng lên: “Thầy Nhiếp thật sự là người rất tốt!”
Ánh mắt lấp lánh cùng mong chờ kia của cô khiến cho Nhiếp Thiên Thu cảm thấy có chút không thích hợp, cậu không nhịn được hỏi: “Không phải em là fan của anh sao? Sao anh cảm thấy đây không phải là đãi ngộ thần tượng nên được hả!”
Tưởng Diệc e lệ ngượng ngùng: “Ai nha, em… Em trèo tường rồi!”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hóa ra đúng là fan ba tháng?
Nhìn Tưởng Diệc bụm mặt chạy đi, trong lòng Nhiếp Thiên Thu không nhịn được sinh ra một tia ưu thương nhàn nhạt bởi vì đã mất đi một fan đại gia.
Cũng may vừa quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy một fan siêu đại gia khác của mình.
Hơn nữa còn là loại trung thành đến chết ấy.
Thương cảm nháy mắt tiêu tán, lại còn có một chút vui sướng nhàn nhạt không dễ phát hiện chậm rãi trào dâng.
Tất cả thần tượng trên thế gian này đều sẽ có một ngày mất đi ánh sáng, nhưng cho dù là như vậy bên người lại vẫn có một người bên cạnh, không rời không bỏ, cũng không uổng công một đời sự nghiệp.
Mà giờ khắc này, Hạ Tinh Hàng chỉ là đứng ở cách đó không xa, thậm chí còn chưa mở miệng nói lời nào.
Nhưng không hiểu sao cậu lại có thể chắc chắn, người kia sẽ vĩnh viễn không rời đi.
Nhiếp Thiên Thu đi qua, nói: “Tới rồi.”
Bộ dáng vô cùng tự nhiên, không có nghi vấn, cũng không cần nhiều lời. Đây chính là ăn ý đã sớm được hình thành giữa hai người.
Hạ Tinh Hàng gật gật đầu: “Em chờ anh tẩy trang.”
Sau khi Hạ Tinh Hàng đến Trung Thự công tác, trừ bỏ ngẫu nhiên tới tham ban, chỉ cần có thời gian đều sẽ kiên trì tới đón Nhiếp Thiên Thu tan làm rồi cùng nhau trở về khách sạn.
Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu, hướng về phía phòng hóa trang đi lại. Hạ Tinh Hàng chầm chậm đuổi kịp, rồi lại nhịn không được quay đầu lại, nhìn phương hướng Tưởng Diệc rời đi.
Nếu hắn không có nhìn lầm, vừa nãy Tưởng Diệc ở trước mặt Nhiếp Thiên Thu vừa thẹn thùng lại đỏ mặt, cuối cùng còn che mặt chạy trốn.
Mỗi một biểu tình đó, mỗi một động tác, đều giống như tảng đá lớn đập mạnh vào lòng Hạ Tinh Hàng.
Có phải cô ta muốn làm gì với thầy không!!
Thầy đã nói cô ta không phải là đồ ăn của anh ấy, chẳng nhẽ cô ta không thể biết tự trọng một chút sao?
Hạ Tinh Hàng tâm loạn như ma, trong khoảng thời gian này, lời tiên tri của Gia Cát Vong Cơ thời thời khắc khắc vang lên trong đầu hắn, làm hắn lo được lo mất, không thể tránh thoát, sợ Nhiếp Thiên Thu thật sự như hắn lời nói, đột nhiên cùng người không biết từ chỗ nào xuất hiện rơi vào bể tình.
Thần kinh của hắn căng lên như dây dần, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ không biết nên ứng xử như thế nào.
Loại tình huống này lại liên tục đi xuống, hắn cảm thấy chính mình không phải bị hậm hực thì chính là bị trầm cảm.
Cho dù Nhiếp Thiên Thu đã khẳng định không có suy nghĩ gì với Tưởng Diệc, nhưng mà nhìn bộ dáng e lệ ngượng ngùng kia của Tưởng Diệc, Hạ Tinh Hàng vẫn như cũ không thể bình tĩnh được.
Chỉ cần tưởng tượng đến người đứng ở bên cạnh Nhiếp Thiên Thu không phải là mình, chẳng sợ chỉ là một chút khả năng nho nhỏ, Hạ Tinh Hàng cũng cảm thấy không thể chịu đựng được.
Đến tận lúc này, Hạ Tinh Hàng mới phát hiện, bản thân mình đã đi quá xa rồi, xa đến mức không có cách nào quay đầu lại.
Đã từng có vô số lần hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà không quan tâm gì nữa, đem lời nói ra khỏi miệng. Mà loại xúc động này, tại thời khắc này đã đạt tới đỉnh điểm.
Trợ lý háo trang đang tháo trang sức cho Nhiếp Thiên Thu, vừa làm vừa khen ngợi: “Thầy Nhiếp ơi, em đã xem kỳ 《 Nghệ nhân kỳ lạ 》kia, thật là quá hay.”
Nhiếp Thiên Thu thuận miệng đáp: “Thật sao?”
Trợ lý hóa trang: “Đúng vậy, Hồng Linh Lung thật là quá thần kỳ, chương trình kỳ đó được quay trước khi Chu Hoán Khôn xảy ra chuyện đúng không? Thật là thần tiên đoán nha!”
Nhiếp Thiên Thu “Ừ” một tiếng.
“Hiện nay trên mạng còn có người nói, Chu Hoán Khôn là bị Hồng Linh Lung dọa nên mới muốn quăng Thiên Vương Tẩu, không ngờ lại bị nháo ra chuyện này. Bọn họ còn nói hiện nay Chu Hoán Khôn hận chết Hồng Linh Lung, không chừng còn tìm người chỉnh cô ấy một trận……”
Khóe miệng Nhiếp Thiên Thu giật giật một chút: “Dân mạng thật là suy nghĩ nhiều quá.”
“Em cũng cảm thấy vậy, nhưng mà rất nhiều người đều nói Hồng Linh Lung là thật sự chuẩn, hiện tại trên mạng còn có cách nói, nói nhà tiên tri trên weibo, vú em đệ nhất, Hồng Linh Lung đệ nhị, làm em cười chết mất”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Điểm cười của cô thấp quá.”
Trợ lý hóa trang: “Đúng vậy, ha ha ha ha ha.”
Tự tiêu khiển mà cười gượng một trận, trợ lý hóa trang lại thay đổi thành bộ dáng bát quái: “Lại nói tiếp, trong chương trình Hồng Linh Lung còn nói thầy Nhiếp hồng loan tinh động, hiện tại trên weibo có rất nhiều người thảo luận về chuyện này đấy.”
Nhiếp Thiên Thu vẫn tỏ vẻ không hứng thú: “Mọi người đúng là nhàn quá.”
“Đây là bởi vì nhân khí của thầy quá cao, ha ha, có rất nhiều fans còn chạy tới cầu vú em sữa một chút, chỉ sợ anh thật sự yêu đương!”
Nhiếp Thiên Thu cũng biết một ít động thái của mọi người ở trên mạng, bởi vì ảnh hưởng của Chu Hoán Khôn mà lượt rating của《 Nghệ nhân kỳ lạ 》kỳ này đạt kỷ lục trong hai năm gần đây, tiên đoán của Hồng Linh Lung đối với Chu Hoán Khôn càng lưu truyền rộng rãi, cũng bởi vậy mà số fans trên weibo của cô cùng tăng lên không ít.
Một chuyện khác khiến cho mọi người thảo luận không ngừng chính là tiên đoán “Hồng loan tinh động” của Hồng Linh Lung về Nhiếp Thiên Thu. Bởi vì có không ít người đứng ra chứng thực tiên đoán của Hồng Linh Lung có độ chính xác cực cao đã khiến cho lượng lớn Thu Quỳ lâm vào khủng hoảng idol của mình có khả năng muốn yêu đương.
Cuối cùng không biết là ai dẫn đầu đến chỗ vú em hứa nguyện, hơn nữa lý do còn có vẻ rất có tính thuyết phục, nếu tiên doán trên weibo vú em đệ nhất, Hồng Linh Lung đệ nhị, vậy chỉ cần vú em mở miệng là có thể áp được lời nói của Hồng Linh Lung.
Không thể không nói, cái logic này vô cùng chặt chẽ khiến cho người khác không tìm thấy được sơ hở. Vì vậy, mấy hôm nay dưới weibo của vú em tín độ lại bắt đầu lập đàn cầu nguyện, thực sự là kỳ quan.
Mà khi Nhiếp Thiên Thu đọc được tin tức này, trong lòng lại không chút dao động. Thậm chí cậu còn muốn an ủi mọi người. Ý trời khó trái, đến cả bản thân idol mấy người cũng không thể chống cự lại lực lượng siêu nhiên nhiên thần bí này, mấy người cũng đừng làm khó vú em người ta.
Vấn đề hiện tại là, không biết vị có “Tướng vượng phu” kia có ý thức được bản thân mình là viên hồng loan tinh hay không.
Bị Thần Toán Môn nói nhiều nhưu vậy, Nhiếp Thiên Thu nhịn không được mà cảm thấy gấp thay cho Hạ Tinh Hàng. Sao tính tự giác của người này lại kém như vậy chứ?
Cậu đã cởi cả quần xong cả rồi, vậy mà người nọ vẫn còn ngốc nghếch chỉ dám kêu thầy thôi.
Nhiếp Thiên Thu âm thầm phun tào trong lòng, trên mặt lại vẫn trấn định như cũ, chỉ là không để ý đến trợ lý hóa trang này nữa.
Trợ lý hóa trang thấy không có người hưởng ứng lại, cũng ngượng ngùng không tiếp tục nói nữa.
Ngược lại Hạ Tinh Hàng chờ ở một bên trong lòng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng lấy di động ra bắt đầu tìm đề tài liên quan đến 《 Nghệ nhân kỳ lạ 》cùng Hồng Linh Lung.
Dân mạng không biết về xuất thân của Hồng Linh Lung, nhưng mà hắn lại biết.
Thần Toán Môn đã đoán thầy muốn yêu đương? Ngăn cũng ngăn không được sao!
Hạ Tinh Hàng quen cửa quen nẻo mà tìm được đoạn cut của Nhiếp Thiên Thiên Thu ở trong chương trình 《 Nghệ nhân kỳ lạ 》cùng với ảnh chụp dược fans sửa sang lại, cũng thô sơ giản lược xem bình luận của Thu Quỳ một chút.
【 Hồng Linh Lung nói chuyện thật tiện mà, thế mà lại nói Thu Thu giảo cơ, may là Thu Thu cơ trí, không bị cô ta hố 】
【 Hâm mộ vú em, lại bị mang lên sân khấu, cậu ta lập nghiệp từ một anti-fan, dựa vào cái gì lại có đãi ngộ như vậy chứ!!! 】
【 Tui che nguc ngã xuống đất không dậy nổi, tại sao Thu Thu lại chiều fans như vậy chứ 】
【 Hồng Linh Lung quá chuẩn, thế mà lại tính được Thu Thu cùng tôi chuẩn bị công khai >0<】
……
Nội dung bình luận của fans thực phân tán, điểm chú ý không giống nhau nhưng ánh mắt của Hạ Tinh Hàng lại khóa chặt vào bình luận đầu tiên.
Hồng Linh Lung, ở trong chương trình ám chỉ Nhiếp Thiên Thu khả năng sẽ giảo cơ!
Dân mạng đều cảm thấy cái này chỉ là Hồng Linh Lung vì hiệu quả chương trình mà nói đùa, nhưng Hạ Tinh Hàng lại biết, Lam Hồng Cẩm xuất thân Thần Toán Môn, sẽ không nói hươu nói vượn những chuyện thế này.
Trong lòng Hạ Tinh Hàng nhớ kỹ, nguc đập phập phồng không thôi. Hắn lại phân tích lại những lời nói của Hồng Lam Cẩm ở trong chương trình một lần, rồi lại một lần nữa suy đoãn câu trả lời của Nhiếp Thiên Thu.
Thầy hắn, đối với chuyện đồng tính luyến ái này rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Trong lòng hắn không ngừng xoay chuyển nhưng cũng không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào. Cả người Hạ Tinh Hàng như người mất hồn mất vía, đến tận khi vai hắn bị vỗ nhẹ một chút: “Ngẩn người làm gì? Đi thôi.”
“Thầy ơi.” Hạ Tinh Hàng cơ hồ là theo bản năng mà cầm lấy bàn tay của Nhiếp Thiên Thu đang chạm vào bả vai của mình.
Che lại bàn tay nhu thuận thon dài, khớp xương rõ ràng kia.
Với hắn mà nói, xúc nào này vô cùng quen thuộc, cũng là điều mà từ trước tới nay hắn vẫn luôn quý trọng. Từng chi tiết lúc hai người ở chung với nhau nhanh chóng ùa về, đến lúc này hắn mới chậm rãi ý thức được, từ khi bọn họ quen biết đến nay, hắn đối với thầy vô cùng thân cận, mà đối phương gần như chưa từng cự tuyệt, bao gồm cả chuyện nắm tay ở trong mắt nhiều người khó tránh khỏi có chút ái muội.
Trong khoảng thời gian này hắn lắc lư không chừng, lo được lo mất, vào thời khắc này lại đột nhiên quyết đoán hơn.
Nếu như đã không thể quay đầu lại, vậy chỉ có thể dũng cảm tiến lên.
Bàn tay đang nắm tay kia chậm rãi nắm chặt, thật cẩn thận, mạng theo ý tứ thăm dò.
Nhiếp Thiên Thu giương mắt nhìn hắn: “Hạ tổng, cậu có muốn tìm hiểu về phiếu nắm tay theo năm không?”
Hạ Tinh Hàng hoàn hồn lại, nhìn biểu tình như cười như không kia của Nhiếp Thiên Thu, lập tức có chút xấu hổ, rồi lại đột nhiên không hiểu sao lại có dũng khí, hắn nắm chặt tay của Nhiếp Thiên Thu, vẫn kiên trì bướng bỉnh như cũ không chịu buông ra.
Là thử.
Cũng là thiệt tình.
Cuối cùng, Nhiếp Thiên Thu cũng không có nói cái gì, chỉ nhàn nhạt cười một chút: “Đi thôi, anh bạn nhỏ.”
Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung đột nhiên rơi xuống.
Thầy có biết điều này nghĩa là gì không?
Thầy, không có cự tuyệt.
Vì thế khiến cho có người nhịn không được một tấc lại muốn tiến một thước: “Nếu như muốn cả đời thì sao?”
“A……” Nhiếp Thiên Thu nghiêng đầu một chút, thế mà lại thật sự cân nhắc điều này, “Vậy thì phải có giá khác.”
Hạ Tinh Hàng nở nụ cười tươi: “Không sao, em có thể trả được.”
Nhiếp Thiên Thu bật cười: “Có tiền thật đúng là có thể muốn làm gì thì làm nha.”
Hạ Tinh Hàng lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là em có thể cho anh muốn làm gì thì làm.”
Gió ban đêm mang theo cảm giác lạnh lẽo thổi vào người tựa hồ có thể mang đi một chút nông nóng, cùng thổi tan mây mù vốn đã bao phủ trên người hắn trong khoảng thời gian này.
Ra khỏi phòng hóa trang, chỗ nào cũng có nhân viên vẫn còn chưa kết thúc công việc, Hạ Tinh Hàng cũng không dám tiếp tục nắm lấy tay Nhiếp Thiên Thu.
Nhưng hai người dẫn dựa rất gần, bàn tay vẫn thường thường đụng phải nhau. Chờ đến nơi ít người, hắn lại không kìm được mà âm thầm câu lấy ngón tay thon dài kia.
Lời đã ra đến yết hầu rồi lại nghẹn lại, chậm chạp không nói lên lời.
Càng trân trọng lại càng thấp thỏm.
Nhưng thật ra Nhiếp Thiên Thu đã mở miệng trước, cậu liếc nhìn ngón tay hai người đang ngoắc vào nhau: “Cái này xem như ngoắc tay hứa hẹn sao?”
Mặt cậu như ngọc không tì vết, trong mắt mang theo ý cười.
Giờ khắc này, trong lòng Hạ Tinh Hàng giống như nổi trống, một tiếng một tiếng, gõ khiến cho cả người hắn chấn động lên.
“Đúng vậy.”
Chưa có lúc nào hắn lại cảm thấy kiên định giống như lúc này.
“Em có thể hứa hẹn với thầy không?”
Nhiếp Thiên Thunẩng mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương. Cậu chậm rì rì nói, “Cũng không phải không thể……”
~ Hết chương 67~