Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 32: Chương 32:




Chương 32
Ngày thứ ba mươi hai xem tiền như rác
 
“Thử nhân vật nào?”
 

Trên hành lang phòng diễn tập, Sở Tích sau khi nghe trợ lý đạo diễn chạy đến nói còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm.
 
Trợ lý đạo diễn vẫn treo nụ cười trên mặt, nói lại lần nữa: “Yêu phi, là nhân vật yêu phi Lưu Ly hại nước hại dân kia.”
 
Sở Tích: “Hả???”
 
Phần giới thiệu trong kịch bản có khái quát qua nhân vật và cốt truyện, phân đoạn của yêu phi Lưu Ly trong kịch bản tuy không tính là quá nhiều nhưng lại là một nhân vật không thể thiếu, hơn nữa còn vô cùng phức tạp. Hại nước hại dân, tàn nhẫn độc ác, so với những vai diễn trước kia của Sở Tích nhìn thế nào cũng không giống.
 
Bởi vì ngoại trừ kỹ thuật diễn xuất ra thì ngoại hình của một diễn viên đối với việc định hình nhân vật cũng rất quan trọng. Ngoại hình của diễn viên cần phải phù hợp với yêu cầu nhân vật, như vậy thì hiệu ứng cuối cùng sẽ hiệu quả hơn. Nếu ngoại hình không phù hợp với hình tượng nhân vật, ngoại trừ một số ít có thể dùng kỹ thuật diễn xuất để bù lại thị đa số đều chẳng ra sao, thậm chí còn bị chế giễu. Cũng giống như nói vai diễn là tuyệt sắc mỹ nhân thì ngoại hình của diễn viên nữ không thể bình thường, diễn vai chính diện thì người nhập vai không thể tồn tại vẻ mặt gian xảo.
 
Từ lúc ban đầu Sở Tích được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện thì người nọ đã nói nhan sắc cô thuộc kiểu tiểu bạch hoa thanh thuần. Sau khi ký hợp đồng với Cố Minh Cảnh, đoàn đội của anh ta cũng đều sắp xếp cho cô diễn toàn là vai tiểu bạch hoa thanh thuần bị nữ phụ ác độc hãm hại, không biết giải thích, chỉ biết khóc, gặp người xấu cũng chỉ biết chờ nam chính giải cứu, ngoại trừ những vai đó ra thì hầu như Sở Tích chưa từng thử qua những tuyến nhân vật khác.
 
Thế nên khi trợ lý đạo diễn đến bảo cô thử vai yêu phi kia thì Sở Tích liền cảm thấy không thể tin được.
 
Hai nữ diễn viên mới thử vai vừa rồi nhìn khác biệt nhau hoàn toàn. Cô gái thử vai em gái nam chính kia thoạt nhìn trông có vẻ thanh thuần vô tội, cô gái thử vai yêu phi Lưu Ly kia thì hóa trang sắc sảo, khí chất mạnh mẽ. Mà cô, dù là nhìn ngang hay nhìn dọc thì rõ ràng đều thuộc kiểu thanh thuần vô tội, chính là kiểu gương mặt mối tình đầu trong truyền thuyết, sao có thể đi diễn vai yêu phi hại nước hại dân đây?

 
Trợ lý đạo diễn nhìn ra Sở Tích không tin và do dự, đành phải nói: “Anh lừa em làm gì, thật sự là đạo diễn gọi em đi, vậy anh nói em nghe, khả năng em thông qua vai em gái nam chính gần như là bằng không, hiện tại lại cho em một cơ hội nữa, em còn không đi sao?”
 
“Đi đi đi, em đi!” Sở Tích vội đáp. Mặc kệ là yêu phi hay không yêu phi, chỉ cần có cơ hội, cô phải thử xem sao.
 
Trợ lý đưa Sở Tích đến sảnh thử vai yêu phi Lưu Ly, đạo diễn ngồi ở đó, bên trong có một cô gái đang diễn yêu phi, Sở Tích đứng bên cạnh xem người ta thử vai, ngoại hình của cô gái vô cùng sáng, đoán chừng khả năng được thông qua là rất cao, giơ tay nhấc chân rất có ý tứ, so với cô thì điểm nào cũng giống yêu phi, Sở Tích xem xong thì trong lòng cảm thấy lạnh vô cùng.
 
Cô gái kia thử vai xong liền đi ra ngoài, đạo diễn nhìn ra cửa phát hiện Sở Tích đã được đưa đến. Đạo diễn họ Trần, rất có tiếng trong giới làm phim truyền hình, ông cũng mơ hồ biết một chút tin đồn về Sở Tích, có điều ông đối với những thứ đó cũng không quan tâm, miễn sao không vướng phải những quy tắc trong giới nghệ sĩ là được. Nếu đã đến thử vai thì cũng sẽ đối xử giống với những người khác, không cho cô ưu đãi, cũng sẽ không vì cô rơi xuống đến thử vai phụ mà xem thường cô, ngàn chọn vạn tuyển, nhân vật thích hợp mới là quan trọng nhất.
 
Trợ lý đưa cho Sở Tích một phần kịch bản về yêu phi Lưu Ly, Sở Tích nhìn chưa được hai lần đã bị giục lên sân khấu.
 
Trước đó Sở Tích đã luyện vai em gái nam chính rất nhiều lần, mỗi một động tác đều được tập tỉ mỉ, hiện tại đột nhiên bảo cô diễn yêu phi, kỹ thuật diễn vốn dĩ đã khiếm khuyết nay lại càng bị lộ. Lời thoại yếu ớt, tay không biết hướng đến chỗ nào, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không biết nên làm sao, một tuồng kịch diễn thất bại vô cùng.
 
Sở Tích diễn xong, đầu tiên là thấy trợ lý đạo diễn lắc lắc đầu.
 
Lại không diễn được. Sở Tích nghĩ cô đã thất bại.

 
Trợ lý đạo diễn vẫn đang lắc đầu, còn đạo diễn……
 
Sở Tích thấy đạo diễn chống cằm, vẫn luôn cau mày nhìn cô, ánh mắt thật sự không hề có ý tứ không đứng đắn, cũng chỉ là nhìn cô, ánh mắt giống như muốn nhìn xuyên qua, gần như kém chút nữa là biến cô thành một cái vòng tròn nhỏ để nhìn.
 
“Tôi…” Sở Tích nắm ngón tay, chuẩn bị không được thì cô vẫn nên trở về, kết quả, đạo diễn lại đột nhiên mở miệng nói với trợ lý ở bên cạnh: “Được rồi, đưa cô ấy ra phía sau thay quần áo, đem trang phục của Lưu Ly cho cô ấy mặc vào thử xem, tóc cũng chỉnh lại một chút, không vội.”
 
Có lẽ trợ lý nghĩ rằng Sở Tích không diễn được, không ngờ đạo diễn lại bảo cô thử trang phục, anh ta có vẻ hơi kinh ngạc, có điều lập tức gật đầu đáp ứng, đưa Sở Tích đến phòng hóa trang ở phía sau.
 
Sở Tích thay trang phục cộng với hóa trang đơn giản thì cũng mất gần nửa giờ, sau khi cô thay trang phục xong liền trở lại nơi thử vai, đạo diễn đang cúi đầu xem tài liệu nên không biết cô bước vào, Sở Tích hơi cúi người xuống, nói nhỏ nhẹ: “Đạo diễn Trần, à... tôi đã thay xong rồi.”
 
Đạo diễn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy Sở Tích đứng nghiêm chỉnh trước mặt đầu tiên là sửng sốt một chút.
 
Tiếp theo đó liền đập tay lên bàn, kích động nói: “Chính là cô!”
 
Đạo diễn Trần chỉ vào Sở Tích trước mặt đã hóa trang thành yêu phi, khuôn mặt đầy sự phấn khích.
 
Quả nhiên không nhìn lầm, rất thích hợp, rất thích hợp! Cuối cùng cũng có người mang lại cảm giác này, thứ ông muốn chính là hiệu ứng như vậy! Đối với kiểu nhân vật này, hình tượng mới là quan trọng nhất, những thứ còn lại tạm thời gác sang một bên.
 
Phần lớn các nhân vật yêu phi trong phim ảnh đều được hóa trang theo tông khói, đuôi mắt và chân mày đều kẻ dài đến nỗi hận không thể trực tiếp nói cho người xem tôi chính là vai ác. Thế nhưng cách biểu hiện như vậy thường chỉ nói lên một chữ “Hư”, lại không nắm chắc được điểm mấu chốt cũng như là linh hồn của nhân vật yêu phi Lưu Ly này chính là —— “Yêu”.
 
Đạo diễn Trần càng xem càng vừa lòng, trợ lý nói trước kia Sở Tích chỉ diễn vai thanh thuần tiểu bạch hoa? Hình tượng tầm thường cũ rích như vậy rồi mà không biết ai lại xây dựng cho cô ấy, quả thật là phí phạm của trời. Gương mặt của cô gái này rõ ràng vừa nhìn chỉ thấy thanh thuần tiểu bạch hoa, nhưng đây lại hoàn toàn không phải hương vị đó, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh tuyệt đẹp, mũi rất cao, điểm nhấn chính là đuôi mắt hơi nhếch lên, cười lên khiến người xem thoáng qua có cảm giác dịu dàng đáng yêu, đúng thật là vẻ đẹp trời ban, nhưng khi liếc mắt một cái, vẻ thanh thuần và quyến rũ lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ, ai không tin có thể đem hôn quân mê hoặc đến thần hồn điên đảo? So với thuần túy yêu mị thì gương mặt thanh thuần được tô điểm bằng đôi mắt quyến rũ lại mang đến hiệu quả tốt hơn nhiều.
 
Hơn nữa Sở Tích được ông trời ưu ái ban cho dáng người rất chuẩn. Thật ra sự thay đổi này đã bắt đầu từ lúc Sở Tích xuất hiện ở thảm đỏ lễ trao giải Kim Vũ, cô từng mặc rất nhiều lễ phục cao cấp, nhưng hôm đó chỉ mặc một chiếc váy ôm giá hai trăm tệ, lần đầu tiên xuất hiện với phong cách gợi cảm đã được người xem hưởng ứng tích cực, trực tiếp giành được giải phong cách đẹp nhất.
 
Sở Tích thay trang phục trả cho nhân viên hóa trang, chuẩn bị về nhà mà trong đầu vẫn còn mơ hồ.
 
Đạo diễn dứt khoát chọn cô như vậy sao?
 
Hình như đã quyết định chọn cô, phim thần tượng cổ trang quy mô lớn《 Đào Hoa Nặc 》, cô diễn vai yêu phi Lưu Ly.
 
Sở Tích vẫn không thể tin được đạo diễn lại đem nhân vật khó khăn như vậy giao cho cô, chẳng lẽ không sợ kỹ thuật diễn xuất như phân chuột của cô sao? Lá gan cũng quá lớn rồi.
 
Thế nên Sở Tích nhéo nhéo mu bàn tay của mình, aiya! Đau!
 
Được rồi, không có nằm mơ, là lá gan của đạo diễn lớn.
 

Sở Tích vào thang máy, ấn lầu một, sau đó gấp đến nỗi không chờ được mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Bạch.
 
Cảm giác không trọng lượng ngắn ngủi trôi qua, thang máy cũng không có người khác, Sở Tích cho rằng đã đến lầu một nên vừa gửi tin nhắn vừa cúi đầu đi lên phía trước.
 
Tiếp theo đó, đầu bỗng đâm vào người khác.
 
Cửa thang máy phía sau đã đóng lại, Sở Tích đầu tiên là thấy người nọ mặc vest xanh đen.
 
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Sở Tích nhanh chóng xin lỗi, người nọ đối với lời xin lỗi của cô dường như không có phản ứng, Sở Tích ngẩng đầu thì thấy một gương mặt quen thuộc: “Trợ… Trợ lý Cao?”
 
“Cô Sở.” Trợ lý Cao cười cười gật đầu với Sở Tích.
 
Sống lưng Sở Tích tê rần, chợt nhớ lại mấy cô gái vừa rồi đến thử vai có nói hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Cảnh đến công ty Ánh Sao.
 
Nếu trợ lý Cao ở chỗ này…
 
Sở Tích nuốt một ngụm nước miếng, nhìn ra phía sau trợ lý Cao.
 
Cố Minh Cảnh đứng ở đó, ưu nhã nhưng mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy cô cũng không có chút phản ứng nào, giống như chưa từng quen biết, vẫn là vẻ mặt cao ngạo không ai bì nổi.
 
Phía sau vẫn còn vài người, cũng là áo vest phẳng phiu, có lẽ là quản lý cấp cao của công ty giải trí Ánh Sao đến tiếp đón anh ta.
 
Thang máy lại mở, Sở Tích tự giác đứng sang một bên, đoàn người tiến vào thang máy, Cố Minh Cảnh cũng đi ngang qua cô.
 
“Cô Sở, cô xuống lầu sao?”
 
Sở Tích nghe có người kêu tên cô, quay đầu lại liền thấy trợ lý Cao đang dùng tay ngăn cửa thang máy, cười tủm tỉm hỏi cô.
 
Sở Tích lập tức lắc đầu: “Không cần, cảm ơn, mọi người xuống trước đi, thang máy bên cạnh cũng sắp đến rồi.”
 
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Sở Tích thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô liếc mắt về hướng thang máy lại phát hiện tuy sắc mặt Cố Minh Cảnh vẫn như cũ không có biểu tình gì nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, cho đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.
 
Trái tim nhỏ của Sở Tích đập bang bang.
 
Bên trong thang máy, sắc mặt trợ lý Cao phức tạp nhìn thoáng qua Cố Minh Cảnh.

 
Rõ ràng là không định đến Ánh Sao, kết quả nhìn thấy tên cô Sở có trong danh sách thử vai bộ phim mới của Ánh Sao thì trông mong mà đến, sau khi đến lại không đi gặp người ta, lúc họp thì thất thần làm cho người báo cáo sợ hãi một phen, rõ ràng là vẫn luôn nghẹn trong người nhưng không chịu đi gặp, họp xong cũng gấp gáp trở về, giống như không định đi tìm người.
 
Vừa rồi thật vất vả mới tình cờ gặp lúc chờ thang máy, vẫn là khuôn mặt đen xì đó, giống như cái người trông ngóng chạy đến đây không phải anh ta.
 
Không phải lần trước thổ lộ lại bị từ chối sao? Đến mức này sao?
 
Như vậy có thể theo đuổi con gái sao?
 
Có quỷ mới tin.
 
Thang máy đến, mọi người tạm biệt Cố Minh Cảnh xong liền rời đi, tài xế cũng đã lái xe đến.
 
Cố Minh Cảnh ngồi trên xe, anh không nói chuyện.
 
Anh vẫn chưa nói đi đâu nên tài xế vẫn chưa lái xe, trợ lý Cao xoay người: “Tổng giám đốc Cố, trở về công ty hay là…”
 
Cửa sổ xe được Cố Minh Cảnh kéo xuống một chút, âm thanh hai người đàn ông nói chuyện với nhau lập tức truyền đến.
 
Là hai quản lý cấp cao của Ánh Sao vừa mới đi cùng nhau.
 
“Cô gái vừa rồi ở thang máy phải Sở Tích không?”
 
“Ngoại hình đẹp thật đấy, trách sao kim chủ bao nuôi đến hai năm như vậy, đáng tiếc.”
 
“Đáng tiếc cái gì, bây giờ còn không phải phía sau không có ai sao? Cũng đã nghèo túng chạy đến đây giành vai với tiểu trong suốt, bây giờ cậu đi đến tùy tiện ôm eo rồi cho một chút tài nguyên thì còn không từ bỏ ý định mà đi theo cậu? Bị chơi hai năm rồi còn có việc gì mà không chịu, hiện tại còn không đến hầu hạ cậu sao? Cậu nói xem có phải kỹ thuật của cô ta rất tốt không, rõ ràng là tiện nghi cho cậu ha ha ha ha.”
 
“Ha ha ha ha ha ha ha”
 
Hai người cười, tiếng cười cứ như vậy mà truyền vào bên trong xe.
 
Trong bóng tối, ngón tay Cố Minh Cảnh gõ gõ lên tay vịn của ghế dựa.
 
Cuốn sổ nhỏ của trợ lý Cao đã nhớ rõ hai người đàn ông kia.
 
Tối đó, hai người đồng thời nhận được thư thôi việc, sẵn tiện bị tất cả các ngành trong giới giải trí phong sát.
 
……
 
Đêm nay Cố Minh Cảnh trở về chung cư Nam Tĩnh, nơi trước kia anh đuổi Sở Tích đi.
 
Vốn dĩ Sở Tích đi rồi anh cũng không nên đến đây, nhưng đêm nay không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đến.
 

Màn hình điện thoại phát sáng, anh nhận được tin nhắn từ trợ lý Cao, báo cáo đã xử lý xong hai người chiều nay mạo phạm cô Sở.
 
Cố Minh Cảnh ném điện thoại lên sô pha, đi vào phòng tắm rửa mặt.
 
Anh tắm rửa xong, mặc một cái áo choàng tắm đi ra, trên tóc vẫn còn bọt nước, một giọt một giọt rơi xuống ngực.
 
Cố Minh Cảnh cầm khăn lông vắt trên vai lau tóc, sau đó nhìn về chiếc giường trong phòng ngủ.
 
Anh nhớ lại những lời dơ bẩn mà hai người đàn ông nói buổi chiều.
 
“Bị chơi hai năm rồi thì còn việc mà không làm”, “Kỹ thuật tốt”.
 
Cố Minh Cảnh vô cùng tức giận, lại xuy một tiếng.
 
Rõ ràng cái gì cũng không biết, ngoại trừ khóc chính là khóc, cái này không cho cái kia cũng không muốn, hai năm qua, một chút tiến bộ cũng không có.
 
Thế nhưng vì sao anh… chết tiệt, không bỏ được.
 
Mỗi lần đôi mắt cô ướt át, mỗi lần tay cô che lại tiếng ngâm khẽ, thế nhưng lại có thể câu dẫn người đến chết đi sống lại.
 
Anh biết ngoài mặt Sở Tích là thanh thuần tiểu bạch hoa, và điều này cũng chỉ có anh biết. Thế nên lần trước khi thấy tạo hình lộ ngực của cô trong thảm đỏ đêm trao giải, anh giận đến mức trực tiếp quăng điện thoại.
 
Cố Minh Cảnh ngồi trên giường, anh mở Weibo.
 
Anh có tạo một tài khoản Weibo để theo dõi Sở Tích, studio Sở Tích và Fanclub Gạch.
 
Fanclub Gạch vừa mới chia sẻ một bài viết lên Weibo, là bài đăng của Weibo chính thức phim《 Đào Hoa Nặc 》, ảnh kèm theo là tạo hình của yêu phi Lưu Ly, thủ vai: Sở Tích.
 
Mọi người đầu tiên là xem đoạn giới thiệu công bố dàn diễn viên tham gia, sau đó cảm thấy không đáng tin cậy. Cho dù bỏ qua kỹ thuật diễn xuất dở như phân chuột kia đi thì một người chuyên sắm vai thanh thuần tiểu bạch như Sở Tích lại chạy tới diễn yêu phi? Cô ấy có “yêu” được không?
 
Cho đến khi mọi người ấn xem tạo hình nhân vật, tạo hình lần này cùng những nhân vật trước kia hoàn toàn khác biệt, khiến người người cả kinh rớt cằm.
 
Mẹ nó! Đây đây đây, đây là Sở Tích?
 
Đây thật sự là Sở Tích! Nếm thử phong cách mới của Sở Tích.
 
Vừa thuần khiết vừa yêu dã. Hại nước hại dân.
 
Trước nay không nghĩ đến Sở Tích lại còn có thể có một mặt như vậy. Trách không được trước kia anti-fan nói gương mặt cô không phải tiểu bạch hoa, rõ ràng là gương mặt tiểu hồ ly tinh, hiện tại hồ ly tinh thật sự tỉnh giấc rồi, cái này mẹ nó còn ai có thể khống chế được a a a a!
 
Cố Minh Cảnh nhìn đến đây, đột nhiên anh có một loại cảm giác rằng bảo bối mà bản thân vẫn luôn che giấu bấy lâu nay bị công khai ra ngoài, trái tim giống như bị một cục bông ướt chặn lại.