Mãi đến khi chụp ảnh kết hôn, vẻ mặt như bị người ta bắt nạt của Lương Yên mới thay đổi, cô nhìn Lục Lâm Thành đang ở bên cạnh mình, lại nhìn ống kính máy ảnh trước mặt, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười.
Hình ảnh dừng lại trong khoảnh khắc này, sau đó đóng con dấu lên, cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay, từ đây hai người lại trở thành quan hệ vợ chồng hợp pháp.
Cho đến khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, cất giấy chứng nhận kết hôn ở trong túi xách về đến nhà Lương Yên vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Cô cứ như thế đã được gả đi…
Cô cứ như thế bị người ta trói buộc..
Cô lại từ một người phụ nữ độc thân biến thành một người phụ nữ đã lập gia đình…
Haiza…
Lục Lâm Thành nhạy cảm nhận ra được cả người Lương Yên tỏa ra hơi thở ỉu xìu ủ rủ.
Hai người về nhà, Lương Yên mở cửa đi vào trước, đá đá giày cao gót trên chân xuống, mang dép lê đi thẳng vào trong thư phòng.
Lục Lâm Thành đi ở phía sau, nhìn theo bóng lưng của Lương Yên, sau đó ngồi xổm người xuống đặt gọn gàng đôi giày đáng thương bị Lương Yên đá lung tung vào trong tủ giày, rồi cũng đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Lương Yên ngồi trên ghế, không nói một lời nhìn bốn tờ giấy đang bày ra trước mặt mình.
Giấy chứng nhận kết hôn ba năm trước của cô và Lục Lâm Thành, giấy thỏa thuận ly hôn đã ký tên, giấy chứng nhận ly hôn và cuối cùng là giấy chứng nhận kết hôn hôm nay vừa nhận được.
Lương Yên lẳng lặng nhìn những thứ này, không biết phải nên hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào.
Người khác chỉ cần cầm một giấy chứng giận kết hôn màu đỏ là kết thúc, cô đây mới hai mươi bốn tuổi đã có nhiều giấy chứng nhận như thế này đây.
Lục Lâm Thành cầm một thứ gì đó trong tay đi vào, kéo rèm cửa lên.
Anh ngồi xuống ở đối diện Lương Yên, nhìn đủ loại giấy chứng nhận bày ra trước mặt cô, còn có Lương Yên đang xuất thần nhìn những tờ giấy này.
Giấy đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận ly hôn, giấy đăng ký kết hôn.
Anh thừa nhận, dáng vẻ ngẩn ngơ ngây người ra này của Lương Yên thực sự rất đáng yêu, nhưng đăng ký kết hôn là chuyện đại sự cả đời, sau khi đáng yêu xong, hẳn là phải nghiêm túc.
Lương Yên thấy Lục Lâm Thành cũng đi vào, một tay đỡ trán một tay chỉ chỉ vào trên mặt bàn hỏi: “Sao anh có thể biết được tài khoản phụ của em?’’
Lục Lâm Thành cười cười: “Rất dễ đoán.”
“Được rồi.’’ Lương Yên mấp máy môi, quyết định không xoắn xuýt chuyện này thêm nữa, hai người đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài như vậy, bị anh phát hiện ra dấu vết cũng là chuyện bình thường.
Lục Lâm Thành đưa tay nắm chặt bàn tay Lương Yên, cầm hộp sắt trong tay mình đưa cho cô.
Lương Yên nhìn thấy thể tích của chiếc hộp này không hề nhỏ chút nào, nhưng hình dạng bên ngoài lại không giống với hộp quà cho lắm, nghi ngờ hỏi: “Cái gì vậy?’’
Lục Lâm Thành: "Em tự mở ra nhìn xem.”
Lương Yên bán tin bán nghi mở nắp ra, lúc nhìn thấy đồ vật bên trong chiếc hộp thì ngờ vực kêu lên một tiếng.
Tất cả đều là giấy.
Lương Yên cầm tờ giấy đã hơi ố vàng ở trên cùng lên, sau khi nhìn thấy lại không nhịn được bật cười hì hì.
Là giấy khai sinh của Lục Lâm Thành, bên dưới góc phải còn có một dấu chân nhỏ nhắn đáng yêu, có lẽ được in lên lúc Lục Lâm Thành vừa mới chào đời.
Lương Yên đặt tờ giấy khai sinh sang một bên lại nhìn thấy một bức ảnh ở phía dưới.
Là ảnh chụp khi Lục Lâm Thành tròn một tuổi đang chọn đồ vật đoán tương lai, mặc một bộ quần áo thời Đường* mập mạp nằm trên mặt đất, vô cùng dễ thương.
(Trang phục thời Đường.)
Lương Yên không thể ngờ được một Lục Lâm Thành với cơ bụng sáu múi rắn chắc như bây giờ lúc còn bé lại mập mạp tựa như một quả cầu thịt thế này, vì thế càng cười vui vẻ hơn.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên híp mắt cười cười, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, mở từng cái từng cái cho cô xem.
‘’Đây là bức ảnh lúc anh tròn một tuổi đang chọn đồ vật đoán tương lai, khi còn bé rất mập.’’ Anh lấy bức ảnh kia ra: ‘’Nghe nói lúc ấy anh bắt được một cái máy tính, nhưng có vẻ như không được chính xác cho lắm, bây giờ anh không làm công việc liên quan đến kế toán gì đó.’’
‘’Em lại cảm thấy rất chuẩn.’’ Lương Yên oán thầm, mặc dù bên ngoài không dùng máy tính nhưng trong lòng lách tách lách tách tính toán biết bao nhiêu mưu mô chước quỷ, tờ giấy đăng ký kết hôn kia của cô là một ví dụ điển hình.
Lục Lâm Thành thả bức ảnh kia xuống, lần lượt lấy mấy tờ giấy trong hộp ra.
‘’Đây là giấy chứng nhận nhập học trường mầm non của anh.’’
‘’Đây là ảnh chụp lúc anh năm tuổi.’’
Bức ảnh này trên mạng cũng có, là bức ảnh tuổi thơ duy nhất được công khai của Lục Lâm Thành, tiểu tử năm tuổi mặc một bộ âu phục màu đen, mặc dù gò má vẫn còn bụ bẫm mập mạp nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ rõ sắc đẹp hại dân hại nước của một nam thầm trong tương lai.
‘’Đây là bảng điểm tốt nghiệp tiểu học của anh.’’
Lương Yên chợt phát hiện bảng điểm tốt nghiệp tiểu học của Lục Lâm Thành được in ấn rất đẹp mắt tinh xảo, phía trên chính là logo ngôi trường quốc tế nổi tiếng được giới nhà giàu ưu tiên lựa chọn cho con em mình theo học bây giờ.
Lương Yên lặng lẽ bĩu môi.
Lúc anh đang được mặc đồng phục sạch sẽ mới tinh ngồi xe hơi đi học mỗi ngày thì cô vừa mới bắt đầu luyện tập nâng tạ ở trường thể thao đấy.
“Còn đây là bức ảnh anh tham gia vào đội khúc côn cầu của trường trung học.’’
Lương Yên nhìn thấy mấy người chụp ảnh chung cùng với Lục Lâm Thành đều là những thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, khi Lục Lâm Thành lên trung học đã bắt đầu ra nước ngoài đi học.
Bức ảnh được chụp trên sân băng trong khuôn viên trường học, mười mấy thiếu niên mặc trang phục băng cầu* đỏ đen đan xen nhau, cởi chiếc mũ sắt trên đầu xuống chen chúc một chỗ chụp ảnh chung.
(*Môn khúc côn cầu phổ biến nhất tại một khu vực cụ thể nào đó thường được gọi đơn giản là khúc côn cầu, các dạng khúc côn cầu khác được gọi đầy đủ và rõ ràng hơn (ví dụ nếu tại khu vực nào đó mà bộ môn khúc côn cầu trên sân băng là phổ biến thì người ta đôi khi chỉ gọi nó là khúc côn cầu hay băng cầu, trong khi môn khúc côn cầu trên cỏ sẽ được gọi đầy đủ để phân biệt. Nguồn.wikipedia)
Chỉ cần liếc mắt một cái Lương Yên cũng có thể nhận ra được Lục Lâm Thành với mái tóc màu đen nổi bật đang đứng lệch sang phía bên trái một chút, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng những đường nét trên khuôn mặt vẫn mang theo sự ngây thơ trẻ con nhưng ánh mắt lại bộc lộ sự trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của mình, bộ trang phục băng cầu màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng tinh thậm chí còn hơi tái nhợt thiếu sức sống, anh nghiêm túc đứng ở đó, khí chất lạnh lùng cứng cỏi thanh khiết.
Lương Yên nhìn thấy người thiếu niên Lục Lâm Thành đang đứng trên sân băng, lại lặng lẽ bĩu môi.
Bởi vì lúc đó cô vẫn còn đang nâng tạ ở trường thể thao.
Lục Lâm Thành lại lật tiếp cái khác, là phiếu điểm và bằng tốt nghiệp, còn có những bức ảnh từ thời trung học đến đại học.
Lương Yên phát hiện khi còn bé Lục Lâm Thành vẫn được xem là mập mạp dễ thương, nhưng trong mỗi bức ảnh của anh thời niên thiếu gần như đều xụ mặt, kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, cực kỳ giống với những nhà tư bản chủ nghĩa ngạo mạn cố chấp trong mấy cuốn tiểu thuyết phương Tây.
Tại sao vẫn còn nhỏ tuổi mà mỗi ngày anh đều cảm thấy không vui thế chứ? Lương Yên âm thầm lắc đầu, hàng năm cô đều phải ở trong trường thể thao luyện tạ cũng cảm thấy cuộc sống trôi qua thực sự khá vui vẻ, Lục Lâm Thành ngày ngày được hưởng thụ tài nguyên giáo dục tư bản chủ nghĩa thế mà vẫn còn bày ra một vẻ mặt thâm cừu đại hận như thế này.
Lục Lâm Thành chú ý đến biểu cảm nho nhỏ của Lương Yên, lại nhìn chính bản thân mình luôn luôn xụ mặt và mím chặt môi trong bức ảnh, mở miệng nói: “Lúc đó bố mẹ anh đã ly hôn.”
Bố mẹ Lục Lâm Thành đến với nhau là do liên hôn giữa hai gia tộc, vốn dĩ ngay từ đầu đã không tồn tại hai chữ tình yêu, từ lúc nhỏ anh được người bảo mẫu trong nhà nuôi dưỡng chăm sóc, sau đó khi đang học trung học thì được bố mẹ đón ra nước ngoài sinh sống. Những tưởng rằng một nhà ba người bọn họ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ ở bên cạnh nhau thì anh lại phát hiện ra bố mẹ mình đã sớm ly hôn từ lâu, mỗi người còn tìm được một bạn đời mới, trước kia về nước đều tỏ ra hòa hợp hạnh phúc cũng chỉ diễn để cho anh và mấy trưởng bối trong nhà xem mà thôi.
Lục Lâm Thành không thể chấp nhận nổi sự thật này, từ một người tính tình hoạt bát năng nổ càng lúc càng trở nên kiệm lời ít nói, anh được gửi vào trong một ngôi trường trung học nội trú tư thực, học phí đắt đỏ chắt lưỡi, bố mẹ đều bận rộn xây dựng hạnh phúc cho riêng mình, quanh năm suốt tháng gần như không hề đến thăm anh…
Lương Yên biết bố mẹ Lục Lâm Thành đã ly hôn, bình thường cũng không thấy liên lạc nhưng không thể ngờ được rằng nguyên nhân khiến Lục Lâm Thành luôn bày ra một vẻ mặt thúi hoắc sầu não buồn bực không vui trong thời kỳ niên thiếu đó lại là vì chuyện này.
Con mẹ nó cô đã từng phải trải qua một tuổi thơ gian nan vất vả đến thế cũng có thể gắng gượng lạc quan sống tốt, còn Lục Lâm Thành chỉ vì cha mẹ ly hôn, trong lòng không thể chấp nhận nổi bóng tối u ám ở tuổi trưởng thành của mình, từ đó càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng phúc hắc, còn thích sử dụng bạo lực tâm lý chiến tranh lạnh với người nhà nữa chứ!
Tại sao trên đời lại có một kiểu người lập dị thích làm ra vẻ thế này??
Rốt cuộc Lương Yên vẫn không nhịn được nữa, ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời nhìn anh: “Lục Lâm Thành, anh thật là… Yếu ớt nha.” Cô đã dùng từ tương đối uyển chuyển khéo léo.
Lục Lâm Thành không phản đối cách nói này của Lương Yên.
Khi anh mới bắt đầu nhận thức được sự tồn tại của Lương Yên đã cảm thấy một người con gái vô tư cởi mở lúc theo đuổi anhcố chấp ngang bướng tựa như một con dán đánh mãi không chết này có lẽ được sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, cho dù không giàu có, nhưng chắc cũng là một đứa nhỏ lớn lên trong tình thương của bố mẹ.
Nhưng rồi sau đó, sau khi ly hôn, tin tức về Trần Tuyết Vân nổ ra, lúc ấy anh mới biết được mình hiểu rõ cô được bao nhiêu.
Đằng sau nụ cười vô tư rạng rỡ ấy đã từng là một vết sẹo sớm đã phủ đầy bụi không dám vạch trần.
Lục Lâm Thành đột nhiên phát hiện so với cảnh ngộ bất hạnh của Lương Yên, những gì mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng từ lúc bắt đầu học trung học kia thực sự rất nực cười và lố bịch.
Cô đã từng nói kiếp trước mình đã tạo phúc như thế nào mà kiếp này mới có thể được viết tên lên hộ khẩu của Lục Lâm Thành, nhưng Lương Yên lại không biết được rằng anh may mắn biết bao nhiêu mới có thể gặp cô trong cuộc đời này.
Tấm lá chắn dựng đứng ngăn cách trái tim bắt đầu phủ đầy bụi từ thuở thiếu niên bị một thiếu nữ tập tạ nào đó cắn răng cố gắng cạy ra từng chút từng chút một và được chiếu rọi dưới ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia. Anh đứng ở trong bóng tối, quay mặt nhìn theo nguồn sáng, cô đứng bên ngoài bức tường, ngược chiều ánh sáng nhoẻn miệng cười với anh.
Những đồ vật trong hộp sắt được Lục Lâm Thành lần lượt lấy ra từng cái từng cái, là quá khứ từ nhỏ đến lớn của anh, sau đó ở phía dưới cùng đáy hộp chính là mấy tấm thẻ ngân hàng.
Lương Yên nhận ra được đây là mấy tấm thẻ được Lục Lâm Thành bỏ vào trong túi áo trong lần đầu tiên cầu hôn với cô hôm đó, là toàn bộ tài sản của anh.
Lục Lâm Thành sắp xếp ngay ngắn lại tất cả mọi thứ đã được lấy ra ngoài kia rồi lại bỏ vào trong hộp sắt một lần nữa, đưa đến trước mặt Lương Yên.
Lục Lâm Thành mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Lương Yên cực kỳ nghiêm túc, anh nói: ‘Lương Yên tiểu thư, anh đã mang tất cả quá khứ và tương lai của mình đặt vào trong này rồi giao lại cho em.”
“Anh cảm thấy rất may mắn, rất hạnh phúc vì có thể gặp được em, càng hy vọng sau này có thể cùng em nắm tay nhau đi hết cả quảng đời còn lại.”
“Xin hỏi em có thể làm Lục phu nhân của anh được không?’’
Lương Yên nghe được những lời của Lục Lâm Thành, cúi đầu nhìn xuống chiếc hộp sắt anh đưa đến cho cô, sống mũi đột nhiên chua xót.
Cô chậm rãi đưa tay ra, nhận lấy.