Tiếng nước chảy rào rào không ngừng vang lên.
Lương Yên rửa sạch xà phòng trên tay, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo lại vô thức nghĩ đến cảnh tượng gã đàn ông thô kệch kia nắm chặt lấy tay mình không buông lúc nãy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cảm giác buồn nôn lập tức trào dâng trong lồng ngực, cánh tay nổi một lớp da gà, cô không nhịn được lại mở nước rửa tay một lần nữa.
“Nếu còn cứ tiếp tục rửa nữa thì da cô sẽ không chịu nổi đâu.’’ Khương Mộc đứng bên cạnh nhìn Lương Yên đã rửa đi rửa lại nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở.
Lương Yên rửa xong lần này cuối cùng cũng chịu dừng lại, lau khô rồi bôi một ít kem dưỡng da hương hoa nhài lên trên tay.
Một fan hâm mộ nào đó đã đăng video ghi lại sự cố ở sân bay lên mạng, “Lương Yên bị bàn tay heo sàm sỡ” nhanh chóng lọt vào hot search.
Trong video dài khoảng hai mươi giây kia, bàn tay tốt bụng muốn ký tên cho fan hâm mộ của Lương Yên đã bị gã đàn ông thô bỉ bắt được, hắn vừa nhân cơ hội vuốt ve mu bàn tay Lương Yên vừa cười hì hì nói “Lương Yên anh yêu em”, chỉ thấy Lương Yên ngẩng đầu lên nhìn gã một cái, sau đó cười lạnh cầm ngược lại bàn tay heo ghê tởm kia, nắm chặt ngón út dùng sức vặn ngược ra phía sau.
Fan hâm mộ đăng video này lên vốn dĩ chỉ muốn nói là hôm nay trong lúc các fan ra sân bay đón thần tượng của mình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hỏi gã đàn ông này rốt cuộc là người của nhóm nhỏ nào, tại sao trong Nanh sói tụ hội lại có thể có một gã fan ghê tởm đến thế này? Kết quả video ấy lập tức thu hút sự chú ý của fan mấy nữ nghệ sĩ khác, rồi nhận ra được người này căn bản không phải là fan gì cả mà chỉ là một gã biến thái mỗi ngày chờ chực ở trong sân bay giả làm fan để đề sàm sỡ nghệ sĩ mà thôi.
Đúng vậy, các fan hâm mộ chân chính bảo vệ thần tượng của mình còn không đủ, hận không thể nâng thần tượng bảo bọc kín kẽ trong lòng bàn tay, sao có thể cố ý chạy đến sàm sỡ người ta cơ chứ.
Sau khi bắt được bàn tay Lương Yên, đầu ngón tay gã biến thái kia còn nhẹ nhàng vuốt ve ở trên bàn tay cô tựa như đang cảm nhận cái cảm xúc tuyệt vời mà da thịt trơn bóng mang lại, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với cái nắm tay bình thường của các fan.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một số nữ nghệ sĩ tuyến trên khác cũng đã từng bị cái gã đàn ông thô bỉ trong video này mượn việc ký tên để nhân cơ hội sờ tay, nhưng phấn lớn trong số họ chỉ có thể lúng túng giượng cười rồi lập tức né tránh, ngược lại Lương Yên lại rất ngầu, trực tiếp lấy bạo lực để trị bạo lực, ăn miếng trả miếng cho gã biến thái kia một đòn trí mạng.
Vặn ngược ngón tay út chính là thủ thuật phòng thân thường dùng của phái nữ, lấy cái mạnh nhất của mình tấn công vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương, thông thường thủ thuật này có thể tạo ra được hiểu quả bốn lạng đẩy được ngàn cân rất tốt, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của gã đàn ông kia thôi cũng đã biết hắn ta chắc chắn bị đau không nhẹ.
Video Lương Yên dùng bạo lực để trị bàn tay heo xấu xa lập quét sạch internet.
[Lương Anh Tuấn đẹp trai quá đi! Với mấy bàn tay heo ghê tởm kia tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha như vậy!]
[Mẹ kiếp, cái gã biến thái thô bỉ này trước kia cũng đã từng dâm loạn với thần tượng của tôi ở sân bay rồi, cuối cùng hôm nay cũng đã báo được thù, cảm ơn Lương Yên!]
[Tại sao loại đàn ông biến thái như thế này không chết hết đi chứ!]
[Phái nữ chúng ta phải bảo vệ bản thấy mình thật tốt!]
[Ha ha ha ha chắc chắn gã biến thái kia sẽ không thể ngờ được trước kia Lương Yên đã từng là một vận động viên cử tạ đâu, hôm nay đá phải tấm sắt rồi, sung sướng quá!]
[Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ dáng vẻ tên biến thái này đi, lần sau nếu còn gặp ở sân bay nữa thì gặp một lần đánh một lần.]
[Gặp một lần đánh một lần +1]
Dĩ nhiên những tin tức như thế này vẫn luôn không thể thiếu những Thánh mẫu phía dưới.
[Không phải chỉ là sờ tay một cái thôi sao, có cần thiết phải làm đến bước này không?]
[Còn đến mức bẻ gãy đầu ngón tay của người ta nữa, quả thực quá tàn nhẫn.]
[Ngộ nhỡ hắn thực sự là fan của Lương Yên thì sao, chỉ nắm tay một cái đã bị vặn ngược ngón tay, quá tổn thương trái tim người hâm mộ rồi, chẳng lẽ ngay cả chạm vào Lương Yên cũng không thể sao?]
Các fan hâm mộ cũng mạnh mẽ đáp trả không chút nể nang gì:
[Không phải tôi chỉ mắng cô một câu ngu xuẩn thôi sao, cô tức cái gì, có cần thiết phải thế không?]
[Lương Yên nhà tôi chỉ cần tung một nắm đấm cũng có thể khiến một số người nào đó bị thiểu năng trí tuệ đấy, cái này cũng rất tàn nhẫn đấy, có muốn thử một lần không?]
[Fan của Lương Yên bày tỏ tuyệt đối sẽ không bao giờ nắm tay Yên Yên trong trường hợp Yên Yên không muốn, nhưng hành động này rõ ràng là đang động chạm chân tay có ý đồ chấm mút. Yên Yên đã bắt tay với rất nhiều fan của mình sao có thể bảo chạm một chút cũng không thể chạm được.]
Có thể nói hành động của Lương Yên không chỉ vì một mình cô mà còn xả giận cho tất cả những nghệ sĩ đã từng bị gã biến thái này sàm sỡ, kết quả lại làm tăng thêm độ thiện cảm của các fan mấy nhà kia về chính mình, trở thành tiểu đầu tường của bọn họ.
** ** ** ** ** ** ** ** **
Sau khi quay xong bộ phim truyền hình “Tiên Quân động lòng người” Lục Lâm Thành bước vào giai đoạn tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới “Ám dạ hành” mà anh đóng vai chính. Lương Yên cũng đã đàm phán xong tác phẩm tiếp theo của mình, cách thời gian khai máy chính thức còn hơn một tháng nữa, cô đã quay liên tục hai bộ phim “Nhân Tâm” và “Tiên Quân động lòng người” nên trong một tháng này cô chủ yếu dùng để nghỉ ngơi lấy lại sức, thỉnh thoảng chụp quảng cáo rồi tham gia vào một vài talkshow giao lưu gì đó.
“Ám dạ hành” là tác phẩm đầu tiên được công chiếu của Lục Lâm Thành sau khi ly hôn rồi lại theo đuổi vợ cũ, kết cấu trong fandom rung chuyển hỗn loạn cộng thêm việc hạ phàm tham gia vào một bộ phin truyền hình cổ trang thần tượng, ý nghĩ của nó không phải là chuyện đùa, người trong nghề hay bên ngoài đều nhìn chằm chằm theo sát vô cùng chặt chẽ.
Rốt cuộc danh hiệu ông hoàng phòng bán vé vẫn còn ở đó nữa không, rốt cuộc người xem có còn muốn mua vé xem phim của anh nữa không, Lục Lâm Thành có còn là Lục Lâm Thành nữa không, thành bại sẽ được quyết định trong chính bộ phim này.
“Ám Dạ Hành” kể về câu chuyện của những chàng Cẩm y vệ luôn đấu tranh giữ vững chính nghĩa trong sự thối nát nơi chốn quan trường cuối thời nhà Minh, ngay khi tấm poster tuyên truyền của Lục Lâm Thành vào vai Cẩm y vệ được công bố, dáng người cao lớn trong bộ Phi Ngư Phục* lập tức làm điên đảo không ít trái tim phái nữ.
(*Là trang phục của lực lượng Cẩm y vệ nhưng chỉ có "Đường Thượng Quan" trong một đơn vị Cẩm Y Vệ (cấp trưởng quan có hàm cao tương ứng với người đứng đầu nha môn) mới được mặt Phi Ngư Phục mà cũng chỉ mặc trong các thời điểm thích hợp như xuất hiện trong các lễ nghi bảo vệ hoàng gia.)
Nhưng cũng có người châm biếm bảo Lục Lâm Thành chắc có lẽ cũng chỉ còn dư lại gương mặt đó nữa mà thôi, suốt ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương dây dưa mập mờ với người vợ cũ của mình đến mức fan nc* cũng đã chạy nhiều như thế để xem ai còn đến rạp xem phim của anh nữa.
(*Fan nc là một ngôn ngữ mạng chỉ những fan khuyết tật não, thiếu lý trí…)
Các bộ phim điện ảnh cùng ra rạp trong khoảng thời gian này còn có một bộ phim hành động Hollywood và một bộ hài kịch gia đình trong nước khác, rõ ràng “Ám dạ hành” không hề chiếm ưu thế gì nổi bật. Thậm chí có tài khoản marketing còn phỏng đoán bộ phim này chắc chắn sẽ là một bom xịt lớn nhất trong con đường diễn xuất của Lục Lâm Thành, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió thẳng tiến lên đỉnh cao này của hắn cũng nên đến thời kỳ lao xuống dốc rồi.
Làm gì có người nào mà tất cả các bộ phim của anh ta tham gia nếu không phải là bùng nổ phòng bán vé thì cũng là rinh được giải thưởng trong các liên hoan phim lớn nhỏ về tay mình cơ chứ, Lục Lâm Thành cũng nên nếm tử mùi vị thất bại một lần đi.
Lần này ngay cả Lương Yên cũng vô cùng căng thẳng khẩn trương.
Nếu như bộ phim điện ảnh kia của Lục Lâm Thành trở thành bom xịt thật phải làm sao bây giờ, một người chưa từng trải qua cảm giác thất bại như anh có thể nào sẽ không thể gượng dậy được mà nản chí đi nhảy lầu không?
Nhưng với vấn đề lần này phản ứng của người trong cuộc Lục Lâm Thành ngược lại lại rất bình tĩnh, phảng phất như những tin tức chỉ mang tính chất suy đoán làm xáo trộn của người ngoại giới kia không liên quan gì đến anh vậy, tâm trạng tốt đến lạ thường, ngay cả bài viết Weibo tuyên truyền cho bộ phim cũng chỉ đăng đúng một bài.
Lúc đầu Lương Yên cũng muốn đăng một bài viết tuyên truyền cho bộ phim của Lục Lâm Thành, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại vẫn không làm thì hơn.
Nếu như cô làm như vậy chẳng phải là đang thừa nhận người đàn ông không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia cho tất cả mọi người xem sao?
Lương Yên nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lục Lâm Thành quả thực không thể nhịn được nửa, mở miệng hỏi: “Anh thực sự không lo lắng chút nào sao?’’
Lục Lâm Thành: “Không sao. Nếu như là trước kia có lẽ sẽ có đấy, nhưng bây giờ thì không.”
Lương Yên: “Hả?’’
Lục Lâm Thành cười cười: “Những giải thưởng muốn nhận cũng nhận được rồi, nên kiếm tiền cũng đã kiếm đủ rồi.’’
Lương Yên nghe xong những lời này chỉ biết im lặng dựng ngón giữa lên với anh.
Làm ra vẻ! Vô sỉ! Cô còn chưa được đóng bộ phim điện ảnh nào đâu!
Trong ngày công chiếu phim hôm đó, Lương Yên đã mua cả ba vé của ba bộ phim được ra rạp trong cùng một thời gian.
Buổi sáng chính là bộ phim hành động Hollywood, Lương Yên vừa xem đoạn mở đầu còn chưa đầy nửa tiếng đã ngủ quên mất, hai mươi phút cuối cùng lại bị âm thanh đinh tai nhức óc lúc đánh đại boss làm tỉnh giấc, sau khi ngủ dậy dụi dụi mắt một cái rồi tiếp tục xem thì phát hiện vẫn có thể hiểu đại khái được toàn bộ câu chuyện.
Nhưng nội dung cốt truyện của những bộ phim thuộc thể loại siêu anh hùng đánh Boss như thế này lại tương đối đơn giản, các khán giả vào rạp chiếu phim chủ yếu là để thưởng thức các hiệu ứng đặc biệt, hiệu ứng của bộ phim này quả thực được ê kíp xây dựng không tệ, xem như là phù hợp với giá vé.
Bộ phim buổi chiều Lương Yên đến rạp xem chính là bộ hài kịch về gia đình kia, từ đầu đến cuối ngồi dưới ôm một ống bắp rang vừa ăn vừa cười. Vì là một bộ phim hài nên không thể thiếu được các tình tiết yếu tố gây cười, chỉ là hầu hết các yếu tố đó đều có vẻ hơi nhàm chán khuôn sáo, điển hình cho một bộ phim chỉ để giải trí giết thời gian mà thôi.
“Ám dạ hành” của Lục Lâm Thành được công chiếu vào buổi tối, Lương Yên cố ý mua suất vé ra mắt.
Hai bộ phim được chiếu vào ban ngày là cô đi xem một mình, đến tối không biết Lục Lâm Thành đã trúng gió gì mà lại muốn đi xem phim cùng cô, Lương Yên sợ bị người khác nhận ra, cố ý mua chỗ ngồi ở một góc xó xình phía sau cùng.
Khác với số lượng khán giả ít ỏi vào ban ngày, người đến rạp chiếu phim vào buổi tối rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, buổi công chiếu lần đầu tiên của “Ám dạ hành” gần như hết chỗ.
Bộ phim vẫn chưa đến giờ mở màn, Lương Yên cố ý kéo vành mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu xuống, khẽ rụt người về phía trong thành ghế.
“Hai bộ phim được chiếu trong ngày em đều đã xem cả rồi, không phải đặc biệt chạy đến đây chỉ xem phim của anh đâu.”
Lục Lâm Thành "Ừ" một tiếng: "Anh biết.”
“Sớm biết anh cũng muốn đến thì em đã đặt bao trước cả rạp này rồi.” Lương Yên lẩm bẩm, một mình cô đi xem còn được, cho dù bị phát hiện ra thì cùng lắm cũng chỉ là Lương Yên đến rạp chiếu phim xem một bộ phim nào đó thôi, nhưng hai người cùng đi lại rất nguy hiểm, nếu như có người nhận ra chắc chắn sẽ rất rắc rối.
Lục Lâm Thành đáp: “Lần sau em có thể đặt bao trước cả rạp mà.”
Lương Yên lại quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Anh không cần phải tham gia lễ ra mắt phim à?’’
Lục Lâm Thành đưa bắp rang cho Lương Yên: “Đã đi vào buổi chiều rồi, em ăn không?’’
"Không ăn, để nó cách xa em một chút, đừng dụ dỗ em nữa.” Lương Yên đẩy túi bắp rang trong tay Lục Lâm Thành ra xa, những đồ ngọt có hàm lượng calo cao như thế này nếu ăn một ít vào ban ngày thì không sao, nhưng ăn vào ban đêm quả thực là một tội ác không nên làm.
Lục Lâm Thành cười cười.
Hai người đang nói chuyện, ánh đèn trong rạp chiếu phim bỗng nhiên tối sầm lại, bộ phim chính thức được bắt đầu.
Không giống như phần mở màn trong các bộ phim điện ảnh khác, “Ám dạ hành” được mở đầu bằng một trận mưa lớn.
Tiếng mưa rơi rào rào khiến tâm trạng của trong lòng khán giả vẫn còn một chút xao động lập tức trở nên tĩnh lặng, sự chú ý nhanh chóng tập trung vào trên màn hình lớn.
Trong màn mưa xối xả như trút nước, Lục Lâm Thành trong vai chàng Cẩm y vệ Lâm Tu xuất hiện. Phần mở đầu đã là một cảnh đánh nhau hấp dẫn gay cấn, Lâm Tu và một người áo đen che mặt đang so chiêu với nhau trong cơn mưa, đi đôi với nhạc nền và tiếng trống dồn dập khẩn trương, hai người từng chiêu từng chiêu giật gân mạo hiểm, cuối cùng vẫn là Lâm Tu tung ra một cước giành được lợi thế, người áo đen vội vàng bỏ chạy mất dạng.
Người mặc áo đen đã chạy trốn nhưng Lâm Tu cũng không đuổi theo mà xoay người quay trở lại một góc xó xỉnh, nơi đó đặt một chiếc bọc đen, cũng chính là nguyên nhân khiến hắn và người áo đen kia đánh nhau.
Lâm Tu ôm chiếc bọc đội mưa đi đến dưới mái hiên che mưa, khẽ giũ sạch nước còn đọng lại trên người, lúc này mới nhẹ nhàng mở một góc bọc ra.
Tiếng khóc vang dội của đứa trẻ sơ sinh trong tả lót vang lên.
Lâm Tu ôm đứa trẻ sơ sinh đang khóc nỉ non trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng trong màn mưa lạnh lẽo, mỉm cười.
Đi đôi với một màn này, từng phụ đề của phần mở màn dần dàn xuất hiện, lúc này bộ phim mới chính thức bắt đầu.
Những âm thanh răng rắc răng rắc của khoai tây chiên và bắp rang thường thấy trong rạp chiếu phim cũng không có.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Lục Lâm Thành nghiêng người nhìn sang Lương Yên đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không chớp mắt, trong đồng tử đen nhánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Ám dạ hành” dài tổng cộng một trăm mười phút.
Có lẽ những khán giả xem phim tối nay đi vào nhà vệ sinh cũng rất ít.
Nội dung chính của bộ phim thực ra cũng rất ngột ngạt kiềm chế, từ tận đáy lòng của chàng hiệp khách chính nghĩa kiên cường như Lâm Tu cảm thấy bất lực khi phải tận mắt nhìn thấy một triều đại đang trên đà suy vong và những người cầm quyền vô năng tham lam. Hắn không hề tham sống sợ chết nhưng ngay cả một cơ hội để cho hắn liều mạng cũng không thể tìm được. Những gì hắn phải đối mặt hàng ngày chỉ là những bản án chồng chất chưa được giải quyết cùng với lời dặn dò đe dọa của “phía trên” nếu không biết tốt xấu thì hãy cẩn thận với cái đầu của mình.
Những tưởng rằng cảnh đánh nhau dưới màn mưa ở phần mở đầu bộ phim kia đã đủ đặc sắc nhưng không ngờ rằng mấy thước phim hành động tiếp theo từng cảnh từng cảnh lại càng thêm hấp dẫn lay động lòng người, chân thật đến mức mỗi khi đến hồi gay cấn lòng bàn tay Lương Yên cũng thấm ướt một lớp mồ hôi mỏng.
Ngoại trừ những phân cảnh hành đánh nhau thì cảnh thoại trong phim cũng không tầm thường, xuyên suốt cả bộ phim gần như không có cảnh tình cảm nào, cảnh tình cảm duy nhất cuả nam chính Lâm Tu là với tiểu cô nương mà hắn thầm thương trộm mến. Một Lâm Tu bình thường ngay cả lúc bị thương cũng không thèm chớp mắt nhưng khi đối mặt với tiểu cô nương ấy, rõ ràng một câu thoại cũng không có thế nhưng cái cảm giác khẩn trương căng thẳng như xuyên thấu qua ánh mắt và mỗi một cảm xúc tinh tế được thể hiện trên nét mặt đều khiến cho khán giả đang ngồi bên ngoài màn hình cũng có thể cảm nhận được. Cảnh quay này muốn đạt được hiệu quả tốt nhất thì phải hoàn toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyền vời của người diễn viên.
Kết thúc của bộ phim, Lâm Tu vì đã vạch trần tội ác đám nịnh thần mà lọt vào vòng vây trả thù của kẻ thù, hắn để cho người huynh đệ của mình kéo xe ngựa hộ tống nhân chứng đi trước còn bản thân một mình một người cầm Tú Xuân đao ngăn cản đám người muốn đuổi bắt. Một mình đối đầu với thiên quân vạn mã chém giết đẫm máu, cuối cùng sau khi nhìn thấy người huynh đệ ra hiệu đã thả bồ câu đưa tin mới yên tâm cười một tiếng, sau đó cả người ầm vang ngã vào trong vũng máu, lúc này mới nhắm mắt xuôi tay.
Có tiếng khóc nức nở loáng thoáng vang lên trong rạp chiếu phim.
Lục Lâm Thành cũng nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến bên cạnh chỗ ngồi của mình.
Lương Yên đang cảm động đến bật khóc.
Bộ phim đã kết thúc, trên màn hình đang phát khúc cuối kèm theo tên từng diễn viên tham gia lần lượt xuất hiện.
Có hai cô gái đã nhào vào trong ngực bạn trai mình bật khóc thành tiếng.
Để tránh việc sau khi phát xong khúc cuối ánh đèn trong phòng được bật bên hai người sẽ bị nhận ra, nhân dịp đang còn tối Lục Lâm Thành lặng lẽ kéo Lương Yên đi trước.
Hai người cúi đầu hóp eo tựa như hai chú mèo đi thẳng ra khỏi phòng chiếu phim, suốt cả dọc đường vẫn luôn khiếm tốn, cuối cùng an toàn ngồi vào trong xe mới cởi mũ ra.
Lục Lâm Thành đang thắt dây an toàn, đột nhiên phát hiện Lương Yên vẫn còn đang khóc.
Lúc còn ở trong rạp chiếu phim Lương Yên không dám khóc to, trên đường đi đến bãi giữ xe phải cố gắng kìm nén không thể khiến người khác chú ý, cuối cùng bây giờ cũng đã được ngồi trong xe, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lâm Tu ngã xuống vũng máu anh dũng hi sinh, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hu hu bật khóc thành tiếng.
Lục Lâm Thành giật nảy mình, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho Lương Yên: “Đừng khóc nữa.”
Lương Yên càng khóc càng đau lòng, giống hệt như hai cô gái nhào vào trong ngực bạn trai gào khóc lúc nãy: “Lâm Tu hu hu hu, Lâm Tu hắn chết rồi hu hu hu hu…”
"Hắn chết... Hắn chết vì muốn bảo vệ người khác hu hu hu…”
Bước đầu tiên trong quá trình học diễn xuất chính là xem và học tập khả năng diễn xuất của người khác, từ lúc Lương Yên bước chân vào đại học đã từng xem rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh xuất sắc, ngày thường đều rất dễ buồn ngủ, đã lâu lắm rồi cô không chăm chú tập trung tinh thần xem hết một bộ phim rồi sau khi xem xong còn khóc đến mức không thể ngừng lại thế này.
Lục Lâm Thành dường như cũng không biết phải dỗ dành Lương Yên như thế nào.
Anh suy nghĩ một lát, như đang nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đặt tay lên gáy cô để cô quay đầu lại nhìn mình: “Em nhìn anh đi.”
“Hả?” Lương Yên hai mắt ngấn lệ mông lung, đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.
Lục Lâm Thành mặt đối mặt với Lương Yên: “Em nhìn mặt anh đi, Lâm Tu chưa chết, không phải hắn đang ở trước mặt em đây sao?’’
Lương Yên lập tức ngừng khóc, ngẩn người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Lục Lâm Thành.
Rốt cuộc đây là phúc lợi cực phẩm sau khi xem xong phim gì vậy hu hu hu.