153.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Hoa Lưu Tước nhìn Mai Lăng An, lại quay đầu ngó Lộ Diễn Phong, cuống quít xua tay cự tuyệt, vội vã nói: "Ngày xưa ta đã bị trục xuất khỏi sư môn, nếu nay trở về để người khác nhìn thấy, nói đi nói lại vẫn không tốt lắm".
"Ngươi ta tuy đã không còn là sư đồ, nhưng chung quy vẫn từng có một đoạn tình nghĩa thầy trò." Mai Lăng An ôn tồn khuyên bảo "Sinh thần của sư phụ cũ, ngươi cũng không muốn trở về nhìn một cái sao?"
Tuy chỉ vài lời ít ỏi lại khiến Hoa Lưu Tước bắt đầu do dự.
Trương Tiểu Nguyên nhìn Lộ Diễn Phong vẫn không nhúc nhích ủ rũ cụp đuôi , thật muốn ấn đầu để hắn sang đây học tập Mai Lăng An.
Tốt xấu gì cũng là sư huynh đệ, vì cái gì Mai Lăng An có thể ăn nói uyển chuyển như vậy, mà Lộ Diễn Phong lại là quá kém đi!
Mai Lăng An rốt cuộc đem Hoa Lưu Tước thuyết phục được, Hoa Lưu Tước đồng ý hồi sư môn ở lại đến khi sinh thần kết thúc, chỉ là hắn vẫn có chút rầu rĩ không vui, sợ hãi chính mình trở lại Tán Hoa Cung sẽ phải đối mặt với lời ra tiếng vào ác ý, sau khi đã đáp ứng trở lại Tán Hoa Cung, Hoa Lưu Tước liền quay trở lại xe ngựa của mình, có đánh chết cũng không cùng Lộ Diễn Phong đối đáp nửa lời.
Một bên Lộ Diễn Phong rất là mất mát, hắn biết chính mình ăn nói vụng về, nhưng hắn lại vẫn không biết chính mình đã nói sai cái gì , Lộ Diễn Phong cưỡi ngựa ở phía trước xe ngựa, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt chính trực anh tuấn, toàn bộ Hương Lâm Sơn Thành không ai không biết Tán Hoa Cung vị cầm luật trưởng lão này còn chưa có hôn ước, dẫn tới vô số ánh mắt nóng bỏng của người đi đường, Trương Tiểu Nguyên trong lòng lại có mấy trăm câu muốn nói ra miệng.
Các ngươi cho rằng hắn lớn tuổi như vậy còn không có lão bà là bởi vì kiếm si sao?! Không, không phải, hắn cũng muốn có tức phụ nhi, nhưng hắn dùng một câu liềm có thể đem mọi người tức chết.
Trương Tiểu Nguyên thật sâu thở dài, lại đột nhiên nghĩ tới một sự kiện khác.
Ngày đó Mai Lăng An nói hắn muốn quy ẩn giang hồ, sau đó đem chức vị chưởng môn truyền cho Lộ Diễn Phong.
Có vị chưởng môn thế này, Tán Hoa Cung có phải hay không quá mấy ngày liền diệt môn?
Trương Tiểu Nguyên trong lòng nhảy dựng, cảm thấy chính mình lại có đề tài viết cung cấp cho Giang Hồ Bí Văn rồi.
......
Ngựa xe một đường đi đến sơn môn dưới chân Tán Hoa Cung , hướng lên trên là thềm đá nối thẳng đến Tán Hoa Cung , ngựa xe không thể thông qua, bọn họ chỉ phải xuống dưới đi bộ.
Lúc trước Tào Tử Luyện bị Lục Chiêu Minh một chiêu vỏ kiếm boomerang đánh trúng eo, về sau lại bị Lục Chiêu Minh đá băng ghế dập đầu gối, nhưng kia chỉ là bầm tím đôi chút, qua từng này thời gian, thương thế của hắn đã tốt hơn phân nửa, hiện giờ đi lại tự nhiên, nhiều nhất chỉ là không thể chạy vội hành tẩu, nhưng Hoa Lưu Tước thì lại khác.
Hắn bị Lục Chiêu Minh đem chân đánh gãy, thương gân động cốt ít nhất mà nói cũng phải trăm ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục, hiện giờ bất quá cũng chỉ mới qua hơn một tháng, hắn tuy có thể xuống dưới đi một xíu, nhưng chân vẫn què, Hoa Lưu Tước vừa xuống ngựa đi được vài bước, Lộ Diễn Phong nhất thời liền chú ý tới.
Ánh mắt hắn đuổi theo Hoa Lưu Tước, muốn theo đó hỏi một câu chân như thế nào bị thương, nhưng hắn không dám mở miệng, sợ chính mình một khi mở miệng lại chọc cho người ta sinh khí sợ hãi, cứ như thế đi một đoạn đường, hắn bỗng nhiên linh cơ vừa động, bắt được cánh tay Kha Tinh Văn.
"Tinh Văn." Lộ Diễn Phong vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi giúp ta đi hỏi Tiểu Tước Nhi một chút, chân hắn làm sao vậy."
Kha Tinh Văn suýt nữa thì sặc.
"Tiểu sư thúc, ngài chính mình đi thì có vẻ tốt hơn đấy?" Kha Tinh Văn ho nhẹ vài tiếng, vì Lộ Diễn Phong cổ vũ, "Biểu đạt một chút quan tâm, nói vài câu dễ nghe, không chừng Hoa sư đệ đối với ngài ấn tượng liền trở nên tốt hơn?"
Lộ Diễn Phong nhíu mày: "Chính là......"
Hắn thật sự rất sợ chính mình nói sai.
Kha Tinh Văn nghiêm túc nghĩ nghĩ, hắn cũng biết Lộ Diễn Phong mở miệng liền sai, cho nên dựa theo cú pháp thăm hỏi người bệnh mà bản thân hay dùng, tuyệt đối không chút lỗi sai nào nói cho Lộ Diễn Phong nhớ kĩ, sau đó đem sang hỏi Hoa Lưu Tước vì sao bị thương.
"Tiểu sư thúc, ngươi đến bên người Hoa sư đệ ,một câu dư thừa cũng đừng nói, trực tiếp liền hỏi hắn chân làm sao vậy, có đau hay không." Kha Tinh Văn vỗ vỗ ngực hướng Lộ Diễn Phong bảo đảm, "Ngươi lại cùng hắn nói, hắn bị thương ngươi liền đau lòng, cứ theo lời ta mà nói, chung quy có thể khiến hắn đối với ngươi ấn tượng tốt hơn một chút ."
Lộ Diễn Phong gật gật đầu, như có điều suy tư , có vẻ đã nghĩ tới biện pháp gì.
Lộ Diễn Phong đi đến bên người Hoa Lưu Tước, mở miệng gọi hắn: "Tiểu Tước Nhi."
Hoa Lưu Tước cả người run rẩy.
Lộ Diễn Phong hỏi hắn: "Chân của ngươi làm sao vậy?"
Hoa Lưu Tước: "......"
Cái này hắn phải như thế nào trả lời đây?
Nếu hắn dựa theo tình hình thực tế nói, chỉ sợ Lộ Diễn Phong người này đầu óc thiếu mất máy sợi dây thần kinh bị bệnh tâm thần muốn đi tìm Lục Chiêu Minh tính sổ, hắn tuy thực hy vọng Lục Chiêu Minh ăn chút đau, nhưng hắn không biết Lục Chiêu Minh cùng Lộ Diễn Phong người nào võ công cao hơn, hơn nữa việc này nháo không tốt liền dễ dàng phát triển trở thành hai đại môn phái xung đột, hắn tuyệt đối không thể nói thật.
Hoa Lưu Tước run run rẩy rẩy, run giọng mở miệng: "Ta tự mình...... Té bị thương......"
Lộ Diễn Phong lại hỏi: "Đau không?"
Hoa Lưu Tước: "Không không không, đã tốt rồi...... Ha ha...... Rất tốt......"
Lộ Diễn Phong hít sâu một hơi, tung ra chiêu cuối Kha Tinh Văn dạy hắn: "Ta nhìn thấy rất đau lòng."
Hoa Lưu Tước dừng lại bước chân, đầy mặt hoảng sợ, cảm thấy chính mình giống như nghe thấy một điều gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Kha Tinh Văn nói Lộ Diễn Phong nên bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình ra, Lộ Diễn Phong liền cau mày, nghiêm túc suy tư chính mình trong lòng có suy nghĩ gì đối với Hoa Lưu Tước muốn nói ra.
Hắn nhìn Hoa Lưu Tước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tước Nhi nếu không thể bay......"
Tào Tử Luyện: "Liền sẽ phải biến thành đại gà rừng chỉ có thể chạy!"
Lộ Diễn Phong: "......"
Hoa Lưu Tước: "......"
Nơi xa xa đang kích động xem diễn Trương Tiểu Nguyên: "......"
154.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Từ từ, Tào Tử Luyện là từ lúc nào chạy sang bên kia rồi?
Bọn họ nói đến dạt dào như vậy, hắn vì cái gì còn muốn xen mồm vào!
Lộ Diễn Phong khó được nói một câu tiếng người, Tào Tử Luyện như thế nào liền chạy qua phá bĩnh!
Trương Tiểu Nguyên tức giận.
Hoa Lưu Tước không để ý đến Tào Tử Luyện thình lình nhảy ra một câu, hắn nhíu mày nhìn Lộ Diễn Phong, góp đủ dũng khí, lúc này mới cùng Lộ Diễn Phong nói: "Tiểu sư thúc, ngươi...... Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Lộ Diễn Phong đình trệ, hắn nghĩ đến Kha Tinh Văn dặn mình nói lời thật lòng, hắn cũng không có nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra, nói: "Ta chính là muốn hỏi một chút chân của ngươi......"
Trương Tiểu Nguyên nhìn trên đầu hắn hiện lên một hàng tự.
"Ta muốn quan tâm ngươi."
Trương Tiểu Nguyên thật sâu thở dài.
Lộ Diễn Phong không thể nói ra những lời này sao? Y thật sự vô cùng sốt ruột.
"Chân ta cùng ngươi cũng không có quan hệ gì đi." Hoa Lưu Tước đối với Lộ Diễn Phong ấn tượng rốt cuộc cũng không tốt, tràn đầy đề phòng, chỉ hy vọng Lộ Diễn Phong có thể mau mau tránh xa một chút, "Tháng trước ta đi đường không chú ý, tự mình ngã gãy chân, đến bây giờ còn không có tốt lên, ngươi vừa lòng chưa?"
Lộ Diễn Phong bị hắn một câu rồi một câu làm sặc, cau mày không biết phải nói gì, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy vị này sẽ không nói gì nữa, nhưng không nghĩ đến Lộ Diễn Phong yên lặng đi theo Hoa Lưu Tước một đoạn đường, bỗng nhiên mở miệng, nói: "Không đúng."
Hoa Lưu Tước: "Cái gì không đúng? Ngươi nếu là lại nói, ta còn không bằng xuống núi trở về ——"
"Khinh công ngươi rất tốt, sao có thể sẽ đem chính mình ngã thành như vậy?" Lộ Diễn Phong thần sắc nghiêm túc, "Ngươi nói, là ai đem chân của ngươi đánh gãy?"
Hoa Lưu Tước: "......"
Trương Tiểu Nguyên khẩn trương nhìn nhìn Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh hoàn toàn không có để ý quanh mình phát sinh cái gì, hắn giống như thực nhàm chán, cũng không thèm ôn kiếm phổ, chỉ là một mặt đi đường, một mặt nhìn chằm chằm dưới chân chính mình.
Trương Tiểu Nguyên cũng nhìn nhìn dưới chân Lục Chiêu Minh.
Bất quá là bậc thang bình thường, y không biết Lục Chiêu Minh đang xem cái gì.
Y nhăn mi, nhìn về phía đỉnh đầu Lục Chiêu Minh, nhìn chằm chằm một lát, chỗ đó quả nhiên dần dần có chữ viết hiện ra.
"317, 318, 319......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Đại sư huynh quả nhiên là đang đếm bậc thang.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy hiểu biết của chính mình đối với Lục Chiêu Minh đã đạt tới một loại trình độ đáng sợ nào đó.
Y nhìn đại sư huynh phát ngốc, thế nhưng có thể đoán ra đại sư huynh trong lòng đang nghĩ cái gì.
Lộ Diễn Phong còn ở bên kia truy vấn Hoa Lưu Tước.
"Ngươi không cần sợ hãi." Lộ Diễn Phong nói, "Ngươi nói cho ta tên của hắn, ta đi báo thù cho ngươi."
Hoa Lưu Tước làm sao dám nói.
Hắn quay đầu không để ý tới Lộ Diễn Phong, trong lòng khẩn trương không thôi, mà Lộ Diễn Phong thấy hắn không chịu mở miệng, chần chờ một lát, thế nhưng đi tới bên cạnh đám người Trương Tiểu Nguyên.
Khi đối mặt với người ngoài, hắn còn xem như khách khí. Lộ Diễn Phong đối với mấy người hành lễ, tự mình giới thiệu, rồi sau đó mở miệng liền hỏi chân Hoa Lưu Tước sao lại thành ra như vậy.
Tưởng Tiệm Vũ ho khan vài tiếng, không đáp, Trương Tiểu Nguyên kéo kéo ống tay áo Lục Chiêu Minh, nhắc hắn đừng nói thật, một mặt vội vàng đoạt trước, nói: "Chân hắn là do không cẩn thận ——"
Lục Chiêu Minh: "Ta đánh gãy."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Tưởng Tiệm Vũ lộ ra một bộ biểu tình ta biết sẽ thành ra như vậy mà.
Lộ Diễn Phong nhướng mày, địch ý chưa lộ, Lục Chiêu Minh đã theo đó nói thêm một câu.
"Hắn nửa đêm đột nhập khách điếm tặng thư tình." Lục Chiêu Minh lãnh đạm trả lời, "Một thân y phục dạ hành, nhìn thấy ta liền chạy."
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy đại sư huynh những lời này logic cũng không lưu loát lắm.
Hắn biết ý tứ Lục Chiêu Minh, hơn nửa đêm có người ăn mặc y phục dạ hành khắp nơi lắc lư, gặp người liền chạy, quá khả nghi, trước đánh vài cái rồi lại nói tiếp.
Nhưng Lộ Diễn Phong lại chỉ nghe thấy nửa câu đầu của Lục Chiêu Minh.
"Thư..... tình?" Lộ Diễn Phong dường như chịu đả kích, "Viết cho ai......"
Lục Chiêu Minh nhìn nhìn hắn, chớp mắt, dường như rốt cuộc ý thức được cái gì, không có trả lời.
Trương Tiểu Nguyên thật mạnh ho khan vài tiếng, nói: "Đều là chuyện của quá khứ!"
Lộ Diễn Phong lẩm bẩm nhắc mãi: "Thư tình."
Trương Tiểu Nguyên: "Chuyện cũ thôi mà! Hiện giờ là sinh thần của Mai tiền bối, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nhiều không tốt!"
Lộ Diễn Phong hai mắt tan rã: "Thư tình."
Trương Tiểu Nguyên: "...... Rốt cuộc tới Tán Hoa Cung rồi! Oa! Môn phái lớn khí phách quá đi!"
Lộ Diễn Phong suy sút thất thần: "Thư tình."
Trương Tiểu Nguyên chịu không nổi.
Người này rốt cuộc sao lại thế này!
Y không nín được liền hướng Lộ Diễn Phong nói: "Ngươi cũng có tay, ngươi cũng có thể viết nha!"
Lộ Diễn Phong rốt cuộc ngừng miệng, dường như tìm được rồi một con đường mới rất kỳ diệu.
Hắn ngẩng đầu, thần sắc hồi phục như lúc ban đầu, hướng Trương Tiểu Nguyên ôm quyền nói lời cảm tạ.
Trương Tiểu Nguyên: "Không cần khách khí......"
Lộ Diễn Phong lại nhìn về phía Lục Chiêu Minh: "Là ngươi đánh gãy chân Tiểu Tước Nhi."
Lục Chiêu Minh: "Là ta."
Trương Tiểu Nguyên: "Ta khuyên ngươi vẫn là không cần cùng sư huynh ta——"
Lộ Diễn Phong: "Tốt."
Hắn vượt trước vài bước, xoay người khoanh tay cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đợi khi vào trong Tán Hoa Cung, ta muốn cùng ngươi tỷ thí một hồi."
Hắn sợ Lục Chiêu Minh cự tuyệt, lại nói: "Ngươi yên tâm, mọi chuyện có chừng mực, ta một tay không dùng tới, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của người khác."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Xong rồi.
Nghe được ba chữ có chừng mực này, y liền cảm thấy muốn xong rồi.
Đại sư huynh có chừng mực cùng người bình thường có chừng mực căn bản không cùng một tiêu chuẩn đâu!
Trương Tiểu Nguyên thật sâu thở dài.
Hình tượng Lộ Diễn Phong trong lòng Hoa Lưu Tước, khả năng hoàn toàn toi rồi.
------------------------------------------
Lời editor :
Long time no see mọi người, Aiss chớt tiệt mấy môn trên trường của t, giờ kết thúc học phần rồi tui mới có thời gian edit tiếp đây. Mọi người đừng lo tui không drop truyện đâu, chỉ là đôi khi editor bận quá nên thời gian ra chương mới hơi lâu. Mong mọi người thông cảm nha