147.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Trương Tiểu Nguyên trầm mặc một lát, lần thứ hai đối với Lâm Dịch lộ ra nụ cười ngây ngô vô tội.
"Chúng ta là cùng nhau ra ngoài ăn cơm." Trương Tiểu Nguyên nói, "Lâm thúc thúc có muốn cùng ăn không?"
Y đoán chắc Lâm Dịch sẽ cự tuyệt.
Cùng mỹ nhân trong ngực thân thiết uống rượu đương nhiên vui sướng hơn nhiều, hà tất phải theo chân một đám " ngốc nghếch" bọn họ đâu nhỉ?
"Người trẻ tuổi các ngươi vốn thích náo nhiệt, ta nếu là cùng qua, ngược lại khiến các ngươi thêm câu nệ." Lâm Dịch rung ria mép cười cười, "Vậy ta tốt nhất không nên theo qua."
Trương Tiểu Nguyên nhìn trên đỉnh đầu hắn còn chưa biến mất dòng chữ đồ đệ ngốc, lại nhìn đến gương mặt tươi cười ngụy quân tử, trong lòng khó tránh khỏi sinh chút chán ghét, đầu óc xoay chuyển, bông nhiên nghĩ ra một kế sách.
Lâm Dịch ngẩn ra: "Lão phu đương nhiên không có ý này."
Trương Tiểu Nguyên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Vãn bối đã biết, chính là vãn bối cũng không có cách nào nha."
Lâm Dịch không minh bạch ý tứ của y: "...... Cái gì cơ?"
"Lâm thúc thúc cùng cha ta quen biết đã lâu , tự nhiên biết nhà ta trong ngoài như thế nào rồi." Trương Tiểu Nguyên thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Nhưng ta giờ lưu lạc bên ngoài....... Sư môn điều kiện cũng không tốt, có thể tới tửu lâu để ăn cơm như thế này đã là rất suиɠ sướиɠ rồi."
Ngữ điệu của y cũng không tính là thê thảm, dường như chỉ đơn thuần cảm khái một chút, xong rồi thì cùng Lâm Dịch vái chào, lôi kéo Lục Chiêu Minh đầy mặt mờ mịt trở về, Lâm Dịch trên mặt tuy còn treo gương mặt vị tiền bối hiền từ mỉm cười, cả người lại cương cứng, hình như có chút không biết làm sao.
Đây chính là Bạch Thương Thành, khắp nơi đều có võ lâm nhân sĩ, nếu Lâm Dịch còn muốn cái danh hiệu " quân tử" kia, nhất định sẽ gọi bọn họ lại.
Quả thực, Trương Tiểu Nguyên còn chưa khập khiễng đi được hai bước, Lâm Dịch đã gọi y lại.
"Ta cùng với Cao Lệnh huynh là huynh đệ nhiều năm, lại cùng sư phụ ngươi là bạn tốt." Lâm Dịch từ ái mà sờ sờ đầu Trương Tiểu Nguyên, nhìn qua giống như rất không đành lòng, "Ngươi vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tự nhiên là phải ăn uống đầy đủ."
Trương Tiểu Nguyên đáng thương vô cùng ngẩng đầu, nói: "Lâm thúc thúc, ta ăn rất đầy đủ nha, các sư huynh rất tốt với ta, cái gì cũng đều nhường cho ta."
Lâm Dịch từ trong tay áo lấy ra mấy trương ngân phiếu: "Đây là Lâm thúc thúc mừng tuổi cho ngươi, lấy về đi mua chút thức ăn ngon, đừng để chính mình bị đói."
Lâm Dịch đem ngân phiếu nhét vào trong tay y: "Đứa nhỏ ngốc, ta cùng với cha ngươi giao tình lâu năm, ngươi cùng ta khách khí cái gì."
Trương Tiểu Nguyên nhìn như bất đắc dĩ mà gật đầu một cái, nhận lấy ngân phiếu.
Lâm Dịch nói xong câu đó, lại vẫy tay gọi điếm tiểu nhị, để hắn bưng lên bàn Trương Tiểu Nguyên thêm mấy món hảo hạng, một bàn rượu thức ăn kia tất cả đều ghi nợ dưới tên hắn.
Rồi sau đó hắn lấy cớ phòng trong còn có người chờ , ở chung quanh mọi người đều dùng ánh mắt kính nể một vị chính nhân quân tử, dưới những con mắt đó, Lâm Dịch trở lại nhã gian.
Trương Tiểu Nguyên mỉm cười.
Thực tốt, túi tiền nhỏ của y lại nhiều thêm mấy trăm lượng ngân phiếu, hiện giờ đã đột phá hơn ngàn lượng bạc!
Đồ đệ ngốc của Vương Hạc Niên? Hiện tại rốt cuộc là ai ngốc đây?
Phi, sư phụ sư huynh ta có thể để ngươi mắng sao?
Lão nhân hư đốn.
......
Hoa Lưu Tước cùng Tưởng Tiệm Vũ đang ghé vào khung cửa sổ xem diễn cũng đều ngây người.
Trương Tiểu Nguyên lôi kéo Lục Chiêu Minh trở về nhã gian, đóng cửa lại, Lục Chiêu Minh lúc này mới phục hồi tinh thần , có chút khiếp sợ, hỏi: "Tiểu Nguyên, đệ sao lại có thể nói như vậy?"
Trương Tiểu Nguyên vô tội chớp mắt: "Đệ nói cái gì?"
Y một câu nói ra, hoàn toàn đều là lời nói thật nha.
Chẳng qua là đem những lời đó kết hợp, ở một số chỗ cường điệu một chút, lại nói ở nơi đông người thế này, Lâm Dịch liền ngoan ngoãn bỏ tiền.
Với lại, là Lâm Dịch mắng bọn họ ngốc trước, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy việc chính mình làm không có vấn đề gì hết.
Tưởng Tiệm Vũ chậm rãi hồi thần: "Sư đệ, lợi hại!"
Hắn hướng Trương Tiểu Nguyên vươn ngón tay cái, trừ cái này ra, giống như cái gì cũng nói không nên lời.
Hoa Lưu Tước há to miệng, hơn nửa ngày mới hỏi: "Tiểu Nguyên, có hay không hứng thú cùng ta trở thành một tay ăn chơi nức tiếng trên giang hồ."
Trương Tiểu Nguyên còn chưa mở miệng, Lục Chiêu Minh đã thay y trả lời: "Đệ ấy không có hứng thú."
Hoa Lưu Tước cả người run run, che lại chân chính mình, ngoan ngoãn thối lui sang một bên.
A Thiện Nhĩ mờ mịt quay đầu: "Bọn họ vừa mới nói gì đó? Ta nghe không hiểu."
Tào Tử Luyện: "Ta cũng không hiểu lắm."
148.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Hôm sau Đại Hội Võ Lâm tạm hạ màn, mà sinh thần chưởng môn Tán Hoa Cung Mai Lăng An đã tới rất gần, các môn phái tới đây tham gia Đại Hội Võ Lâm phần lớn đều định ra lộ tuyến Tán Hoa Cung làm điểm đến tiếp theo.
Đám người Trương Tiểu Nguyên còn phải theo lời sư thúc đến Tiền Long tiền trang lấy thọ lễ, địa điểm mà sư thúc đưa cho bọn họ là một tiền trang ở Trung Châu Thành lân cận Bạch Thương Thành, bọn họ chỉ cần đi đường vòng, trước đến tiền trang lấy thọ lễ, sau đó đi thẳng đến Tán Hoa Cung.
Cơ hồ không có người nào sẽ giống bọn họ cố ý vòng đường xa để đến Tán Hoa Cung, thành ra một đường này đều rất thoáng đãng, Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ cũng cùng nhau đi theo, có phong tháo như sư môn kết bạn du sơn ngoạn thủy, còn hơi có chút thú vị.
Bọn họ tới được Trung Châu Thành, thủ vệ theo lẽ thường kiểm tra người đi đường, Trương Tiểu Nguyên cách thật xa liếc mắt một cái liền thấy dòng giới thiệu thân phận quen thuộc.
Thế mà lại là Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn.
Y trước sau nhìn nhìn, ở phụ cận không còn vị đệ tử Tán Hoa Cung nào khác, hai người lén trộm ở đây, quả nhiên rất kỳ quái.
Vừa lúc Mai Lăng An cười đến mặt mày hớn hở, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Hắn cùng Trương Tiểu Nguyên bốn mắt nhìn nhau.
Mai Lăng An: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Vốn nghĩ đợi Mai Lăng An quay đầu về, y sẽ dúi cho thủ vệ đại ca một thỏi bạc vụn, mau mau thông qua việc xét người để vào thành Trung Châu.
......
Trương Tiểu Nguyên tâm sự nặng nề, ở trong thành tìm một khách điếm để trọ lại, một mặt ở trong lòng nghĩ, Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn có lẽ là lén lút du ngoạn, cho nên mới chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Mai Lăng An như thế nào, cùng y không có quan hệ.
Y thấy đại sư huynh lấy tín ước của sư thúc, vội vàng đuổi tới, muốn cùng đại sư huynh đi lấy thọ lễ.
Đã nhiều ngày miệng vết thương trên đầu gối y đã kết vảy, cơ bản cũng không còn đau, y vui vui vẻ vẻ đi theo Lục Chiêu Minh vào tiền trang, thấy Lục Chiêu Minh đem tín vật của sư thúc giao cho chưởng quầy tiền trang, chưởng quầy nhìn thoáng qua, Trương Tiểu Nguyên liền thấy đỉnh đầu lão bắt đầu điên cuồng nhảy ra mấy hàng chữ.
"Thượng đẳng Đông Hải hắc bạch trân châu các một hộp, cực phẩm hòa điền ngọc một khối, ngàn năm linh chi một chi, long sinh hương một khối......... ( đã lược bỏ rất nhiều ) không cần nói cho người đưa tín ước lễ vật như thế nào, cứ gói lại đưa sang là được"
Chữ quá nhiều, Trương Tiểu Nguyên không muốn nhìn nữa.
Đây là niềm vui khi là nhà giàu số một tiền trang thiếu đông gia sao? Mấy thứ này Trương Tiểu Nguyên một món cũng mua không nổi.
Bọn họ chờ tiền trang gói tốt lễ vật rồi đem đống hộp lớn hộp bé đó đưa sang, cũng may là có hai người tới, nếu chỉ có một người, sợ là ôm không hết được.
Trương Tiểu Nguyên thuộc tính nghèo khó, thật sâu mà thở dài một hơi.
Bọn họ trở về khách điếm, đem theo bao lớn bao nhỏ gian nan bò lên trên cầu thang chật hẹp, Trương Tiểu Nguyên tình cờ quay đầu, đối diện hành lang liền thấy một người đang nắm lấy vịn tay duỗi người Mai Lăng An.
Mai Lăng An: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Mai Lăng An lười biếng duỗi eo được một nửa liền hoàn toàn cứng lại.
Một lát, hắn khôi phục bình tĩnh, thần sắc động tác nhanh chóng đoan trang trở lại, hận không thể chạy nhanh trở lại trong phòng, hung hăng đóng cửa.
Lục Chiêu Minh cũng thấy.
Hắn không khỏi hỏi: "Đó là Mai tiền bối sao?"
Trương Tiểu Nguyên kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra ý cười: "Là hắn."
Lục Chiêu Minh: "Hắn tới này làm gì?"
Trương Tiểu Nguyên cười khổ: "Không chỉ có mỗi hắn, Kha Tinh Văn cũng tới."
Lục Chiêu Minh: "......"
Lục Chiêu Minh giống như gần đây rốt cuộc học hỏi được không ít trở nên cơ linh một chút, Trương Tiểu Nguyên vừa nhắc đến hai cái tên này, hắn tức khắc liền hiểu.
Hắn có chút xấu hổ.
"Chúng ta...... Có phải hay không nên tránh đi?" Lục Chiêu Minh thành khẩn dò hỏi, hắn dường như đã đem Trương Tiểu Nguyên trở thành cao thủ chuyên xử lý những việc trọng đại thế này, "Mai tiền bối đã thấy chúng ta, có lẽ sẽ hiểu lầm."
Trương Tiểu Nguyên cũng thâm trầm gật đầu: "Đệ cũng cảm thấy sẽ có hiểu lầm."
Bọn họ đã bắt gặp Mai Lăng An hai lần, tuy nói đây rõ ràng là trùng hợp, nhưng vạn nhất Mai Lăng An hiểu lầm bọn họ ở đây là theo dõi hắn, kia vậy thì không tốt lắm.
Hơn nữa, đoàn người bọn họ còn có cả Hoa Lưu Tước nữa, quan hệ Tán Hoa Cung cùng Hoa Lưu Tước vô cùng vi diệu, mấy hôm trước bọn họ bàn chuyện lấy thọ lễ trước rồi tới Tán Hoa Cung sau, để Hoa Lưu Tước, Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ ba người tạm lưu lại ở phụ cận thành trấn , hai người Lục Chiêu Minh cùng Trương Tiểu Nguyên tham gia xong tiệc mừng thọ sẽ trở về đó rồi cả bọn cùng trở lại sư môn.
Trương Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, cùng Lục Chiêu Minh nói: "Nếu không buổi sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi? Trước tránh bọn họ cái đã rồi tính tiếp."
Lục Chiêu Minh gật gật đầu, cảm thấy đây là chủ ý hay.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ, Lục Chiêu Minh liền đã thúc giục mọi người dậy.
Bọn họ ở sau khách điếm đóng xe, Tưởng Tiệm Vũ ngáp liền mấy cái, trong miệng rì rà rì rầm, nói: "Có cần thiết sớm như vậy liền lên đường không?"
Trương Tiểu Nguyên cũng một bộ dáng y vậy.
Đầu óc y mơ mơ hồ hồ, đêm qua lại còn bị tiếng ngày của nhị sư huynh ở cách vách ồn đến mức cả đêm cũng ngủ không ngon, y nhịn không nổi ngáp lớn một cái, cơ mà ngáp mới được một nửa, miệng còn chưa kịp đóng, y liền nhìn thấy có hai người khác cũng đang vội vội vàng vàng từ hậu viện đi tới.
Hai người kia cõng tay nải, hình như là muốn tới đóng xe, Trương Tiểu Nguyên xoa xoa mắt, thấy rõ đó là ai, hoàn toàn lâm vào trầm mặc.
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Mai Lăng An: "......"
Kha Tinh Văn: "......"
Trong viện mơ hồ trở nên thực tĩnh lặng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Vẫn là Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, dẫn đầu mở miệng.
"Thật trùng hợp nha." Y miệng khô lưỡi khô nói, "Mai tiền bối, Kha thiếu hiệp."
Mai Lăng An: "......"
Y cũng đã chủ động chào hỏi, Kha Tinh Văn tự nhiên phải đáp lại, hắn tươi cười nhìn qua cũng thực xấu hổ, nói: "Đúng là thật trùng hợp, các ngươi tới chỗ này làm gì?"
"Chúng ta...... Tới tiền trang lấy vài thứ." Trương Tiểu Nguyên không nhịn được lại ngáp một cái, một mặt hỏi, "Các ngươi thì sao?"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Y muốn vả miệng mình quá đi.
A a a y nhất định là quá mệt nhọc, mới có thể nói ra mấy lời ngốc nghếch thế này!
Hỏi thế này thì bảo Kha Tinh Văn cùng Mai Lăng An phải trả lời thế nào đây!
Kha Tinh Văn quả thực trầm mặc không nói, cuối cùng vẫn là Mai Lăng An mở miệng giải thích, nói: "Ta nghe nói phụ cận nơi này phong cảnh không tồi, liền muốn tới xem, sư phụ đi ra ngoài, đồ đệ đương nhiên phải đi."
Trương Tiểu Nguyên cứng đờ gật đầu: "Là như thế này nga."
Không biết vì cái gì, biểu tình mỗi người trong viện, giống như càng thêm xấu hổ.
Trương Tiểu Nguyên quay đầu cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, nếu không chúng ta nghỉ lại thêm hai ngày nữa đi?"
Bên kia Mai Lăng An vừa lúc cùng Kha Tinh Văn nói: "Nơi này cảnh trí không tồi, chúng ta không bằng ngây ngốc thêm hai ngày rồi hẵng rời khỏi"
Mai Lăng An: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Mai Lăng An: "Thôi, vi sư hiện tại liền muốn trở về."
Trương Tiểu Nguyên: "Chúng ta hiện tại liền xuất phát đi!"
Mai Lăng An: "......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Bọn họ luôn là đồng thời mở miệng, lời nói y hệt. Kỳ thật nghiêm túc mà nghĩ, đi Tán Hoa Cung đều cùng một đường, nếu bọn họ xuất phát thời gian không chênh lệch bao nhiêu, chắc chắc sẽ tiếp tục chạm mặt nữa thôi.
Kha Tinh Văn dở khóc dở cười.
Hắn lôi kéo cánh tay Mai Lăng An, rồi sau đó cùng mọi người khách khách khí khí hành lễ, cuối cùng mới cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Trương thiếu hiệp, một khi đã trùng hợp như vậy, quãng đường phía trước này, bằng không chúng ta liền cùng đồng hành đi."