Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 51: Thư ăn năn




140.

Edit by : TwoZi

Khóc? Nói đùa cái gì vậy.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình là nam tử hán đại trượng phu, bất quá chỉ đơn giản sát trùng bôi thương mấy vết thương nhỏ trên tay cùng đầu gối thôi, cho dù có đau thì cũng chỉ như kiến cắn, đây chỉ là việc nhỏ, y tuyệt đối sẽ không khóc!

Y cơ hồ chỉ hận không thể vỗ ngực đảm bảo với Lục Chiêu Minh, giống như những lời vừa nãy của hắn chính là vũ nhục dũng khí nam nhân của y, lớn tiếng nói: "Đại sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Đệ sao mà khóc được!"

Nếu là trong mắt y không lóng lánh nước, những lời này xem ra càng có nhiều sức thuyết phục hơn.

Lục Chiêu Minh chỉ nhìn chằm chằm y, vẫn chưa phản bác, hắn cầm tới thuốc trị thương, lấy ra mấy mảng vải sạch, đỡ Trương Tiểu Nguyên ngồi vào ghế, lấy một bên tay y, hắn phải rửa sạch miệng vết thương cho Trương Tiểu Nguyên đã.


Chỉ là mảnh vải trắng vừa mới đụng tới vết thương, Trương Tiểu Nguyên liền đã đau đến nhăn nhúm cả mặt, nhưng y cảm thấy mình không chỉ không được khóc, mà thậm chí rên đau một tiếng cũng không được, nếu không nhất định sẽ phá hủy khí khái nam nhi, vì thế Trương Tiểu Nguyên chỉ có thể nhíu mày cắn chặt răng, làm ra bộ dáng trấn định bản thân rất ổn, ở trong lòng lại không ngừng niệm đi niệm lại, không đau chút nào hết!

Lục Chiêu Minh căn bản chưa từng ngẩng đầu nhìn, một mặt cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, một mặt thật sự nhịn không được cùng y nói: "Một tháng qua, đây là lần thứ mấy đệ bị thương rồi?"

Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc hồi tưởng: "Đệ......Hình như cũng vài lần đi?"

Lục Chiêu Minh chỉ có thể thở dài: "Sau này đi đường để tâm một chút."


Trương Tiểu Nguyên: "Là bồ câu béo ngáng chân đệ!"

Mới vừa rồi còn đang ngủ ngon lành tự nhiên bị kéo đi mấy thước- bồ câu béo núp dưới bàn, hoảng sợ kêu to.

Trương Tiểu Nguyên: "Tốt nhất là cho nó vào lồng gà mau mau chút!"

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh thở dài.

"Nếu là đệ chịu nghiêm túc tập võ, chỉ là một sợi dây thừng thôi, có thể vướng được đệ sao?" Lục Chiêu Minh giương mắt hỏi y, "Đệ nhìn xem nhị sư huynh đệ cùng Hoa Lưu Tước, bọn họ có ai bị ngã bởi một sợi dây đâu?"

Trương Tiểu Nguyên bĩu môi, không muốn nói chuyện.

Đại sư huynh hiếm khi thao thao bất tuyệt , mỗi lần nói nhiều như vậy, tám chín phần mười là vì giáo huấn y.

Có thể so sánh như vậy sao?

Tưởng Tiệm Vũ so với y nhập môn sớm hơn, võ công cũng không tồi, hắn đương nhiên sẽ không bị một sợi dây thừng vướng ngã, mà Hoa Lưu Tước võ công tuy rằng giống như y, nhưng khinh công của hắn rất tốt nha! Kia chính là có thể nằm trong mấy cao thủ khinh công đứng đầu trên giang hồ, hắn làm sao có thể vướng phải sợi dây thừng chứ!


Nhưng Trương Tiểu Nguyên không dám đem suy nghĩ trong lòng nói ra, Lục Chiêu Minh lại cầm tới tay còn lại của y, đồng dạng cởi bỏ tay áo, trước hết đem miệng vết thương rửa sạch sẽ bụi đất, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình đã đau đến chết lặng, trừ bỏ cảm giác nóng rát bên ngoài, còn lại y chẳng cảm thấy được gì nữa, y cảm thấy mình có thể chống đỡ không khóc từ đầu đến cuối, thẳng cho đến khi Lục Chiêu Minh lấy ra thuốc bột, thoa lên miệng vết thương.

Trương Tiểu Nguyên đau đến hít mấy ngụm khí lạnh.

Này...... Đây là thuốc bột?

Y vì cái gì cảm thấy đại sư huynh chính là đang rải muối trên miệng vết thương vậy!

Trương Tiểu Nguyên đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cơ hồ sắp kêu thành tiếng rồi, nhưng y còn nhớ rõ Lục Chiêu Minh vừa nãy đã nói qua, y tuyệt đối không sẽ khóc cũng sẽ không kêu thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng nước mắt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm xà ngang trên nóc phòng.
Căn phòng này có lẽ đã một đoạn thời gian dài chưa được quét tước, trên xà nhà hiển nhiên tràn đầy mạng nhện, còn mang theo chút đốm mốc, có rảnh nhất định phải cùng Bùi minh chủ trình bày kiến nghị, bảo hắn cho người quét tước sạch sẽ.

Lục Chiêu Minh đem vải sạch cố định ở khủy tay y, đem miệng vết thương băng bó tốt, thần sắc bình tĩnh mà nhìn y một cái, nói: "Tay còn lại."

Trương Tiểu Nguyên yên lặng đem một cái tay khác giấu ở sau lưng.

Lục Chiêu Minh trầm mặc một lát, trực tiếp bắt lấy cánh tay Trương Tiểu Nguyên, đem tay y túm ra , hắn xoa thuốc không chút hạ thủ lưu tình, Trương Tiểu Nguyên nghẹn nước mắt, cũng chỉ có thể trừng gắt gao nhìn chằm chằm nóc nhà, tới chớp cũng không dám.

Lục Chiêu Minh nhưng thật ra không quên bớt chút thời gian nhìn y, hắn vừa thấy biểu tình này của Trương Tiểu Nguyên, liền đã biết y sắp nhịn không nổi rồi, Lục Chiêu Minh cũng không biết chính mình muốn làm gì, dù đã biết vẫn nhịn không được mở miệng hỏi : "Khóc?"
Trương Tiểu Nguyên dùng sức hít hít mũi: "Đệ không có khóc."

Lục Chiêu Minh đem bông băng tiếp tục ấn vào vết thương xoa thuốc, Trương Tiểu Nguyên nghẹn giọng, thanh âm phát run, nhưng vẫn nhịn xuống, kiên cường cắn răng nói: "Đệ chỉ là đang xem hoa văn trên trần nhà ."

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh lại thật sự ngẩng đầu, nghe theo y nhìn nhìn nóc nhà.

Trên nóc nhà đương nhiên trống rỗng, cái gì cũng không có.

Hắn nhịn không được cười một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, liền đem tay của Trương Tiểu Nguyên băng bó thỏa đáng, Trương Tiểu Nguyên cho rằng màn ăn đau cuối cùng cũng kết thúc rồi, bọn họ rốt cuộc có thể đi tìm Tào Tử Luyện, vội vội vàng vàng đem tay chính mình lấy  về, đang muốn nói chuyện, liền thấy Lục Chiêu Minh nhìn mình, cùng y nói: "Chân của đệ."
Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên đem chân thu về, nhỏ giọng nói: "Đệ...... Hình như cũng không nghiêm trọng lắm, liền...... Liền không cần đi?"

Nhưng khi y té ngã, đầu gối đã quẹt xuống nền đất thô ráp, chỗ vết thương rách tung tóe, có thể mơ hồ nhìn thấy máu thấm dưới y phục, trông nào có bộ dáng không nghiêm trọng đâu.

Đầu gối Trương Tiểu Nguyên bị thương còn nghiêm trọng hơn hai khủy tay nhiều, Lục Chiêu Minh nhíu mày nhìn vết thương, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Đệ như vậy...... Còn có thể đi ra ngoài sao?"

Trương Tiểu Nguyên mắt hàm nhiệt lệ, chịu đựng đau đớn khi rửa sạch vết thương, thanh âm cũng theo đó có chút phát run: "Đệ còn muốn đi tìm Tào Tử Luyện."

Nhưng y bị thương ở đầu gối, chỉ việc đứng thẳng hay gập người thôi đã làm miệng vết thương bị căng ra đau không tả được, chứ đừng nói đến phải đi cả quãng đường đến khách điếm, kia chắc phải đến mười lăm phút đi đường, đối với Trương Tiểu Nguyên lúc này mà nói, đây tuyệt đối là cực đại tra tấn.
Nhưng y vất vả lắm mới thuyết phục được Tào Tử Luyện cùng Bùi Vô Loạn, việc này còn thành công thì vết thương này xem ra cũng không còn to tác gì, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình nhất định có thể đi đến khách điếm!

Lục Chiêu Minh trầm mặc, hắn giúp Trương Tiểu Nguyên xử lý tốt miệng vết thương ở đầu gối, xem Trương Tiểu Nguyên nhiệt lệ vẫn đong đầy khóe mắt , lại trước sau chưa từng thật sự khóc ra, mắt thấy Trương Tiểu Nguyên đau đến nhe răng, lại còn muốn đứng lên, hắn mềm lòng rồi, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Đệ muốn cùng Tào Tử Luyện nói gì?"

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ...... Đệ chỉ là muốn kêu hắn đi viết thư ăn năn."

Lục Chiêu Minh gật gật đầu: "Ta sẽ chuyển lời ."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên ngây ngẩn cả người.
Nghe ý tứ Lục Chiêu Minh, hình như là muốn tự mình đi tìm Tào Tử Luyện, chẳng qua Trương Tiểu Nguyên cảm thấy với tính cách Tào Tử Luyện mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không nguyện ý viết cái gì thư ăn năn, mà đại sư huynh không khéo ăn nói, y không cảm thấy đại sư huynh có thể thuyết phục Tào Tử Luyện.

Trương Tiểu Nguyên do dự một lát, vẫn là kiên trì đỡ bàn muốn đứng lên, một mặt nói: "Đại sư huynh, vẫn là để đệ đi cùng huynh đi"

Y ngồi trên bàn đã lâu, đầu gối đã quen gập, bỗng nhiên duỗi thẳng chân phải nói là đau đến vạn tiễn xuyên tim, y không khỏi phải hút mấy ngụm khí, lại vẫn kiên trì: "Tào Tử Luyện cũng sẽ không dễ như vậy liền đáp ứng viết thư ăn năn, đệ phải nghĩ cách khuyên nhủ hắn."

"Ta hay đệ khuyên cũng giống nhau." Lục Chiêu Minh nhưng thật ra cực kỳ bình tĩnh, giống như một chút cũng không cảm thấy đây là chuyện khó khăn gì, thanh âm kiên định, không cho Trương Tiểu Nguyên phản đối, "Đệ yên tâm, ta sẽ đem thư ăn năn của hắn mang về"
Trương Tiểu Nguyên: "......"

141.

Tào Tử Luyện như thế nào cũng không thể nghĩ ra, hắn ở trong khách điếm nôn nóng chờ tin tức của Trương Tiểu Nguyên, lại trăm triệu không nghĩ tới chính mình cuối cùng chờ được lại là Lục Chiêu Minh.

Hắn thấy Lục Chiêu Minh, liền khống chế không được che lại eo chính mình, nội tâm run rẩy, rất là sợ hãi.

A Thiện Nhĩ đương nhiên cũng biết hắn sợ hãi, vì thế gã thay Tào Tử Luyện mở miệng, hỏi Lục Chiêu Minh: "Ngươi tới làm gì?"

Lục Chiêu Minh đối với tiếng phổ thông của A Thiện Nhĩ luôn luôn là nửa hiểu nửa không, hắn dứt khoát vòng qua A Thiện Nhĩ, trực tiếp cùng người ngồi trên ghế là Tào Tử Luyện nói: "Tiểu Nguyên đã thuyết phục được Bùi minh chủ đồng ý cho ngươi gia nhập sư môn."

Tào Tử Luyện rất là vui sướng.

Lục Chiêu Minh: "Nhưng ngươi còn cần viết một phong thư ăn năn."
Tào Tử Luyện quả nhiên dừng động tác, hỏi lại: "Thư ăn năn? Ta làm sai chỗ nào, vì cái gì phải ăn năn?"

Lục Chiêu Minh: "Ngươi cứ viết đi, không cần nói nhảm nhiều."

A Thiện Nhĩ lại bắt đầu đối với Lục Chiêu Minh hô to: "Ngươi đây là khinh người quá đáng!"

Lục Chiêu Minh mặc kệ hắn.

Hắn hơi hơi cong lưng, thẳng tắp nhìn vào mắt Tào Tử Luyện,  có chút ý vị uy hiếp: "Ngươi viết hay không viết?"

Tào Tử Luyện: "......"

Tào Tử Luyện hô to: "Nam tử hán đại trượng phu, sĩ khả sát bất khả nhục!"

Lục Chiêu Minh duỗi tay sờ đến thanh kiếm vẫn dắt ở eo, Tào Tử Luyện thấy vậy cả người đều không ngừng dán lên lưng ghế, ngửa về phía sau, thập phần sợ hãi: "Ngươi...... Ngươi đánh chết ta ta cũng sẽ không viết!"

Nhưng Lục Chiêu Minh chỉ là cởi xuống kiếm đặt ở trên bàn, rồi sau đó ngồi ở đối diện Tào Tử Luyện , trường kiếm treo ở trên eo khi ngồi xuống bị vướng, hiển nhiên có chút không thoải mái, hắn tạm thời còn chưa có ý định động thủ đánh Tào Tử Luyện, chỉ là khe khẽ thở dài, nói: "Tiểu Nguyên vốn là muốn tự mình tới tìm ngươi."
Tào Tử Luyện yên lặng đem ghế dựa dọn đến cách hắn xa một chút, nói: "Ngươi lấy hắn ra khuyên ta cũng vô dụng!"

Lục Chiêu Minh: "......"

"Ta lại không có làm sai cái gì hết, ta vì cái gì phải viết thư ăn năn!" Tào Tử Luyện lớn tiếng nói, "Người chính phái các ngươi cũng thật là kỳ quái, động một chút liền phải xin lỗi, mũi tên ta bắn ở Đại Hội Võ Lâm không phải rất chuẩn sao? Ta cũng không có làm bị thương Võ Lâm Minh chủ của các ngươi, ta vì cái gì phải xin lỗi!"

Lục Chiêu Minh: "......"

Tào Tử Luyện che lạ eo chính mình, đem thanh âm ép tới cực thấp, giống như sợ hãi Lục Chiêu Minh đánh hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn đem ta đả thương, ngươi mới phải xin lỗi."

Lục Chiêu Minh thật sâu hít vào một hơi, tựa hồ đã nhẫn nại đến cực hạn.

Tào Tử Luyện bị dọa, như là nhớ tới chuyện gì, ho khan một tiếng, lại hỏi: "Ngươi vừa rồi nói Trương thiếu hiệp nguyên bản là muốn đến tìm ta? Hắn làm sao vậy?"
Lục Chiêu Minh lãnh đạm trả lời: "Đệ ấy bị thương ở chân."

Tào Tử Luyện: "Bị thương ở chân? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên liền thương đến chân rồi?"

Lục Chiêu Minh nói: "Đệ ấy bị thương ở đầu gối ——"

Hắn thậm chí còn không kịp nói hết câu, lại thấy  Tào Tử Luyện trước mặt biểu tình đã xảy ra biến hóa.

"Đầu gối?!" Tào Tử Luyện đánh gãy lời hắn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại giống như ẩn chứa một phần cảm động, nói, " Chính đạo các ngươi cũng thật là đáng sợ ! Quy củ nghiêm ngặt như vậy, Bùi Vô Loạn kia thật đúng là ý chí sắt đá! Thế nào cũng phải phạt nặng Trương thiếu hiệp như vậy hắn mới bằng lòng đáp ứng!"

Lục Chiêu Minh ngẩn ra, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

"Không thể tưởng tượng được Trương thiếu hiệp lại vì ta mà ra nông nỗi như vậy, xem ra chúng ta đã được trời định là tình cảm huynh đệ gắn bó, sư môn này của các ngươi, ta nhất định phải gia nhập." Tào Tử Luyện thập phần cảm động, "Còn không phải chỉ là một phong thư ăn năn thôi sao! Ta viết!"
Hắn che eo đứng lên, tạch tạch tạch khập khiễng đi đến bên án thư, mắt mang lệ quang, trải giấy, múa bút thành văn.

Lục Chiêu Minh: "?"

Vừa rồi rốt cuộc...... Đã xảy ra cái gì?

Thôi.

Có thể bắt được hắn viết thư ăn năn là tốt rồi, còn mấy việc còn lại không quan trọng.