Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 39: Chị dâu em chồng




Cung Quân Lăng phục hồi tinh thần, bé cũng không trả lời Dạ Thiên Minh mà rụt rè mở miệng, thanh âm mang theo chút suy nhược hướng về phía Vân Thiên: "Chú Thiên" rồi quay sang Vân Thần "Chú Thần".

Hai anh em khá bất ngờ. Vân Thần nhướng mi, đôi mắt lạnh nhạt xa cách giống hệt Vân Nhàn khi nhìn Cung Quân Lăng hiện lên một tia ấm áp. Bé hỏi: "Làm sao cháu phân biệt được ta với Thiên Thiên?" Một tiếng 'cháu' nói ra thật thuận miệng, căn bản tìm không ra điểm nào mất tự nhiên, cứ như trước nay đã như vậy.

Bị anh em Vân Thiên nhìn chăm chú, trên gương mặt trắng nõn của Cung Quân Lăng có chút hồng hồng. Bé chưa từng bị ai nhìn như vậy đâu a!

Có lẽ là do ít tiếp xúc với mọi người, âm thanh của Cung Quân Lăng vẫn còn rất dè dặt: "Là do trực giác ạ!"

Vân Thần bắt đầu hứng thú, xem ra vô ý nhận một đứa cháu cũng là nhân tài a.

Với tư cách là chú nhỏ của Cung Quân Lăng, Dạ Thiên Minh cũng góp lời giới thiệu tài năng của cháu: "Lăng Lăng ghi nhớ rất giỏi a."

Tâm tư bồi dưỡng của Vân Thiên bay lên, bé vỗ vỗ vai Cung Quân Lăng, khích lệ: "Chúng ta nhất định sẽ không mai một tài năng của cháu."

Câu này, nghe thế nào lại giống như mấy kẻ biến thái dụ dỗ trẻ em vậy.

Khóe môi Vân Thần giật giật, làm ra vẻ 'Ta không biết người này'. Dạ Thiên Minh nghiêng nghiêng đầu, bé cũng cảm thấy có gì đó kì lạ. Chỉ có Cung Quân Lăng ngây thơ gật gật đầu.

Lúc này, cô thư ký bị bỏ quên nãy giờ mới có cơ hội lên tiếng: "Đã đến phòng thi tuyển." Vừa nói vừa mở cửa phòng.

Bốn ánh mắt đồng loạt đánh giá nơi mới đến. Căn phòng này ước chừng có thể chứa đồng thời 50 người, nó sẽ rộng rãi khoáng đạt nếu không có những dãy máy tính chiếm gần hết phòng. Trong phòng còn có một người đến trước họ, hình như là người quản lý phòng thi tuyển. Đó là một đàn ông trung niên, ngũ quan góc cạnh, đeo kính. Nữ thư kí lễ phép chào: "Thầy Trương!"

(Ở đây, để thể hiện sự kính trọng đối với người lớn hơn thì sẽ gọi người đó bằng họ. Ví dụ: thầy Trần, cô Lê...)

Trương Hòa Thành nghe tiếng ngẩng đầu lên, nữ thư ký thì khẽ cười, xem ra quan hệ khá tốt: "Hoa Quyên, hiếm khi thấy em đến đây. Hôm nay có chuyện gì à?"

Hoa Quyên cũng cười đáp, chỉ vào 4 đứa nhóc đứng cạnh cô: "Thầy Trương, em đưa các bé đến thi tuyển ạ."

Trương Hòa Thành "Ồ" một tiếng, dời tầm mắt sang 4 vị khách nhỏ, đôi mắt lập tức sáng ngời. Ông đã làm việc ở cương vị này mấy chục năm, đã rèn được một 'cặp mắt tuyển nhân tài', cho nên vừa thấy bọn Vân Thiên liền biết ngay mấy đứa trẻ này vô cùng có tương lai, dù trong đó có một đứa ốm yếu, làn da trắng bệch nhưng đôi mắt lấp lánh hữu thần, nếu không đoản mệnh chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Lòng yêu tài (tài năng) nổi lên, Trương Hòa Thành cất bước đến trước mặt các bé, hòa ái hỏi: "Các cháu muốn thi tuyển?"

Vân Thiên đại diện đáp: "Dạ vâng!"

"Tốt!" Trương Hòa Thành vừa nói vừa hướng dẫn: "Mỗi đứa sẽ ngồi trước một máy tính, câu hỏi sẽ tự động hiển thị, các cháu chỉ việc chọn đáp án. Hết 30 phút sẽ kết thúc bài thi. Đã rõ hết chưa?"

Cả 4 đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Mỗi người tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống. Trương Hòa Thành thấy các bé đã yên vị, bèn thông báo: "Cuộc thi bắt đầu!" Ông trở lại bàn làm việc của mình, làm một vài thao tác, trên màn hình trước mặt bốn bé xuất hiện câu hỏi.

"Chính thức tính giờ." Ngay khi tiếng nói vừa dứt thì anh em Vân Thiên đã chuyển sang câu thứ hai, Cung Quân Lăng và Dạ Thiên Minh thì trả lời chậm hơn đôi chút.

Hoa Quyên rất thức thời lùi sang một góc chờ đợi, cô cũng không quên nhiệm vụ chính được giao.

***

Vân Nhàn cùng Cung Tịch Tuyết sóng vai đi qua các dãy phòng học của Học viện Thiên Tinh, một người là tham quan, người kia thì tìm lại kỉ niệm xưa.

So với học viện Thiên Anh mà Vân Nhàn đã từng học thì nơi này lộ rõ bề mặt hiện đại của nó, cô âm thầm gật đầu, để hai bảo bối bắt đầu sự nghiệp học vấn từ nơi này cũng không tệ.

Quả nhiên là mẹ con, suy nghĩ y hệt nhau. May mắn cả ba chỉ là nghĩ trong đầu chứ nếu nói ra thì e rằng sẽ bị dòng lũ nước *** cuốn trôi!

Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn lộ vẻ tán thưởng, bèn hỏi: "Hình như chị không phải là người lớn lên tại thành nam?"

Vân Nhàn không giấu giếm, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, tuổi thơ tôi đều ở tại thành bắc!"

Cung Tịch Tuyết hơi kinh ngạc: "Bắc thành Vân gia!" Chợt nhớ Vân Nhàn cũng họ Vân, cô nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chị là..."

(Tên khu vực cùng tên gia tộc đứng đầu nơi đó đã thành cách gọi chung của mọi người ở thành phố K, ví dụ: khi nhắc đến phía đông thành phố, người ta sẽ nghĩ ngay đến Đông thành Thần gia.)

Vân Nhàn lắc đầu, nhợt nhạt cười: "Tôi chỉ là một thành viên không quan trọng mà thôi. Vân gia có thiếu tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Cung Tịch Tuyết chợt thấy ánh mắt Vân Nhàn có phần đau thương, tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi đã nhắc chuyện không vui."

Vân Nhàn khoát tay: "Không vấn đề gì. Bây giờ tôi chỉ muốn cho con tôi một cuộc sống yên bình là đủ."

Tính tò mò của Cung Tịch Tuyết lại dâng lên: "Bọn trẻ dễ thương như thế, chắc hẳn rất được ba chúng yêu thương."

Vân Nhàn vừa định dứt khoát nói: Ba chúng chết rồi thì chợt nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt của ai kia. Trong nội tâm như có hai âm thanh đang tranh đấu. Một bên ngăn cản: 'Người ta còn sống sờ sờ mà bảo chết rồi rất thất đức.' Bên kia phản bác: 'Hắn chưa chắc là ba của hai bảo bảo, nếu là thật cũng không liên quan đến ta.' 'Không chắc thì đừng nói bậy!'

Cung Tịch Tuyết thấy Vân Nhàn bỗng nhiên im lặng, vỗ nhẹ vai cô: "Chị Vân!"

Vân Nhàn phục hồi tinh thần, đáp một câu gọn lửng: "Hắn không ảnh hưởng gì đến mẹ con tôi. Mình tôi chăm sóc các bé là đủ rồi."

Cung Tịch Tuyết nhìn sắc mặt Vân Nhàn âm trầm bất định, rất thức thời bỏ qua vấn đề này. Xem ra, giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.

Cảm giác không khí hơi chùng xuống, Vân Nhàn bỗng hỏi Cung Tịch Tuyết: "Nghe khẩu âm, dường như Cung tiểu thư cũng mới từ nước ngoài về?"

Ánh mắt Cung Tịch Tuyết hiện lên vệt tán thưởng, cô đã điều chỉnh khẩu giọng của mình rồi mà vẫn bị phát hiện. Cô gái này rất tinh tế a.

"Đúng vậy, gia đình tôi vừa trở về từ Hongkong ngày hôm qua. À, chị có thể gọi tôi là Tịch Tuyết, tôi không quen lắm với xưng hô khách sáo."

Nhìn nét mặt chân thành của Cung Tịch Tuyết, Vân Nhàn thật không nỡ phản bác. Cô biết Cung Tịch Tuyết chỉ lấy cớ mà thôi, vừa rồi Lý Đông Hà gọi cô(CTT) là Cung tiểu thư cũng đâu thấy cô tỏ vẻ khó chịu gì. Đồng thời Vân Nhàn cũng hết sức thắc mắc, sao cô có cảm giác Cung Tịch Tuyết giống như đang...lấy lòng cô nhỉ?

Vân Nhàn hơi nghiêng đầu, tầm mắt chạm phải sắc vàng rực rỡ của ánh nắng, ngẫm nghĩ—Chẳng lẽ đi ngoài nắng lâu nên sinh ảo giác sao? Để chắc chắn bản thân không nghe lầm, Vân Nhàn nói: "Cung tiểu thư..."

Ba chữ này vừa bật ra, Cung Tịch Tuyết đã dùng ánh mắt 'ai oán' nhìn cô, giọng điệu 'bi thương': "Có phải chị không vui khi tôi tự ý gọi chị là chị Vân mà chưa hỏi ý chị không? Nếu điều này làm chị bất mãn, tôi sẽ xin lỗi. Nhưng mà, lẽ nào tên của tôi không xứng được chị dùng hay sao?"

Vân Nhàn tròn mắt nhìn Cung Tịch Tuyết đang 'bi thống', hết sức im lặng. Cô cái gì cũng chưa làm được không nào? Chẳng qua mới nói mấy chữ thôi mà cứ như cô đã gây ra tội ác khó tha không bằng. Lúc này, bình tĩnh như Vân Nhàn bỗng có xúc động ngửa mặt lên trời hét to: Ai đó mau đến đến chứng minh giúp cô vị trước mắt này thực là tiểu thư Cung gia chứ không phải người đóng giả đi? Đều nghe nói người Cung gia kiêu ngạo đầy mình, thế người giả vờ ủy khuất kia là thế nào? Chẳng lẽ lời đồn là giả?

Về sau Vân Nhàn mới phát hiện ra chân tướng, hóa ra Cung tiểu thư có thể bày ra bộ dáng 'cưỡng ép' đó là do quá trình tiếp thu lâu dài từ một vị thầy là chuyên gia 'cưỡng từ đoạt lý'. Mà đầu sỏ tất cả, không ngờ lại là...

Vân Nhàn bình luận một câu: “Tổ tiên dạy Gần mực thì đen, quả là chẳng sai chút nào.”

Người nào đó nghe được câu này, liền dùng hành động chứng tỏ bản thân vô cùng phúc hắc, để Vân Nhàn ngày hôm sau không nhấc tay lên nổi, cô lầu bầu: “Anh hùng thất thế a!”

Dưới cái nhìn 'đáng thương' của ai đó, Vân Nhàn đành buông vũ khí đầu hàng: "Cái kia... Cung..." Cô thở dài "Tịch Tuyết"