Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Chương 25: Anh em trổ tài suy luận




Vân Thiên sau khi trở về phòng liền quay sang hỏi Vân Thần :”Ngươi nghĩ trong lúc ra ngoài mẹ đã gặp ai?”

Vân Thần nhướng mi, làm ra động tác của ông cụ non, đáp:”Chắc chắn phải có một kẻ không biết điều động đến mẹ!” Cho nên khi mới trở lại, mẹ mới có sắc mặt u ám đáng sợ như vậy.

Vân Thiên vừa lấy tay xoa cái cằm nhỏ bé của mình vừa đi đi lại lại, dáng vẻ như thám tử đang suy luận, bé đưa ra nghi vấn :”Ta cho rằng, có thể mẹ đã biết được, nghe được hay nhận được chuyện gì đó vô cùng lớn lao, mà mẹ đại khái chưa thể chấp nhận và thích ứng kịp; nhưng mẹ BẮT BUỘC phải tiếp nhận nó.”

Vân Thần vừa ôm laptop vừa gật gật đầu, bé hoàn toàn đồng ý với anh trai. Vân Nhàn, tính tình tương tự như cái tên. Cô yêu thích tự do nhàn nhạ như đám mây trắng trôi lững thững trên nền trời xanh biếc; cô trước nay vẫn luôn luôn chán ghét ép buộc, vì thế chẳng lạ gì khi cô phản ứng hơi thái quá đối với những ai ép buộc cô phải làm gì, nhất là khi cô không muốn.

Vân Thiên có được đồng minh, tinh thần càng thêm hăng hái, tiếp tục suy luận:”Theo phán đoán, có lẽ mẹ gặp không phải chỉ một chuyện mà là hai trở lên, trong đấy ít nhất có một chuyện liên quan đến chúng ta. Thần Thần, ngươi nghĩ nó có thể là chuyện gì?”

Vân Thần tay hơi ngừng một lúc để suy nghĩ, bé không có khả năng phân tâm tốt như người anh sinh đôi của mình, có thể vừa nói chuyện vừa gõ văn bản cùng một lúc mà đạt hiệu quả như nhau, không hề có một lỗi sai chính tả nào. Bắt gặp những sự việc có tính phức tạp hóa, Vân Thiên lại kém cạnh, bé không có khả năng tổng hợp tuyệt đỉnh như em trai. Cho nên trong trường hợp, này bé cần sự tham gia suy luận của Thần Thần.

Trong lúc chờ đợi kiểm tra mật khẩu, Vân Thần khoanh tay, lơ đãng nhìn ra cửa sổ, đáp :”Có liên quan đến chúng ta, tối trọng yếu có 2 chuyện. Thứ nhất, cha chúng ta là ai? Đang ở đâu? Còn độc thân hay không? Thứ hai cần nói đến định hướng tương lai cho chúng ta, bao quát cả các mối quan hệ. Chuyện thứ hai tạm thời đã được giải quyết, vậy chỉ còn…”

Nói đến đây, trong mắt hai bé khó che giấu thần sắc vui sướng—Lẽ nào, mẹ vừa gặp ba? Thật không ngờ vừa mới về thành phố K nhanh như vậy đã tương ngộ! Nhưng, ánh mắt các bé dần dần ảm đạm xuống, nếu đoán không sai nhưng mẹ cũng không nói gì về chuyện này, tức là không muốn để hai bé gặp cha. Lúc rời khỏi nhà hàng, mẹ nhiều lần kín đáo quan sát khắp nơi, đên tận lúc lên xe về nhà mới thoáng an tâm. Căn cứ vào biểu hiện này liền biết mẹ đang trốn tránh ba, lẽ nào ba lại đáng sợ như quái vật ư?

Còn đang ở nhà hàng, Cung Cảnh Hàn nén nhịn hắt hơi, thầm nghĩ—Là tiểu tặc nào dám nhắc đến hắn?

Kết quả, Cung Cảnh Hàn càng nín nhịn khổ sở hơn. Những người trong phòng ăn không khỏi cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ nhưng sắc mặt của Cung thiếu gia lại âm trầm đáng sợ hơn. Y như bóng đêm đang dần dần bao phủ đoàn lữ hành hoang dã, nơi đó nguy hiểm luôn rình rập quanh bạn, bất cứ lúc nào không cẩn thận, người xuống gặp Diêm Vương sẽ là chính bạn.

Không hổ danh là anh em sinh đôi, Vân Thần vừa nghĩ gì Vân Thiên liếc mắt một cái đã hiểu ngay. Bé cũng thấy kì lạ, Vân Nhàn chưa bao giờ là người yếu đuối hay sợ hãi đối mặt với người ngoài, nếu không cô đã chẳng sinh hai bé ra đời. Lần đầu tiên bé thấy mẹ có vẻ lo ngại cái gì đó, điều này khiến bé vô cùng tò mò.

“Nhất định khi ba và mẹ gặp nhau đã diễn ra chuyện gì đó, xem tình hình này thì mẹ sẽ không bao giờ nói ra đâu. Thần Thần, ngươi có chủ ý gì không?” Vân Thiên thản nhiên đá vấn đề khó sang em trai không chút ngượng ngùng.

Đang cúi đầu nhìn vào laptop, Vân Thần không nhịn được ngẩng lên cho anh trai cái liếc mắt xem thường, lúc nào những chuyện hơi phức tạp một chút là đá sang cho bé giải quyết, lần này bé không rảnh nghĩ ngợi, trực tiếp buông một câu:”Ngươi tự giải quyết!”

“Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ những gì đã xảy ra sao?” Vân Thiên cố gắng thuyết phục.

“Ngươi rất muốn biết ba là ai?” Giọng điệu kia, nghe thế nào cũng không giống như đang nói chuyện của bé.

Vân Thiên không ngừng gật đầu, hỏi thừa, đương nhiên là muốn biết rồi.

Con người có một tật xấu khó bỏ chính là tính ỷ lại. Mặc dù người ta biết rõ thói quen này là không tốt, thế vậy nhiều lúc vẫn mắc phải. Chẳng hạn như Vân Thiên lúc này, trí thông minh của bé tuyệt không kém hơn Vân Thần, nhưng trong suy nghĩ của bé lúc này lại là : ‘Có quân sư tại đây cần chi phải lao lực?’

“Cách ta có” Vân Nhần ngừng một chút mới nói tiếp ”Nếu ngươi không ngại cho cả nước biết ngươi đang làm gì thì cứ việc lấy hình của ngươi đăng lên.”

Ý này chẳng phải là đăng bản tin tìm người thân hay sao? Vân Thiên trắng mắt, nếu có thể dùng cách này ta còn phải hỏi ngươi sao?

Khóe miệng Vân Thần hơi cong lên như đang cười, ánh mắt nhìn anh trai như đang nói—Muốn ngồi mát ăn bát vàng? Không có cửa đâu! Chuyện là của chung, đều phải tự động não. Huống chi ý kiến của một người có phần phiến diện.

Nhìn biểu hiện của Vân Thần, Vân Thiên liền biết âm mưu đẩy việc sang đứa em trai thiên tài này đã thất bại. Sao bé lại quên mất cả hai là anh em sinh đôi, trong lòng tính toán điều gì rất dễ bị người anh em hiểu thấu. Phải nói cái năng lực này khá có lợi và đôi khi rất không lợi, muốn đánh chủ ý xấu xa gì đều phải thảo luận với đối phương a!

Vậy nên mới nói, trên đời này vốn rất công bằng. Đừng thấy bề ngoài mà cho rằng ông trời bất công, kỳ thực tất cả đều có nguyên do.

Vân Thiên chán nản ngồi dựa lên ghế mềm, cằm tựa thành ghế, than thở: “Chẳng lẽ phải chờ đến khi mẹ tự mở miệng nói ra sao?” Với cá tính của Vân Nhàn, e là chẳng biết phải đợi đến bao giờ.

Vân Thần nhún nhún vai, ý là—Đừng hỏi ta!

Vân Thiên ngán ngẩm thở dài, xem ra bé không có khả năng làm thám tử rồi. Đang suy nghĩ xuất thần chợt nghe Vân Thần nói: “Hàng đã chuyển đến thành phố K.”

Vừa nghe, gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiên trở nên nghiêm túc hẳn, bé đi đến cạnh em trai ngồi xuống, cùng nhìn vào màn hình laptop.

“Người mang hàng đến là một thuộc hạ trung thành của Blue Butterfly.” Vân Thần vừa đọc tin tức vừa nói.

“A, nếu là thuộc hạ của cô ấy thì có thể an tâm, Blue Butterfly làm việc rất cẩn thận. Địa điểm giao hàng là ở…”

“Được, ta sẽ đi lấy!” Vân Thần xung phong đi.

Vân Thiên nhíu mày, giọng hơi lo lắng: “Chỉ một mình ngươi đi?”

“Ngươi xem ta là trẻ con lên ba sao?” Vân Thần liếc mắt xem thường, hồn nhiên quên mất bản thân chỉ mới 6 tuổi.

Vân Thiên chẳng những không phát hiện điểm ấy, còn nghiêm túc nói: “Ừm, ta quên mất!”

[TG: Anh em nhà này quá trâu bò!
Vân Nhàn: Còn phải nói, không nhìn xem ai là người sinh ra chúng?
Cung Cảnh Hàn: Con ta đương nhiên khác thường nhân!
TG: cả nhà các người đều trâu bò, ta biết!]

“WIND WORLD có dự định mở rộng phạm vi sang châu Á, cụ thể là tại nước K -trung tâm hắc đạo châu Á. Bên kia muốn chúng ta trước tiên thăm dò mục tiêu.” Vân Thần giọng điệu thập phần nghiêm chỉnh thông báo.

Vân Thiên theo thói quen xoa cằm, cũng chẳng biết bé học hành vi này ở đâu, tóm lại rất thuận tay. Bé hiện tại khá là phân vân, bản thân các bé đều còn nhỏ [tg;giờ mới nhận ra à?], khó có thể hoạt động tự do như người trưởng thành, còn cái lợi cũng vì là trẻ con nên một khi điều tra sẽ không khiến người ta nghi ngờ. Ai có thể nghĩ hai đứa trẻ chưa đến 7 tuổi lại là một trong những thành viên cấp cao nhất của tổ chức WIND WORLD nổi tiếng thế giới?

Vân Thần thấy dáng vẻ ‘đăm chiêu’ của anh trai, tự nhiên hiểu rõ. Chính bé cũng phân vân không kém: “WIND WORLD cũng không có ý định giao cho chúng ta nhiệm vụ này, chỉ cần chúng ta ở một bên hỗ trợ là được. Tuy chúng ta gia nhập tổ chức chưa đến một năm, thế nhưng những người ở kia đối với chúng ta khá tốt, cũng không bắt buộc hay lợi dụng chúng ta phải làm gì. Dù sao cũng thuận tiện, chúng ta chậm rãi thăm dò thành phố này vẫn được.”

Vân Thần gật gật đầu đồng ý, các bé vừa mới đến đây, cũng cần tìm hiểu một phen. Hà huống bên ngoại còn là một trong tứ đại gia tộc của thành phố K, áp lực thật không nhỏ a.

“Thiên Thiên, ngươi tổng hợp lại tất cả nhân viên WIND WORLD ở thành phố K và toàn nước N. Còn ta sẽ đi nhận hàng.”

“Đi liền bây giờ?” Vân Thiên nhận lấy laptop từ tay Vân Thần, nghiêng đầu hỏi.

“Uừm, tranh thủ mẹ đang ngủ ta đi, với lại đi mua thức ăn cho buổi chiều luôn.” Nhìn đi, Vân Thần rất có dáng dấp của một quản gia a, bảo sao Vân Nhàn không muốn đào tạo bé thành người quản lý cho được?

Vừa nghe đến thức ăn, đôi mắt trong veo của Vân Thiên chợt sáng lên. Đừng tưởng lầm bé thuộc dạng người tham ăn tục uống, vấn đề ở chỗ món ăn mà Vân Thần làm ra thực sự rất ngon, ngon đến mức dù đã no vẫn muốn ăn tiếp. Thêm nữa, sau khi ăn được uống một ly trà do chính tay mẹ pha chế, Vân Thiên liền cảm thấy nhân sinh của mình tốt đẹp nhất là đây.