Thu hoạch có lợi nhất trong chuyến này là những chiếc lá cây mục nát.
Dưới gốc cây không có gì khác ngoại trừ vết máu chảy ra từ cái đầu máu kia, hiển nhiên Văn tam tiểu thư không bị giết ở đây mà là ở một nơi khác sau đó có người cố ý dùng vải bọc cái đầu lại rồi treo lên.
Theo lời nữ hầu của Văn tam tiểu thư, lần thứ ba tam tiểu thư nháo nhào muốn thắt cổ là hai ngày trước khi chính thức từ hôn, sau khi nàng tỉnh lại, biết được cha mẹ chấp nhận chuyện từ hôn thì rất vui sướng, nói rằng tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống phải dùng lá bưởi tắm với suối nước nóng để tẩy rửa xui xẻo, hai ngày sau còn muốn tới từ đường làm lễ, xuống núi tiêu khiển giải buồn.
Bởi vậy nên khi nữ hầu phát hiện nàng không có trong khuê phòng mới nghĩ rằng nàng đi chơi rồi.
Phong Như Cố vừa nghe vừa gật đầu mãi, cứ như y chẳng phải là đôi giày rách bị vị tam tiểu thư kia vứt bỏ, khóc lóc thề sống thiếu chết không gả.
* * *Da mặt còn dày hơn cả thành đồng vách sắt.
Cũng may nhờ có mấy cái lá cây chỉ dẫn bước tiếp theo cho bọn họ.
Chờ đến khi người của Văn Thủy Môn đưa đám người bọn họ đến biệt quán rồi rời đi thì La Phù Xuân đã đau đầu cả chặng đường mới mở miệng nói: "Sư phụ, tốt xấu gì ngài cũng nên tỏ ra đau lòng một chút ở trước mặt người nhà người ta đi chứ."
Phong Như Cố chậm rãi nói: "Nếu là khóc thì ta và Văn tam tiểu thư chỉ gặp mặt đúng một lần, thật ra muốn giả đau giả khổ thì dối trá quá. Huống chi nàng còn đập vỡ một bộ trà cụ của ta.."
La Phù Xuân nhịn không được thốt lên: "Sự phụ! Kệ bộ trà cụ của ngài đi! Người ta đã chết rồi -------"
Phong Như Cố nói thầm: ".. là Lạc Cửu mua."
La Phù Xuân: "..."
Tang Lạc Cửu đứng ra hòa giải: "Thôi thôi. Nếu sư phụ thích thì con sẽ đi một mua cái mới."
La Phù Xuân đau đớn không kể xiết: "Lạc Cửu! Câm mồm! Đệ không thấy sư phụ đang lừa đệ sao!"
Phong Như Cố cười to.
Như Nhất lười nói chuyện với Phong Như Cố, dẫn Hải Tịnh đi vào thiên điện của biệt quán, Phong Như Cố cũng rất tự nhiên chiếm lấy chính điện.
Ở chung với Phong Như Cố cả một ngày nay, Hải Tịnh tấm tắc bảo lạ: "Vậy thì xem ra Văn Trung Quân quả thực xứng với cái danh 'đạo tà'.
Như Nhất lặp lại lời của Hải Tịnh, như đang suy tư:"..'đạo tà'. "
Hắn đi khắp nhân gian, hai tai không còn thanh tịnh, tất nhiên đã nghe nói rất nhiều chuyện của đạo môn, chuyện 'đạo tà' Phong Như Cố này hắn từng nghe nhưng không biết lời đồn thổi từ đâu.
" Trong những người mang hào 'quân' của tam đại môn phái đương nhiệm, y là ngươi duy nhất từng thật sự dính đến mạng người. "Hải Tịnh cho rằng Như Nhất thấy hứng thú liền giải thích tỉ mỉ kỹ càng:".. Nghe nói là tánh mạng của người thường. Con nghe phong phanh rằng nếu sư phụ y không cứu được thì y đi lên con đường tu ma y cũng chẳng có gì ngạc nhiên.. "
Đến khi Hải Tịnh thấy được cái liếc nhìn sắc lạnh của Như Nhất mới phát hiện mình đang tạo khẩu nghiệp, vội vàng ngậm miệng.
Cho dù có không thích Phong Như Cố đi chăng nữa thì việc nói xấu sau lưng người khác này vẫn làm hắn chán ghét.
Như Nhất nhìn cậu:" Tái phạm lần nữa sẽ cho con đi tu bế khẩu thiền. "
Hải Tịnh im như ve sầu mùa đông.
Ở ngoài thiên điện, Phong Như Cố phủ thêm một lớp áo tắm, tới hỏi bọn hắn có muốn đi tắm suối nước nóng chung không, ngón tay nhẹ để trên cánh cửa, phát ngốc trong chốc lát rồi lại lặng im mỉm cười.
Ngoại trừ Lạc Cửu với sự phụ, sư huynh thì chưa từng có ai lên tiếng thay y.
Cảm giác này đúng là mới mẻ.
Y một mình đi tới suối nước nóng sau biệt quán.
Bốn phía suối nước nóng đều trồng cây tùng, trời đêm lặng ngắt như tờ chỉ nghe được tiếng gió thổi lá tùng mát tai.
Hương tùng đầy áo, ngân hà hư ảo.
Một tay Phong Như Cố ngâm trong nước, tay còn lại nghịch bóng trăng mông lung trên mặt nước, xuất thần nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay.
Y lẩm bẩm:".. Bá Nhân sao. "
Mười lăm phút sau, đại công tử Văn gia Văn Thầm tự bưng thức ăn chay tới cho những tăng nhân trong biệt quán.
Trên người hắn có mùi thuốc thoang thoảng, Nhất Như ngửi được một loại thuốc làm tĩnh tâm an thần.
Như Nhất dò hỏi:" Văn phu nhân thế nào rồi.
"Tinh thần gia mẫu có hơi không ổn, còn lại thì khỏe cả. Cảm ơn Nhất Nhất cư sĩ đã quan tâm."
So với tam muội kiêu kỳ, nhị đệ giương oai, tính cách Văn Thầm có vẻ trầm ổn, vén tay áo, nhẹ cau mày tựa như luôn có vô vàng tâm sự.
"Việc hôm nay ta đã nghe nói. Việc này là do nhị đệ của ta quá lỗ mãng, không liên quan đến Vân Trung Quân. Đêm nay ta sẽ khuyên nhủ nó, ngày mai đưa nó tới tạ lỗi với Vân Trung Quân."
Nói rồi chữ xuyên giữa mày Văn Thầm càng sâu thêm: "Bởi vì việc năm đó mà Vân Trung Quân kết thù vô số với ma đạo. Gia phụ và gia mẫu tự làm chủ, muốn kết duyên phận với Phong Lăng nhưng chỉ nhìn thấy chỗ tốt, lờ đi cái nguy hiểm đằng sau, bây giờ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Văn Trung Quân, ầy.."
Vừa nghe Văn Thầm nhắc đến việc năm đó, La Phù Xuân không khỏi dựng thẳng sống lưng.
Nhưng Văn Thầm lại không để ý, nói tiếp: "Mấy năm nay thân thể Vân Trung Quân thế nào rồi? Mấy năm y ẩn cư ở 'Tịnh Thủy Lưu Thâm' đóng cửa không tiếp ai, có vài lần ta muốn lên núi bái tạ nhưng ngay cả cửa cũng không vào được, thật sự là.."
La Phù Xuân lại thất vọng, không ôm trông mong gì chỉ thuận miệng hỏi: "Năm đó sư phụ bị thương nặng gần chết, sao có thể cứu được mọi người vậy?"
Bả vai Văn Thầm bỗng nhiên run lên, như nhớ lại câu chuyện cũ u ám nào đó, khuôn mặt cũng trắng bệch, đứng dậy chật vật cáo từ, tránh không trả lời.
Biểu hiện quái dị của Văn Thầm càng khiến người khác tò mò.
Hải Tịnh mới bị Như Nhất răn dạy tất nhiên là không dám hó hé câu gì, chỉ dựng lỗ tai lên thật cao, chăm chăm nhìn hai người La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu.
Tang Lạc Cửu thấy được sự uể oải của La Phù Xuân: "Đệ nhớ là huynh trưởng của sư huynh cũng là một trong những người còn sống sót thoát ra được 'di thế' mà, tại sao còn tò mò chuyện năm đó vậy?"
La Phù Xuân ảo não nói: "Khi huynh trưởng vào 'di thế' thì đã bị ma khí nhập thân, thương tích không nhẹ, sau đó kiệt sức rồi rơi vào hôn mê, lúc tỉnh dậy đã ra khỏi đó rồi."
Thấy được ánh mắt khát vọng vô cùng tận của tiểu hòa thượng phía đối diện, La Phù Xuân lên tiếng nói: "Ngươi có biết vụ việc ma đạo loạn lạc vào ba mươi chín năm trước không?"
Hải Tịnh ngậm chặt miệng không dám nói chuyện, chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Như Nhất thấy vậy thì lẳng lặng đứng dậy, bưng phần cơm của mình lên: "Đúng giờ tuất, trở về làm công khóa."
Dứt lời hắn liền ra khỏi, về thiên điện.
Hải Tịnh lập tức thả lỏng cơ miệng: "Ta biết, ta biết."
Ba mươi chín năm trước, chủ nhân ma đạo Cửu Chi Đăng lựa lúc đạo môn đang suy thoái thì tấn công, tàn sát tứ môn đạo gia khi ấy, đặc biệt là xóa sổ cả Thanh Lương Cốc.
Phàm là kẻ phản kháng sẽ bị lưu đày nơi hoang dã.
Ở đất Thần Châu, tiếng quỷ khóc vang tới chín tầng mây.
Cửu Chi Đăng mưu đồ soán ngôi chính đạo, thống trị đạo môn mười ba năm, hắn dụ dỗ, áp chế, tàn sát những tông môn vô tội, muốn nâng đỡ ma đạo chính thống
Nhưng mà ma đạo chính thống chỉ làm việc theo ý mình không muốn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, âm thanh phản đối rất nhiều.
Trong mười ba năm, hắn ngồi lên vị trí chủ nhân ma đạo cũng không thoải mái chút nào.
Hai mươi sáu năm trước, sau khi chính tông tu sĩ phá tan gông cùm xiềng xích nơi hoang dã trở về thì Cửu Chi Đăng đột tử, ma đạo theo đó tan rã.
Nếu chuyện kết thúc ở đây thì chẳng còn vấn đề gì nữa.
Nhưng vẫn còn vấn đề lớn ở phía sau.
Sau khi tiêu diệt đầu đảng ma đạo, diệt trừ ma đạo tác loạn thì chế độ tam môn được xây dựng hoàn chỉnh, toàn tâm toàn ý nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mà ma đạo bị áp chế đến nổi chẳng dám ngẩng đầu lên chớ đừng nói là cơ hội phát triển.
Nếu ngươi là tu đạo pháp ma đạo hay là có huyết thống ma đạo, cho dù ngươi không có ác ý, một khi bị phát hiện thì sẽ giết chết, bị cướp đạo thư, kinh thư, tiền bạc và bảo vật dùng để tu luyện để kẻ khác ngang nhiên sử dụng.
Có thể nói những gì mấy đạo môn danh giá có được toàn là dẫm đạp lên xác thịt máu tanh của ma đạo.
Chỉ còn những người mang hào 'quân' của tam đại môn phái thấy tình thế không ổn, bọn họ muốn ngăn nhưng chính bọn họ là người bị thương nặng nhất, nói chuyện với kẻ địch không có lập trường còn bị phản đối, nói rằng chủ ma đạo Cửu Chi Đăng xuất thân ở Phong Lăng Sơn, là đệ tử của Phong Lăng dẫn đến mười ba năm chiến loạn ở Phong Lăng.
Tuy kẻ nói điều này đã bị đạo lữ của Phong Lăng Sơn Tiêu Dao Quân đánh cho một trận, nhưng đó là sự thật không thể chối cãi được.
Cách La Phù Xuân nói về chuyện năm đó sinh động nha thật: ".. Sau đó, ma đạo bị đuổi giết nhiều quá chịu không nổi, trốn vào một không gian gọi là 'di thê' ẩn náu.
Cứ ba tháng cánh cửa 'di thế' sẽ mở một lần, địa điểm biến đổi khôn lường. Mấy tên ma đạo đó như chuột nơi cống ngầm lựa thời gian mở cửa ba tháng một lần này chạy ra tìm chút linh thạch, tự tu luyện. Nhưng trong lòng bọn chúng có phẫn uất, muốn chuẩn bị trả thù lớn một phen.
" Mười năm trước, nghi thức tế lễ Đông Hoàng bắt đầu tổ chức lại.. hử, nghi thức tế lễ Đông Hoàng hay nói cách khác là thí luyện của tam đại môn phái, để các tu sĩ trẻ tuổi bước vào địa điểm được yêu cầu, giết hung thú, đấu với ác linh, chọn đệ tử xuất sắc thu vào nội môn. "
" Lúc ấy những đệ tử ưu tú trong đạo môn ai mà không muốn được nhận vào tam đại môn phái? Vậy nên thoáng chốc đã có nhiều người tới báo danh. "
" Những người có tư chất tốt được chia vào một nhóm, còn tư chất kém thì vào nhóm khác, cứ như vậy hết tầng nọ đến tầng kia, tránh cho những người có tư chất thấp dính vào các cuộc ẩu đả vượt quá khả năng rồi bị thương, chuyện sẽ không êm đẹp nữa. "
" Các đệ tử nội môn xuất sắc của tam môn phái đến để giữ gìn trật tự. Tổ đội mà sư phụ ta phụ trách bao gồm các đệ tử đạo môn có tư chất tốt nhất, thiên phú rất cao, tập hợp ở Mạt Sơn.. "
La Phù Xuân nói đến đây thì bưng ly trà lên, nhấp một ngụm.
Hắn đang đợi một câu 'sau đó thì sao' để cổ vũ tinh thần.
Quả nhiên Hải Tịnh sẽ phối hợp, ánh mắt trông mong, hỏi:" Sau đó thì sao? "
La Phù Xuân đột nhiên đập bàn làm Hải Tịnh hoảng hốt:" Ai mà ngời, cánh cửa 'di thế' lại mở trên đỉnh Mạt Sơn, hút sư phụ và toàn bộ đám người kia vào! "
Tang Lạc Cửu ở một bên cười cười lắc đầu, còn cầm bồ kết trong tay, xoa nắn quần áo và giày mà hôm nay Phong Như Cố làm bẩn khi lên núi điều tra.
Hải Tịnh bất mãn, nuốt nước miếng:" Ừ, rồi sao nữa? "
La Phù Xuân ngả lưng ra sau, cả giận nói:" Nếu ta biết trong 'di thế' xảy ra chuyện gì, ta cần gì phải tò mò như vậy? "
Cơn ngứa miệng của Hải Tịnh cũng nổi lên, nghĩ nghĩ rồi kéo La Phù Xuân qua, thì thầm hai nói ra ý định của mình.
Ánh mắt La Phù Xuân sáng lên:" Được đó tiểu hòa thượng. "
Hải Tịnh cười hắc hắc, gãi gãi cái đầu bóng lưỡng.
* * *
Sau non nửa chén trà nhỏ, hơi nước lượn lờ trong suối nước nóng sau biệt quán như tiên cảnh.
Lúc này, từ mép đá nhô ra ba cái đầu.
Tang Lạc Cửu ở phía dưới cùng hạ thấp âm thanh nói:" Sư huynh, chúng ta làm vậy có ổn không? "
" Hừ. "La Phù Xuân dùng thuật truyền âm nói:" Tiểu hòa thượng nói không sai, trên người sư phụ tất nhiên sẽ để lại vết sẹo năm xưa, có lẽ sẽ khui ra được ít manh mối gì đó. "
Tang Lạc Cửu:".. Thật không? "
La Phù Xuân vô cùng muốn chứng minh rằng sư phụ mình là anh hùng cái thế không ai địch nổi, mà không phải chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp, phân tích đặc biệt rõ ràng:" Nói không chừng trên người sư phụ thật sự có bí mật gì thì sao.. Ngày thường sư phụ lười biếng như vậy, vì sao khi tắm không gọi ai vào hầu hạ. "
Khóe miệng Tang Lạc Cửu giật giật, cảm thấy nếu là một người bình thường thì chuyện kêu kẻ khác vào nhìn mình tắm là rất khó đấy.
Nhưng đã là lệnh của sư huynh, Tang Lạc Cửu không thành vấn đề.
Nhưng mà ba người lén lút nhìn sư phụ tắm quả thật có hơi biến thái.
Làn nước trong suối nước nóng lấp lánh như bạc, Phong Như Cố quay lưng về phía họ, mái tóc dài rối tung rũ trên vai tôn lên bờ vai và chiếc cổ mảnh mai, nhưng chẳng thể nhìn rõ thân ảnh người trong làn hơi nước như biển mây kia, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được nửa tấm lưng bên trái có những đường uốn lượn, rất khó biết đó là cái gì.
Ánh mắt Hải Tịnh tinh tường nói:" Giống như hình xăm.. "
Lời còn chưa dứt, ba người đã bị âm thanh lạnh lẽo phía sau dọa cho hết hồn:".. Các ngươi đang làm gì? "
Vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt của Như Nhất, Hải Tịnh sợ tới mức hai vai run lên, chưa nói được câu nào hoàn chỉnh đã nhấc chân bỏ chạy.
Hai sư huynh đệ La, Tang cũng ngượng ngùng, cùng đứng lên bái một cái, cũng chuồn đi mất.
Như Nhất hơi hơi nhíu mày, nhìn ba kẻ biến mất trong màn đêm, khi vừa quay đầu đã đối mặt với Phong Như Cố tay vịn tường đá, mặc áo tắm lỏng lẻo.
Vai Phong Như Cố còn đọng một tầng hơi nước, khiến cho khuôn mặt y càng thêm ướt át tuấn tú, y nói:" Cư sĩ, Phật môn có từng nói với ngươi rằng nhìn lén người khác tắm rửa là tội lỗi lắm không? "
Như Nhất:"..."
Editor có lời muốn nói:
Như Nhất: Nỗi oan ta mang trời xanh không thấu!