Toàn Đạo Môn Đều Nợ Ta Một Ân Huệ

Chương 19




Văn Nhuận Tân lập tức tỉnh táo lại, dừng trước một bước, mồ hôi ra như mưa nhưng không nói thêm câu nào nữa.

Động tác này của Như Nhất khiến không ít người hoảng sợ, Hải Tịnh há to mồm, hai người Tang La thì hơi mờ mịt, chỉ có Phong Như Cố gắn chặt hai mắt lên sườn mặt của Như Nhất, nhấp nháy môi, ngón tay thiếu chút nữa là bị đèn khói làm bỏng.

* * * May là không ai phát hiện.

Văn Nhuận Tân kính cẩn hộ tống đoàn người Phong Như Cố đến ngự kiếm thạch, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Biểu tình Phong Như Cố vẫn thường thường, y vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói với Văn Nhuận Tân những gì mà tối hôm qua Văn Thầm đã kể cho y.

Nếu Văn Thầm đã nói hết chuyện cho y thì không có lý nào y lại bán đứng hắn.

Huống chi y chỉ là người ngoài, không cần phải để cho Văn Nhuận Tân biết chuyện con trai mình chặt đầu con gái mình.

Khi nói lời từ biệt với Văn Nhuận Tân, y vô tình quay đầu, thế mà lại thấy được Văn nhị công tử mới hôm qua còn đòi đánh đòi giết mình đang đứng sau cái cây cách đó không xa.

Ánh mắt cậu ta nhìn về Phong Như Cố có chút lập lòe, có lẽ là đã nhận được bài học rồi.

Nhưng khi bị Phong Như Cố bắt tại trận thì lại thụt lùi về phía sau thân cây, giả vờ như mình chưa từng xuất hiện.

Phong Như Cố cảm thấy rất thú vị, cho là cậu ta đã nhận được bài học nhớ đời rồi lập tức đi đến bên cạnh Tang Lạc Cửu.

Tang Lạc Cửu đang chuẩn bị lên kiếm thì thấy Phong Như Cố đi về phía mình, không khỏi kinh ngạc: "Sư phụ không đi nhờ kiếm của Như Nhất cư sĩ sao?"

Vẻ mặt Phong Như Cố ủ rũ: "Đêm qua ngủ chẳng ngon gì, muốn tựa lên người Lạc Cửu chợp mắt chút."

Khi Như Nhất ngự kiếm, vốn đến phía trước một chút rồi dừng lại còn chừa chỗ đứng cho Phong Như Cố, nghe thấy câu nói kia, hắn liền nhìn về phía Phong Như Cố rồi lại nhìn về chỗ trống bản thân chừa ra, biểu tình có chút không vui như đang tự mình giận dỗi.

Mà Tang Lạc Cửu đã quen với cách nói chuyện không đàng hoàng của Phong Như Cố, đang muốn mời sư phụ lên thì bị tiếng ho nhẹ của Như Nhất thu hút.

Như Nhất chỉ vào kiếm của mình, ý bảo y lại đây.

Phong Như Cố nhìn hắn không nói lời nào, ra vẻ không hiểu, học theo hắn nghiêng nghiêng đầu.

Hên là có Hải Tịnh hiểu được ý của Như Nhất, gãi gãi đầu trọc, ngượng ngùng giải thích, nói: "Vân Trung Quân, thuật ngự kiếm của ta chỉ là hạng xoàng, tu vi còn thấp, không thể mang thêm ai đâu."

Phong Như Cố 'À' một tiếng.

Vốn dĩ y đã sắp xếp ổn thỏa cả, tiểu hòa thượng mang hai tiểu ma tu, đồ đệ ngốc họ La mang hai đứa còn lại, Tiểu Hồng Trần nhà y không thích ma tu, bớt cho hắn một người cũng thoải mái một chút.

* * * Xem ra là không ổn.

Y vội vàng tỉnh ngủ, không từ chối, giơ tay lau giọt lệ bên khóe mắt, lười biếng nói: "Lạc Cửu, con mang hai tiểu ma tu đi."

Y chậm rãi bước đến phía sau Như Nhất, thả người nhảy lên kiếm: "Đại sư, làm phiền rồi."

Như Nhất cúi đầu, ngửi một ít hương mai có chút lạnh lẽo trên người y, không nói gì.

Chiếc áo choàng tu sĩ mềm mại rũ xuống vai, nổi lên từ độ cong của xương đòn, làm cho chiếc cổ của hắn trở nên thanh mảnh.

* * * Dựa lên chắc thoải mái lắm nhỉ.

Trong mấy nháy mắt ngắn ngủi ấy, Phong Như Cố đã nghiên cứu hết những nơi có thể gối đầu trên người hắn.

Sau khi rời khỏi Văn Thủy Môn, Tang Lạc Cửu nhìn bốn tiểu ma tu lần đầu ngụ kiếm sợ đến mức hồn vía trên mây, nói: "Đây là biện pháp hôm qua sư phụ nói sao?"

Âm thanh lười biếng của Phong Như Cố vang lên: "Thế nào? Nếu muốn khen sư phụ anh minh thần võ thì đơn giản thôi, cỡ ba trăm chữ là được."

Tang Lạc Cửu nhất thời không nói gì.

La Phù Xuân tiếp lời, nói: "Chiêu này của sư phụ đúng là đỉnh thật, khiến cho Văn môn chủ không còn lời nào để nói luôn! Bây giờ chúng ta đi Mễ Chi để điều tra cái chết của những người trong chùa Hàn Sơn sao ạ?"

Phong Như Cố hưởng thụ cọ cọ phía sau lương Như Nhất, như con mèo duỗi người: "Không gấp, đi thành Giang Lăng trước đã! Bốn hạt đậu này.."

Y mở to mắt, lười nhác quét mắt nhìn chúng một cái: ".. Dù sao cũng nên tìm cho chúng một nơi để đi mới được."

Tang Lạc Cửu lòng đầy tâm sự đáp: ".. Vâng."

Vâng. Một chiêu này của sư phụ đúng là đỉnh.

Cứ như vậy, bốn tiểu ma tu này có thể an toàn trốn thoát, Văn Nhuận Tân không thể hủy hoại sân kịch của bản thân trước mắt người khác, chỉ có thể bóp mũi hạ mình, từ đây về sau nhất định sẽ cẩn thận, không dám lấy ma tu ra làm những việc như vậy nữa, hơn nữa còn lo lắng đề phòng mọi lúc mọi nơi, sợ ngày nào đó Phong Như Cố dùng bốn tiểu ma tu ra làm khó dễ, ngày ngày chịu dày vò.

Mà Văn Thủy Môn không còn ma tu, Văn Thầm có thể không bị cắn rứt lương tâm, tiến gần hơn với 'Đạo' trong lòng hắn.

Chuyện này có ngàn chỗ tốt, chỉ có một chỗ là không tốt ------

Văn Nhuận Tân sẽ tính toán món nợ này trên đầu Phong Như Cố.

Sư phụ đang dùng bản thân mình gánh hết những can hệ và oán hận.

Chuyện Tang Lạc Cửu có thể nghĩ đến sao Như Nhất không thể.

Theo lý thuyết, Phật môn nhúng tay vào việc của Đạo môn chẳng khôn ngoan chút nào.

Không ổn hơn là hắn đã động thủ với Văn Nhuận Tân.

Nhưng Như Nhất cho rằng ở đời có rất nhiều chuyện không tốt, nhanh chóng rời khỏi mớ rắc rối này, rời khỏi Văn Thủy Môn, tiêu từ chấp niệm của những đệ tử Phật môn uổng mạng để bọn họ sớm ngày về với cực lạc.

Hắn nghĩ, hắn làm vậy không phải vì Phong Như Cố.

Nghĩ thế, hắn nhắm mắt lại, xua tan khuôn mặt mang men rượu cùng ánh mắt ngấn nước mà sáng ngời của Phong Như Cố.

Nhưng âm thanh vui vẻ của y vẫn cứ quanh quẩn bên tai hắn -----

"Ta là thiên tài khiến người khác chán ghét."

* * * Khiến hắn khó mà tĩnh tâm.

Không lâu sau, Phong Như Cố ngủ say, lấy vai hắn làm gối, đó là nơi y tỉ mỉ lựa chọn, dựa lên thật thoải mái.

Nhưng y không đứng vững lắm, ngay cả khi hai tay đang quấn chặt lấy eo hắn thì cơ thể vẫn cứ ngã xuống.

Như Nhất không tiện hành động, nhẹ nhàng dùng phật châu móc lấy đai lưng y, để y đứng thẳng, gần như là cõng y trên lưng.

Bọn họ tiêu thời gian nửa ngày mới đến được thành Giang Lăng.

Trên đường đi Phong Như Cố đã ngủ no, gương mặt như minh ngọc nhè nhẹ ửng đỏ, dẫn vài người vào Giang Lăng.

Tuy rằng mười năm nay y chưa từng xuống núi, nhưng chân và miệng vẫn đầy đủ, hỏi han khắp nơi, chỉ hỏi nơi đâu là nhà của vị đạo sĩ trừ yêu nổi tiếng ở thành Giang Lăng - Tam Bá Đoản Thương.

Nhắc tới Tam Bá Đoản Thương, thần sắc của La Phù Xuân và Tang Lặc Cửu trở nên vi diệu hẳn.

Hải Tịnh vội vàng lặng lẽ hỏi thăm, Tam Bá Đoản Thương này là ai.

La Phù Xuân nhỏ giọng nói: "Tam môn cường thịnh nhất Đạo gia hiện giờ ngoại trừ Phong Lăng Sơn còn có Ứng Thiên Xuyên, Đan Dương Phong. Cái này chắc là ngươi cũng biết nhỉ?"

Hải Tịnh vội vã nghe chuyện phiếm, gật đầu không ngừng.

"Người này ấy mà, trước đây từng là đệ tử trực hệ của Ứng Thiên Xuyên, thiên phú cực cao, tính tình lại rất táo bạo. Chín năm trước, hắn cãi nhau một trận lớn với sư phụ Doanh Hư Quân Chu Bắc Nam, giận lắm, cởi đạo bào, tự từ đạo tịch, rời khỏi Ứng Thiên Xuyên. Nhưng quan hệ với sư phụ không tồi, lúc nào cũng lên núi dò hỏi nói chuyện phiếm."

Hải Tịnh nghe vậy thì không tin nổi: ".. Chỉ vì cãi nhau thôi?"

"Ừa, cãi nhau. Tình cờ là, hai sư phụ và đệ tử bọn họ tính tình như nhau, không ai nhường ai, nếu không vừa ý với nhau thì đánh nhau. Hắn luôn không đánh được sư phụ, mỗi lần đều nén giận.. Ta nhớ hắn tên.."

Quanh co lòng vòng, bọn họ đến được một tiểu viện thanh u ở Nam thành.

Phong Như Cố cũng rất quen thuộc, đẩy cửa mà vào: "Kinh Tam Thoa! Phong nhị tới chơi đây, ra ngoài tiếp khách nào!"

Đáp lại chính là một âm thanh sắc bén xé gió.

Như Nhất phản ứng cực nhanh, một chưởng đẩy Phong Như Cố ra.

Nhưng mà vật đó có lực đạo và độ chính xác không tồi, không phải hướng về phía người tới.

Một cái trâm cài bằng bạc được chạm khắc tinh xảo đóng đinh thẳng vào tấm cửa.

Kèm theo là một tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc.

"Phong Như Cố và chó không được vào!"