Tô Đạt vì luôn chú ý hai đứa trẻ nên phát hiện mặc dù sự xuất hiện của đứa trẻ kia có chút quỷ dị, nhưng dù sao chung quy vẫn là cái đứa bé nên khi ở chung với một đứa bé khác thì tất cả cảm xúc trái chiều đều bị thu hồi, mà về việc tại sao lại xuất hiện ở nơi này thì khi đứa trẻ kia không giải thích thì hắn cũng không muốn hỏi nó.
Tô Đạt vừa mới đẩy bát canh cá đẩy đến trước mặt Tô Bảo Nhi thì nó liền nhảy dựng lên kêu a a nửa ngày, đứa trẻ kia không hiểu, nhưng Tô Đạt lại hiểu là nó kêu tiểu bò sữa cùng Viêm Địa Điểu rời giường.
Không nghe được đáp lại, Tô Bảo Nhi liền chạy vào gian phòng bên cạnh, mà vì thế mà đứa trẻ kia lại phải mang tâm trạng khẩn trương đối mặt đơn độc với Tô Đạt, rốt cuộc thì chỉ vài phút trước thôi nếu hắn có động tác gì đó nguy hại tới đứa bé kia thì hiện tại đã bị đao ở bên hông người đàn ông này chẻ làm đôi.
Hắn đã chứng kiến qua việc người đàn ông này một mình đối phó với Băng Dương, cho dù là thân pháp hay là thủ pháp đều tốt hơn so với thầy dạy võ trước kia của hắn mấy lần, ít nhất thì thầy của hắn tuyệt đối không thể chính xác hạ đao giết chết một con Băng Dương có tốc độ vô cùng nhanh mà lại không hề thương tổn đến đồng loại.
Một lát sau, Tô Bảo Nhi ôm Viêm Địa Điểu vào trong tay, cùng mang theo tiểu bò sữa đi ở phía sau ra ngoài.
Trong mắt đứa trẻ chợt lóe một tia kinh ngạc, sau đó khi Tô Đạt đem tầm mắt chuyển dời đến trên người hắn thì nhanh chóng cúi đầu.
Tô Bảo Nhi chỉ huy tiểu bò sữa cùng Viêm Địa Điểu ăn thức ăn đã được nấu kĩ xong mới nhớ tới một người bạn có thể chơi cùng mới đến, nó đẩy một chén canh cá tới trước mặt đứa trẻ kia, sau đó chỉ chỉ miệng của hắn.
Đứa trẻ biết biết người dàn ông kia có khả năng muốn mình giáo cái đứa bé học nói chuyện, cho nên cũng đáp lại một câu: "Ăn."
Đứa bé quả nhiên hiểu được ý tứ của hắn, nó cười nói: "...... Ăn!" Lại lôi kéo Tô Đạt ngồi xuống rồi luôn miệng nói từ ăn này.
Cứu một con người, mà con người này lại mới chỉ là một đứa trẻ không phải là việc Tô Đạt có thể tưởng tượng được.
Trước kia hắn luôn cho rằng chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có thể nhìn đến nhân loại, nhưng sau khi phát hiện phía trước có rất nhiều mối nguy hiểm mà hắn chỉ có thể tiêu diệt hết chúng mới có thể sinh tồn thì hắn lại nghĩ, có khả năng phải chờ cho đến khi tay hắn cầm đao thật vững chắc, chân đi đường không còn cảm thấy mệt mởi thì mới có hy vọng được nhìn thấy đồng loại.
Mà Tô Đạt cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phát hiện một đứa trẻ ở một nơi có hoàn cảnh ác liệt như thế này.
Đối phương tại sao lại mạo hiểm đi vào nơi này? Đã đi vào mấy ngày rồi? Sống sót bằmg cách nào?
Hắn toàn bộ cũng không biết.
Trong lòng hắn rõ ràng rằng mang theo đứa trẻ này có khả năng sẽ rất phiền toái, nhưng có giá trị phiền toái cùng không có giá trị phiền toái là khác nhau.
Có thể trợ giúp Tô Bảo Nhi nói chuyện, đối với Tô Đạt mà nói là có giá trị.
Đứa trẻ kia chủ động nói cho Tô Đạt tên của mình là Thang Lâm, lại từ nam nhân khẩu hình biết được bọn họ họ Tô, đứa bé kêu Bảo Nhi, hắn cũng học đứa bé kêu Tô Đạt là thúc, nhưng Tô Bảo Nhi gọi Tô Đạt là thúc thúc, còn hắn thì gọi Tô thúc, nghe qua thì có vẻ khá giống nhau.
Đối với sự lấy lòng của Thang Lâm, cho dù là hắn muốn thứ gì hay là có mục đích khác thì Tô Đạt cũng không ngại cho hắn một ít phúc lợi, nhưng đó là khi hắn không có hành động gì uy hiếp Bảo Nhi.
Giống như hắn đã đem một ít khôi phục tề đạt được từ lần giao dịch trước với Morrison Ma Đạo Sư cho Thang Lâm dùng.
Thang Lâm trên người có vài chỗ trí mạng khẩu tử, có thể nhìn ra được lần này không có Tô Đạt xuất hiện, hắn rất có thể sẽ chết ở chỗ này.
Mấy ngày sau, tuy rằng. Âcn Thang Lâm che giấu lý do chính mình vì sao xuất hiện ở đây, lại vẵn nó cho Tô Đạt biết tình huống ở thế giới bên ngoài.
Thế giới này bị phân chia thành năm mảnh, một mảnh trong đó chính là vị trí hiệ Tô Đạt vị trí hiện tại, bị mọi người xưng là: Phế Khu Tử Vong.
Ý nghĩa là khu vực vô dụng, một khi đi vào ngoại trừ cái chết ra thì sẽ không đạt được thứ gì khác.
Ly Phế Khu Tử Vong gần nhất chính là Tứ Khu, theo thứ tự đi lên chính là Tam - Nhị - Nhất Khu, mà Nhất Khu là khu vực cao cấp nhất.
Thang Lâm đối Nhị - Tam - Tứ Khu vực miêu tả thật sự đơn giản, làm Tô Đạt cảm thấy hắn là dựa vào kiến thức trên sách vở trần thuật lại cho hắn nghe, nhưng lại có rất cảm nhận riêng về Nhất Khu làm Tô Đạt cảm thấy đứa trẻ đang dấu diếm thân thế của mình này xuất thân từ Nhất Khu.
Nhưng dù sao đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ nên vẫn không thể hiểu được tất cả mọi thứ xung quanh, mà chỉ cần có gần đó lại vẫn khiến Tô Đạt xác nhận nơi này đã không còn là thế giới của hắn nữa, ở thế giới này tràn ngập những đồ vật mà dù cho là ở tương lai cũng không có thể phát minh ra được, vậy nên cho dù Tô Đạt có sống tới già ở thế giới trước kia thì cũng không thể thấy được chúng.
Sông băng là một mảnh đất nguy hiểm, ở đây ngoại trừ Băng Điểu cùng Băng Dương â, thì thứ nguy hiểm nhất đó chính là thời tiết buốt giá cùng thiên tai triền miên.
Tô Đạt sau khi biết được thời tiết ở nơi này có khả năng cả đời đều sẽ không thay đổi thì liền biết lưu lại ở nơi này chờ đợi bão tuyết qua đi là vô dụng.
Vậy nên hang động được bọn họ cư trú hơn nửa tháng bị vứt bỏ.
Trừ bỏ Tô Bảo Nhi cùng Viêm Địa Điểu được bò sữa nhỏ cùng Tô Đạt thay phiên nhau cõng ra thì hai người một bò khác đều phải tự mình gian nan di chuyển từng bước một.
Khi Thang Lâm bước ra khỏi hang động mới phát hiện hang động này ấm áp như thế nào, mà Tô Bảo Nhi thì giống như nhìn thấy động tác run rẩy của Thang Lâm nên liền đưa khăn quàng cổ cho đối phương, nói một từ mà hắn đã dạy nó nói: "Cho."
Khăn quàng cổ trong tay ấm áp giống như một cái túi sưởi ấm giữa mùa đông rét mướt, nhưng dù Thang Lâm vô cùng muốn đeo nó lên cổ vẫn cẩn thận mà liếc mắt về phía Tô Đạt, trong mắt lại không dám biểu lộ một chút chờ đợi nào.
Mà Tô Đạt vốn dĩ đang không chú ý tới sự tương tác của hai đứa trẻ lại cảm thấy ánh mắt của Thang Lâm đang nhìn mình chăm chú thì mới quay đầu nhìn hắn, sau khi nhìn thấy trong tay hắn chiếc khăn quàng cổ quen thuộc liền ngộ ra nhưng nét mặt hắn lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì mà chỉ gật nhẹ đầu.
Bây giờ Thang Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn mím môi kìm nén hưng phấn đeo khăn quàng cổ lên, mà trong lòng lại tự nhủ rằng tuy đây chắc chắn không phải là cái khăn quàng cổ thoải mái nhất hắn từng đeo nhưng tuyệt đối lại là cái khăn quàng cổ ấm áp nhất mà hắn từng đeo.
Bởi vì càng đi xa về phía trước thì đường đi càng ngày càng gian nan, vậy nên phần lớn thời gian Tô Đạt đều phải đi trước quan sát địa hình chung quanh một mình thì mọi người mới có thể xuất phát vậy nên làm tiêu hao rất nhiều thời gian.
Hôm nay Tô Đạt lại tìm được một hang động làm chỗ tránh né gió tuyết, Thang Lâm liền cố gắng dùng khuôn mặt bị gió tuyết thổi cho cứng đờ cười nói: "Tô thúc đúng thật là lợi hại, lần nào cũng có thể tìm được hang động trú ẩn tốt."
Tô Đạt giống như trước kia không nói lời nào, mà Tô Bảo Nhi vừa mới học được nói chuyện không lâu lại nhô đầu ra từ trong ngực Tô Đạt nói: "Thúc thúc là lợi hại nhất!"
Bởi vì từ Thang Lâm biết được trên thế giới cũng này có không gian trữ vật cho nên Tô Đạt không hề che dấu kho hàng của mình nữa mà công khai từ bên trong đó lấy ra đồ vậy đã được chuẩn bị sẵn sàng để nấu nướng.
Hắn cũng không biết rằng Thang Lâm đã bất ngờ với dung lượng của kho hàng của bản thân như thế nào, bởi vì dù là ở Nhất Khu đi chăng nữa thì cũng chỉ có nhân vật cực độ giàu có mới có thể sở hữu một cái không gian trữ vật. Hơn nữa những người đó cũng chỉ cất giữ đồ vật cực kì quan trọng hoặc là đồ vật có thể bảo mệnh vào không gian trữ vật, bởi vì dung lượng ở bên trong nó thật sự quá nhỏ, không thể cất giữ nhiều đồ vật không cần thiết như Tô Đạt.
Nhìn Tô Đạt chậm rãi nấu cơm Thang Lâm vô cùng suốt ruột nuốt nuốt nước miếng, nhưng Tô Đạt lại tuyệt đối sẽ không cho phép bọn hắn giúp đỡ hắn nấu ăn mặc dù những công việc khác hầu như đều sẽ an bài bọn họ làm, tới cả Tô Bảo Nhi cũng không có khả năng được miễn.
Nhưng thật lòng mà nói thì Tô Đạt nấu cơm ăn đặc biệt ngon, ngày đầu tiên được cứu về do quá đói nên không hề chú ý tới hương vị, nhưng sau khi bao tử không bị đói khát chiếm hữu nữa thì đã bắt đầu hưởng thụ được mỹ vị thực sự, hơn nữa do trước đây không lâu hắn đều phải ăn tuyết nhai vỏ cây qua ngày nên càng đối với tay nghề của Tô Đạt yên lặng tôn sùng một lúc.
Tô Đạt vẫn như thường ngày mở phòng phát sóng trực tiếp ra xử lý thịt dê cho mọi người coi. Trên đường đi tới đây bọn họ không thể tránh khỏi việc đụng độ với Băng Dương, những con có thể trốn tránh thì liền trốn tránh, mà nếu như không thể tránh thì đều làm bò sữa nhỏ cùng Thang Lâm bảo vệ Tô Bảo Nhi, còn một mình hắn sẽ đối phó với Băng Dương.
Lúc ban đầu Thang Lâm cũng muốn hỗ trợ Tô Đạt, nhưng sau khi phát hiện không những giúp được gì cho đối phương mà lại còn phải để đối phương vừa phải bảo vệ hắn lại còn phải che chở cho chỗ hở có thể làm thương tổn đến Tô Bảo Nhi thì bắt đầu cam chịu làm một cái lá chắn thịt ăn không ngồi rồi.
Hương vị của Băng Dương không tanh, thịt chất lại còn có một độ dai tuyệt với cộng với kĩ thuật xử lý đặc thù của Tô Đạt cùng với các loại đồ gia vị kì quái do hắn phối hợp, làm cho hương vị có thể nói là thơm ngon đến cực điểm.
Số lượng người xem phòng phát sóng trực tiếp đã có một ít đột phá, số lượng người xem coi như đã dần dần ổn định ở con số 30 đến 40 người xem đang xem, nhưng Tô Đạt không biết phòng phát sóng trực tiếp này rốt cuộc có hạn chế số lượng người xem hay không hoặc là có người hoặt động chủ bá giống hắn hay không, nhưng những điều này đều không phải điều hắm muốn tìm tòi nghiên cứu.
Băng dương làm nguyên liệu nấu ăn rất được người xem yêu thích, sau đó lại xảy ra vài đợt hiện trường "nhận thân".
Có người nói là bọn họ kia Băng thú sừng dài, cũng có nói đó là Băng dương sừng dài, Tô Đạt lại đồng ý với tên gọi Băng Dương này này hơn, bởi vì dù sao thì bề ngoài của nó nhìn rất giống dê.
Có một bình luận hoan nghênh thu hút sự chú ý của Tô Đạt: "Hoan nghênh "Thượng Tướng" vào xem phòng phát sóng trực tiếp của "Tiệm cơm nhỏ Tô thị"."
Cái người Thượng Tướng này được Tô Đạt coi như là mới xuất hiện từ nửa tháng trước, bởi vì từ ban đầu Tô Đạt đã không chú ý tới hắn, chỉ là bỗng nhiên một ngày hắn tiêu phí một khoản tích phân kếch xù để cùng Tô Đạt giao dịch một chén canh Băng Dê thịt.
Ngoại trừ lúc ban đầu Tô Đạt chỉ cần nhìn thấy giao dịch liền đồng ý, tới về sau khi số lần giao dịch tăng lên vì số lượng người xem đã tăng lên làm cho Tô Đạt không thể không cự tuyệt rất nhiều giao dịch.
Chỉ khi nào đối phương ra giá rất cao, mà Tô Đạt lại vừa vặn có đủ số đồ ăn đấy mới có thể đồng ý, mà Thượng Tướng lại vừa vặn là cái dạng người này.
Khác với những lần giao dịch im lặng trước, lần này "Thượng Tướng" có gửi một bình luận: "Chỗ ngươi ở có cơ giáp sao?"
Tô Đạt im lặng trong chốc lát mới phản ứng lại, hắn gật gật đầu, thế giới mà hắn xuyên đến đích xác là có cơ giáp, mà vừa vặn là Tứ Khu cách nơi này gần nhất chính là vương quốc của cơ giáp.
"Thượng tướng" được đến vừa lòng đáp án, tiếp tục nói: "Ta hiện tại đang có một quyển giải thích về cơ giáp và tri thức do chính ta đúc kết ra, hiện tại lại vô cùng cần một con băng dương của chủ bá, tốt nhất là đủ toàn bộ cơ thể của nó nên không biết chủ bá có đồng ý trao đổi cùng ta hay không?"
Ở thời điểm Tô Đạt do dự, "Thượng Tướng " lại gửi một bình luận: "Ta đồng ý hứa hẹn rằng sau này khi lại có tích phân sẽ giao dịch vô điều kiện cho chủ bá, dù ta vẫn cho rằng tri thức chính là tài sản vô giá. Hơn nữa tình huống hiện tại của ta thực sự vô cùng cấp bách, hy vọng chủ bá có thể nhanh chóng cho ta đáp án."
Bây giờ Tô Đạt mới đồng ý giao dịch, hơn nữa còn cự tuyệt hứa hẹn của đối phương, tuy rằng giá trị của quyển sách này có chút đắt đỏ, nhưng để cho Tô Bảo Nhi có thêm một quyển sách học chữ hắn cũng không ngại.
Toàn bộ các loại bộ phận của Băng Dương chính thức từ kho hàng của Tô Đạt biến mất, nhưng dù sự việc có lớn thế nào thì những người khác cũng không thể nhìn thấy.
Mà lý do hắn lấy sách Tô Bảo Nhi học chữ cũng là vì không muốn quyển sách này lại chiếm mất một vị trí kho hàng giống như sách luyện thư, bởi vì dựa theo cách phân loại của cái kho hàng này thì hai loại sách bất đồng sẽ bị chiếm hai ô hàng bất đồng.
Sự việc này qua đi mà quá trình nấu Băng Dương của Tô Đạt thì vẫn còn tiếp tục, mùi hương mỹ vị có thể hấp dẫn cái mũi của bất cứ ai, làm Thang Lâm nuốt trộm nước miếng cùng bắt buộc đem ánh mắt của mình di chuyển ra ngoài động để không nhìn chằm chằm cái nồi đồ ăn nữa
Mà cũng không phải một mình hắn, lúc này ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng có người ồn ào than vãn nói đói bụng.
Tiếp xúc lâu như vậy, Tô Đạt cũng biết có một người thường than vãn đói bụng thật ra cũng không cần ăn cơm, cái đói này chỉ sợ là khứu giác cùng vị giác đói bụng thôi.
Thịt trong nồi còn cần một đoạn thời gian nữa mới chín nên Tô Đạt rời khỏi màn hình của phòng phát sóng trực tiếp, ngồi xuống bên cạnh Tô Bảo Nhi còn đang nỗ lực học phát âm.
Hắn lấy sách luyện đan ra từ kho hàng, ý hỏi Thang Lâm nhận thức chữ viết ở trong này không?
Thang Lâm nhìn liếc mắt một cái, phát hiện ra một quyển sách toàn chữ viết có liên quan tới cây cây cỏ cỏ, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương là một người có chủ nghĩa hoà bình ở Tam Khu? Nhưng khi nhớ đến sự tàn nhẫn đã từng xuất hiện trên mặt đối phương thì không nhịn được rùng mình một cái.
Nếu Tô Đạt mà là một người có chủ nghĩa hoà bình thì hắn có thể chính là cứu thế chủ có được không?
Tô Đạt là hoàn toàn tin tưởng hắn xem hiểu, tuy rằng người xưa đã có câu rằng có tài thì đừng lộ ra ngoài nhưng dù sao thì trong một khoảng thời gian dài sắp tới vẫn luôn phải đi cùng với nhau, Tô Đạt phải khiến đứa trẻ này tin tưởng vào mình hơn, nếu không thể tin tưởng nhau hơn thì cần một một cách giải quyết khác.
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Huhu, sáng về quê từ 5h, chiều 2h20 lại từ quê về nhà làm tiến độ edit của Ca bị chậm một chút mọi người thông cảm vì đã đăng muộn nha.
Giờ thì Ca đi chết đây, say xe đau đầu muốn chết rồi 😭