Tô Đạt lấy ra vài bộ chén đũa và đồ dùng nhà bếp để Thang Lâm cầm.
Trong mắt Lý Ất Dương ba người Thang Lâm ngồi gần nồi thức ăn nhất nhưng hương thơm bay đến chỗ năm người bọn họ lại dày đặc hơn. Ba người kia vậy mà không có biểu hiện kì lạ gì, còn đội của mình thì nước miếng chảy ròng ròng, vẻ mặt thèm muốn, cô gái duy nhất thì thiếu điều mọc thêm một cái đuôi lắc trái lắc phải.
Lý Ất Dương cảm thán: "Ắt hẳn không gian của anh ta lớn lắm, từng này đồ bếp núc chiếm một khoảng lớn rồi còn gì, xem ra bọn họ đã quen với việc nấu ăn nơi dã ngoại."
So với những người khác thì hắn có thể nấu cơm ăn, là người du ngoạn làm gì có bếp tự động để nấu nên bản thân phải tự ra tay, nào nướng thịt, hái trái cây, hắn làm rất quen tay. Ngặt nổi đi thám hiểm ai lại mang theo nhiều nồi niêu xoong chảo quá làm gì với cả đồ hắn nấu không bằng 1% mùi vị bây giờ, hương thơm khêu gợi sự tham ăn trong tận sâu tâm hồn, khiến tinh thần họ run rẩy, phê hơn cả dùng thuốc kích thích ấy chớ.
"Mỹ thực ông chủ Tô làm là tuyệt nhất, đứng hạng hai không ai dám tranh hạng nhất, vô địch thiên hà." Bất Vi chống má như một cô gái fan cuồng mê muội ủng hộ thần tượng, lẩm bẩm tự nói: "Nếu có thể gả à không, chỉ cần được đi theo ông chủ Tô thôi là tốt đến nhường nào chứ."
Lý Ất Dương chịu một cú đấm thẳng mặt, hắn tự nhận trình độ của mình không bằng đầu bếp chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị thôn quê dân dã. Ai ngờ Bất Vi chỉ ăn một miếng rồi đánh giá: "Khó nuốt, tôi thà uống dịch dinh dưỡng còn hơn."
Hắn cực kì nghiêm túc nhìn Tô Đạt làm, đâu thấy gì kì lạ ngoại trừ mấy loại rau dại không biết tên, hắn nghiêng đầu hỏi Lê y sư: "Mấy loại rau đó quen nhỉ nhưng mà chỉ có thú hoang dã mới ăn thôi, con người cũng ăn được sao?"
Lê y sư lắc đầu: "Tôi cũng không biết, phải có mẫu vật đem về phòng thí nghiệm mới có thể nghiên cứu được bên trong có thành phần gì. Xem ra ông chủ Tô có nhiều kinh nghiệm sống nơi hoang dã, thấy đồng đội chúng ta có người bị Mèo Hoang Dã cào mà không tỏ ra bất ngờ, người ta còn biết cách chữa trị nữa. Chắc chắn người này đã vào Phế Khu rất nhiều lần, mấy loại rau này hơn 90% là có thể ăn được."
"Chậc." Lý Ất Dương lần đầu tiên trong đời nghi ngờ thân phận nhà thám hiểm của mình, người với người sao lại khác nhau như vậy. Nhìn là biết hắn còn lớn hơn Tô Đạt mười tuổi thế mà cậu ta ở Phế Khu như cá gặp nước còn mình thì chật vật không thôi.
Chỉ có hai cái nồi, chưa mở nắp đã khiến người ta ao ước muốn điên lên được, Tô Đạt mở một nồi, sương trắng bay ra. Tô Đạt dùng cái muỗng múc vào mấy cái đĩa Thang Lâm đang cầm, rồi mở nắp nồi còn lại.
Mùi thịt cùng rau dại nhẹ nhàng thoát ra, một muỗng đầy tràn thức ăn vàng óng ánh được cho vào đĩa cơm trắng nóng hôi hổi.
Thang Lâm nuốt nước miếng đặt đĩa thức ăn vào tay Tô Bảo Nhi.
Lý Ất Dương khẳng định nếu không phải ý chí vững vàng sợ rằng lúc này miệng đã chảy đầy nước miếng không khác gì tên Baker đang nằm kia.
Lý Ất Dương xoa xoa miệng, mắt nhìn chằm chằm đĩa cơm trên tay Tô Bảo Nhi, trong đĩa là một nửa phần cơm trắng ngần tròn trịa, một nửa được cà ri màu nâu óng ánh phủ lên, nom ngon miệng làm sao.
Tô Bảo Nhi cảm nhận được ánh mắt đó liền vùi đầu ăn cơm. Mắt to của bé thỏa mãn híp lại, Lý Ất Dương nhìn vậy là hiểu, hắn tưởng tượng những loại gia vị cùng thức ăn đó nhảy múa trong miệng mình thế nào, ai da, đúng là tra tấn đến từ thiên đường.
"Ông chủ Tô quả thực mạnh mẽ, đi vào đây mà mang theo một đứa trẻ." Lý Ất Dương dời mắt, hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị với Tô Bảo Nhi.
Kim Vương ngồi cạnh đang chìm đắm trong ảo tưởng về thức ăn ngon thì nghe hắn nói vậy nhanh tay bịt miệng: "Đừng nói thế, đứa trẻ này không xem thường được đâu."
Lý Ất Dương thừa biết năng lực Tô Đạt nhưng có cần cẩn thận trước mặt một đứa bé không? Hắn không nói gì nữa nhưng đối với lời Kim Vương nhắc nhở hắn lựa chọn bỏ qua.
Mắt thấy từng đĩa từng đĩa đặt trong tay Cái Bao Tuấn, gà không lông Tiểu Mao, Tô Đạt và Thang Lâm. Bất Vi móc vũ khí trong không gian ra, nhìn chằm chằm nồi thức ăn còn rất nhiều, hưng phấn nhào lên: "Đây là thù lao!"
Tô Đạt tuy không hiểu về giá trị của vũ khí ở thế giới này nhưng qua biểu hiện của đám người Lý Ất Dương thì biết nó không tầm thường. Thang Lâm biết chú mình không biết rõ về mấy món này nên cầm lấy vũ khí laser kia xoay hai cái: "Tử Khí Đông Lai 4.0.4, tốc độ 1.02 giây, chiều dài 72cm, có thể phá vỡ đồ phòng ngự cấp sáu, trong hội đấu giá Tối Cao có giá 22 vạn điểm giao dịch. Điểm yếu là tiêu hao năng lượng thạch nhiều nhưng so về giá cả và lực công kích thì nó là một món vũ khí tốt."
Nói xong cậu đưa cho Tô Đạt, ý là món này đổi một bữa cơm là đáng giá. Tô Đạt hiểu được ý của Thang Lâm, nói với Bất Vi: "Cô cũng biết giá cả món ăn chúng tôi bán trong tiệm cơm ở Chợ Đen, dùng thứ này đổi thì cô lỗ vốn to rồi."
Bất Vi không thèm để ý xua xua: "Ông chủ Tô à, tôi còn muốn đi theo anh vài hôm, coi như đây là tiền ăn mấy ngày tới, huống chi có thể dùng nó đổi được mấy món mỹ thực như vậy đúng là có giá trị." Nói xong cô gái hít sâu một hơi, hận không thể cột mình bên người Tô Đạt.
Mà Tô Đạt đương nhiên biết giá trị đồ ăn của mình, nếu là nguyên liệu nấu ăn bình thường thì giá cả mới cao như vậy. Bây giờ nguyên liệu đều là thứ lấy trong Phế Khu, không hiếm thấy nhưng năng lượng và linh khí bên trong không nhiều.
Trong lúc nấu nướng hắn phải chải vuốt lại năng lượng hỗn độn bên trong nên đối với người thường hay là người tu luyện đều không có tác dụng phụ.
Tô Đạt không rõ người khác có thể làm được hay không, hắn có thể thấy được linh khí cùng năng lượng cho nên việc này không khó khăn lắm.
Người thường ăn bởi vì không thể hấp thu hoàn toàn nên chỉ thấy cơ thể vui vẻ sảng khoái còn người bị thương ăn thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều. Nghĩ nghĩ Tô Đạt nhìn về phía Baker.
Baker đang chú tâm nhìn nồi cà ri cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình thì quay sang ngó. Thấy là Tô Đạt Baker hết hồn, hắn tự hỏi mình chưa đắc tội với người này bao giờ, trừ lúc mới vào Phế Khu, hắn nghĩ nát cả óc vẫn không thông nổi vì sao Tô Đạt cứ nhìn mình chằm chằm.
Tô Đạt thu hồi ánh mắt giao cho Bất Vi chén đũa nói: "Cô tự lấy đi, đồ tôi nhận."
Lời này coi như đồng ý việc lấy vũ khí đổi cơm, Lý Ất Dương mắng to trong lòng, Tô Đạt thì thấy hợp lí, hắn đang suy nghĩ xem nên dùng nó để làm gì. Bất Vi đâu có nghĩ nhiều, cô có tiền, tình nguyện dùng tiền mua bữa cơm ngon, huống chi đồ ông chủ Tô làm ăn một lần không đã nghiện.
Múc một muỗng cơm đầy cho vào miệng, Bất Vi khen: "Quá quá ngon! Tay nghề của ông chủ Tô lại tăng lên rồi! Rõ ràng ngon như vậy sao mà tôi cứ tưởng mình đang nằm trong bụi gai ấy nhỉ? Chắc lâu rồi không được ăn ngon nên xuất hiện ảo giác."
Đương nhiên không phải lí do đó, mấy ngày này đội của họ quá mệt mỏi căng thẳng bây giờ được thả lỏng thêm nữa cô mãi ăn mà không chú ý ánh mắt của đám người trong đội mình.
Lý Ất Dương nhìn Bất Vi bị sâu thèm ăn bò lên não nói lung tung, hắn mở miệng: "Cô mới ăn ba quả trái cây siêu lớn cách đây không lâu, giờ lại bảo đói bụng rất lâu rồi là sao?"
Bất Vi lại múc một muỗng cơm trắng và cà ri nhồi vào miệng, mắt không thèm nhìn Lý Ất Dương, hàm hồ phản bác: "Đó chỉ là vài quả trái cây chỉ dùng lót dạ nào phải thức ăn chính, ăn mấy thứ đó bụng tôi càng đói tợn, chỉ có đồ ông chủ Tô làm mới khiến tôi no căng thôi hí hí."
Lý Ất Dương câm nín, tung ra mấy viên quặng đá Mặt Trăng: "Cậu biết cái này chứ? Dùng để chế tác máy móc rất tốt, khá khó thu thập, một viên đá này có thể khiến một gia đình phất lên nhanh chóng hoặc là phá sản."
Hắn thường xuyên thám hiểm, mấy loại khoáng sản này có rất nhiều nhưng không thể mang tiêu thụ hết được.
Lần đặt chân vào Phế Khu này có mang theo một ít quặng, nào ngờ có công dụng sớm vậy. Vì thèm ăn cũng được, lấy lòng Tô Đạt cũng tốt, quặng đá Mặt Trăng đưa cho người ta cũng không thiệt chút nào.
Thang Lâm cười hihi nhận lấy, nhặt ra một viên xem xét: "Tính chất khá tốt, ông cũng giống tiểu thư Bất Vi dùng nó làm tiền ăn mấy ngày tới sao?"
Lý Ất Dương gật đầu: "Đúng, tôi muốn nếm thử mỹ thực trong miệng Bất Vi là thế nào."
Thang Lâm đem Đá Mặt Trăng giao cho Tô Đạt, thấp giọng nói: "Nó cùng Thiên Thạch được tìm thấy cùng một chỗ nhưng Đá Mặt Trăng hiếm hơn nhiều. Tuy ở Hội đấu giá có thể mua được nhưng giá sẽ cao hơn vài lần. Cháu thấy người này đưa mấy viên quặng rất hào phóng nhưng lại không giống người giàu có hẳn ông ấy là nhà thám hiểm tìm quặng. Nếu sau này có thể móc nối mua quặng trong tay ông ta thì giá cả sẽ tốt hơn nhiều."
Mà Lý Ất Dương không để ý người ta thảo luận sau lưng mình, hắn đang bận bắt chước Bất Vi múc cho mình một đĩa cơm thật đầy. Hắn tọng một ngụm vào họng, so với tưởng tượng còn hơn xa đấy chứ.
Bất Vi hình dung hơi khoa trương nhưng vẫn không đủ để miêu tả sự mĩ vị bên trong món này, thịt mềm mại nhưng vẫn dai ngon, cà ri sền sệt vô cùng độc đáo. Giống như hơi thở lạ lùng chen vào khoang miệng nhẹ nhàng vỗ về vết thương trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.
Chẳng hiểu vì sao Lý Ất Dương chỉ im lặng nhấm nuốt làm cho Lê y sư cảm thấy quái dị.
Sao thấy giống sắp khóc quá vậy?
Hắn nhanh chóng đưa một món vũ khí không thua gì của Bất Vi cho Thang Lâm, chính mình tự chuẩn bị một đĩa để ăn.
Trong lòng hắn nhảy dựng từ muỗng đầu tiên: "Trách không được đội trưởng kì quái như vậy. Thân là một nhân viên y tế hắn rõ ràng hơn những người khác hương vị này ở đâu mà ra."
Bên trong này có rất nhiều dược liệu tốt cho sức khỏe còn cụ thể là những loại cây thuốc nào thì hắn không chắc. Thấy Tô Đạt ngầm đồng ý, Lê y sư lấy một muỗng thức ăn cho vào hộp giữ tươi để về nghiên cứu.
Kim Vương vốn tính ăn qua loa gì đó rồi thôi nhưng mà bộ dáng Baker vô cùng đáng thương làm gã mềm lòng, nhất quyết không để Baker lấy vũ khí ra đổi thức ăn, gã nhịn đau lấy ra thẻ giao dịch mình tiết kiệm nhiều năm vốn dùng để cưới vợ đưa Thang Lâm.
Thang Lâm thấy thẻ giao dịch cùng tiền bên trong thì cảm thán, trong này có ít nhất mười vạn điểm giao dịch, tên to con này cũng có tiền ghê đó chứ, cậu rất vui lòng tự tay chuẩn bị cho Kim Vương hai đĩa cơm lớn.
Kim Vương chỉ cảm thấy tim mình đang đau đến rỉ máu, Baker vùi đầu nhồm nhoàm nhai, kéo tay áo Kim Vương nói: "Đây là thứ tốt đó! Anh mau ăn đi!"
Này đương nhiên là thứ tốt rồi, tốn mười vạn điểm giao dịch, ngay cả nhà hàng trứ danh chưa chắc có phục vụ món ăn đắt xắt ra miếng thế này
Baker không thể mặc kệ, thứ tốt trong đĩa thức ăn này so với những người khác không có tác dụng quá nhiều nhưng đối với hắn quả là tuyệt vời, vết thương trên tay từ khi được chữa trị vẫn luôn ngứa ngáy không ngừng sau khi ăn cơm thì giống như có một dòng nước ấm nóng chảy qua chữa trị, tu bổ thân thể, ngứa ngáy đau nhức trên người cũng dần dần thuyên giảm.
Giống như được ngâm mình vào máy chữa trị vậy, à không còn tốt hơn vài lần ấy chứ!
Kim Vương ăn một miếng, hết hồn: "Đúng là ngon thật đó! Dù một đĩa trị giá năm vạn điểm, sợ rằng nhà hàng tốt nhất cũng không làm được đâu."
Thức ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi, Kim Vương nhận thấy năm vạn điểm này quả thật có giá trị. Tuy đối với thân thể mình không có cải biến rõ rệt nhưng nhìn vết thương trên người Baker là thấy được tác dụng thần kì của nó. Cuối cùng, Kim Vương cuối người cảm ơn Tô Đạt lần nữa rồi đỡ Baker có thể đi lại rời hang động.
Bất Vi sửa tốt máy phát sóng trực tiếp của mình thì theo chân Tô Đạt, Lý Ất Dương nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt, hơi run nói: "Chỗ này hẳn có nhiều thú năng lượng lắm đúng không?"
Thang Lâm quay đầu cười quái dị: "Đương nhiên, đại đa số còn là loại ăn thịt không nhả xương, Phế Khu hiếm lắm mới có con người đi sâu vào, đối với chúng nó chính là món ngon mới mẻ đấy."
"Cậu đừng làm tôi sợ, tuy chưa vào Phế Khu nhưng tôi cũng là nhà thám hiểm kì cựu đó." Nếu những lời kia là do Tô Đạt nói thì hắn sẽ tin ngay, còn nụ cười kia trên mặt Thang Lâm cứ khiến cho hắn cảm thấy mình đang bị lừa một vố.
Thang Lâm không thèm để ý, vai chạm vai đi bên cạnh Tô Đạt: "Cứ đợi mà xem."
Lý Ất Dương bỗng nhiên thấy Thang Lâm nói không sai, dọc đường đi đoàn người cũng không nói nhiều, hắn muốn khuấy động không khí một chút nên mới kể về những điều mình gặp phải ở những chuyến thám hiểm trước.
Đến lúc kể về câu chuyện chạm trán Cua Khổng Lồ nơi bờ biển xém chút bị cắn đứt một tay thì Tô Đạt ngắt lời: "Chỗ anh nói nằm ở đâu vậy?"
Hắn chỉ nghĩ Tô Đạt tò mò nên không giấu giếm điều chi: "Lúc đó phi hành khí của tôi gặp vấn đề buộc phải đáp xuống một hòn đảo nhỏ, may mắn hòn đảo vẫn bắt được tín hiệu chỉ là tôi phải ở đó cố gắng sống sót để chờ cứu viện tới."
Tô Đạt đi trước mở đường, cảm ứng tình huống xung quanh hỏi tiếp: "Trên đảo kia ngoại trừ cua còn có gì nữa không?"
"Nhiều dữ lắm!" Lý Ất Dương sợ hãi trong lòng: "Cá mập, bạch tuộc,... may mà chỉ có mỗi con cua đó có thể leo lên bờ nếu không bây giờ tôi cũng không thể đứng đây nói chuyện đâu."
Tô Đạt khẽ cười, gương mặt nhu hòa: "Anh còn nhớ rõ địa điểm không? Nếu có cơ hội mang tôi đi một chuyến được chứ? Tôi sẽ trả lương hậu hĩnh."
Lý Ất Dương nghĩ hắn tò mò ai dè lại muốn tìm chết hoảng sợ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi có hứng thú với mấy loại tôm cua, cá mập, bạch tuộc."
Bất Vi đi tới nghe vậy hưng phấn hỏi: "Ông chủ Tô biết cách nấu cua, bạch tuộc cả cá mập hả?"
Vẻ mặt Lý Ất Dương khủng hoảng không tin nổi nói với Bất Vi: "Bộ muốn chết hay gì? Không nói con cua có hai cái càng sắc bén kia có thể kẹp đứt nghiến tay chân người thì mấy loại bạch tuộc, cá mập kia đều to hơn cô nhiều lần đó! Đến đó để ăn nó hay dâng mình cho nó ăn cô! Cô suy nghĩ kĩ đi, đừng vì danh tiếng vì phòng phát sóng mà mất mạng, không đáng giá đâu!"