Tảng đá lớn rơi xuống tạo thành chấn động mạnh, dù ba người Thang Lâm không nằm ở vị trí tảng đá đi qua thì những viên đá vụn cũng có thể khiến họ bị thương.
Cả Thang Lâm và Cái Bao Tuấn đều ưu tiên hàng đầu bảo vệ Tô Bảo Nhi bé nhỏ. May mắn tốc độ Tô Đạt cực nhanh, khi tảng đá lớn chưa kịp tới thì hắn đã đến sườn núi. Tô Đạt không nói gì, đầu tiên ôm lấy Tô Bảo Nhi rồi thuận tay kéo Thang Lâm và Cái Bao Tuấn.
Tiểu Mao là chim không lông, nó có thể bay nhưng không cao, nó chần chừ ở lại vì Tô Bảo Nhi không thể thoát thân, nay Tô Đạt đến cứu Tô Bảo Nhi rồi thì nó tự biết vừa chạy vừa bay thấp để thoát thân, tốc độ của nó cũng không thua Tô Đạt bao nhiêu.
"Chúng ta quay về hang núi kia trú tạm đi." Tô Đạt nói. Vị trí sơn động kia khá cao, không sợ mưa to ảnh hưởng, ngoài ra còn khá vững chắc an toàn.
Đi vào bên trong, mọi người thấy ấm hẳn lên, Thang Lâm được buông ra tò mò sờ tường đá: "Ở đây chắc có đá làm ấm, nên con mãng xà kia mới ở trong này trú đông."
Lần đầu khi bước vào thì không khí bên ngoài vô cùng khô hanh, bây giờ toàn thân rét lạnh căm căm bước vào lại thấy ấm áp hẳn, đương nhiên sẽ thấy điều kì lạ.
Cái Bao Tuấn nhớ lại chuyện Tô Đạt khổ chiến mấy giờ đồng hồ liền, cười khổ: "Đúng là nơi thích hợp cho rắn lớn làm ổ."
Tô Đạt đứng một bên chỉ cười không nói, kệ bọn họ khám phá hang động, còn mình thì lấy vài bộ quần áo trong kho hàng để cho Tô Bảo Nhi, Thang Lâm, Cái Bao Tuấn và còn hắn thì chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi mặt lại bộ quần áo cũ.
Có ba nguyên nhân khiến Tô Đạt làm như vậy:
- Thứ nhất, hắn không biết nên lựa chọn kiểu quần áo như thế nào.
- Thứ hai, quần áo này có chứa linh khí, nên có thể giữ được sự sạch sẽ, dù bị nọc độc của Mặc Mãng tiêu hủy một góc thì chưa đến mười giây sẽ tự động sửa chữa lại như mới.
- Cuối cùng, quan trọng nhất, hắn vốn là đầu bếp nên quần áo bình thường dễ bị ám mùi dầu mỡ, chả lẽ mỗi khi vào bếp xong hắn lại phải đi thay đồ một lần? Vì vậy bộ "Quân Tử Y" này là một lựa chọn xuất sắc, nó không phải quần áo bình thường nên vết bẩn cũng như mùi lạ đều không thể bám lên.
Chờ Thang Lâm tìm được đá làm ấm, Tô Đạt đã thay xong cho Tô Bảo Nhi bộ đồ thỏ con lông xù rất đáng yêu.
Bộ đồ này được làm từ lông của Thỏ Lửa, giờ mặc vào có công dụng giữ ấm cho cơ thể rất tốt.
Thang Lâm và Cái Bao Tuấn cũng thay quần áo ướt đẫm ra, mặc quần áo mới rồi khoác một tấm áo lông Thỏ Lửa. Bọn họ mặc vào không có đáng yêu dễ thương như Tô Bảo Nhi mà giống mấy con gấu bắc cực ngốc nghếch vụng về hơn.
Viêm đá giữ ấm kia đương nhiên được đặt kế bên Tiểu Mao. Tiểu Mao trước giờ vô cùng sợ lạnh, toàn thân nó không có lông, dưới thân lót lông Thỏ Lửa làm ổ mà run như cầy sấy, đến khi có một viên đá giữ ấm được đặt bên cạnh thì mới đỡ.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, chỗ bọn họ nhìn ra có thể thấy được mực nước dâng lên. Cũng vào lúc này Tô Đạt nghe được thanh âm ở xa xa.
Tuy âm thanh mưa rào rào nhưng Tô Đạt vẫn nghe được tiếng bước chân của năm người, có nặng có nhẹ, sau đó có người té ngã nên mọi người dừng lại.
Sau đó lại tiếp tục đi đến, mục tiêu là hang động này.
Tô Đạt luôn chăm chú nhìn ngoài động. Thang Lâm híp mắt tò mò hỏi: "Chú Tô, có người đi đến đây hả?"
Thấy Tô Đạt gật gật đầu, Cái Bao Tuấn khẩn trương nắm chặt kiếm bên người. Tình hình hiện tại của bọn họ khá tệ, ông chủ vừa đại chiến ba trăm hiệp với mãng xà, chắc chắn chưa khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Ba người còn lại thì Thang Lâm là người mạnh nhất nhưng cậu lại có nhược điểm trí mạng.
Nhận ra được sự lo lắng của Cái Bao Tuấn Tô Đạt an ủi: "Đừng lo, bọn họ có năm người, một người bị thương nặng còn ba người bị thương nhẹ, hẳn là tìm nơi trú mưa."
Dứt lời Thang Lâm ôm áo khoác lông vùi mặt vào. Nếu chú Tô đã nói vậy thì không còn gì đáng ngại nữa, huống chi người của mình cũng không phải hạng xoàng xĩnh.
Nếu so với chú Tô thì Thang Lâm và Cái Bao Tuấn vô cùng yếu đuối nhưng mà đó và vì chú Tô quá mạnh vượt xa tưởng tượng.
Đúng như lời Tô Đạt nói, từ xa trong màn mưa có thể thoáng nghe thấy tiếng chuyện trò của đoàn người, Cái Bao Tuấn nghiêm túc đếm đúng thật có năm người trong đó có một người đang được cõng trên lưng. Họ càng đến gần thì càng có thể nghe rõ lời nói hơn.
"Baker, kiên trì chút, chờ đến nơi trú mưa rồi sẽ để y sư chữa trị cho ông, đừng có nhắm mắt ngủ, cố gắng tỉnh táo đi."
"Nơi đó có hang động, Baker chúng ta sắp đến rồi."
"Hang động có người sao?"
"Đừng động, đi vào trước, Baker sắp chịu không nổi rồi."
Trí nhớ của Cái Bao Tuấn còn tốt, nghe tên Baker liền nhớ đến người đã lập đội với nhau khi vào Phế Khu: "Baker? Là người đã lập đội chúng ta khi vào Phế Khu, họ cũng đi sâu vào trong thế này sao. Xem ra tình hình hắn hiện tại không tốt cho lắm."
Tô Đạt rũ mắt không chú ý nữa: "Còn một người nữa là Kim Vương đang cõng hắn."
"Kim Vương ấy à, tôi biết hắn ta." Cái Bao Tuấn hơi cười cười nói: "Hắn chính là đối thủ đầu tiên của ông chủ ở sân đấu dũng sĩ. Haiss người này hơi đen đủi, chưa kịp tấn công đã bị ông chủ quăng khỏi sàn đấu. Sau này mỗi lần hắn thấy ông chủ thì chẳng khác nào chuột thấy mèo."
Cảm thấy tầm mắt của Thang Lâm và Tô Bảo Nhi đặt lên người mình, Cái Bao Tuấn ngượng ngùng gãi mũi giải thích: "Chú chú không có nói ông chủ là mèo đâu, chỉ là phép so sánh ẩn dụ thôi mà."
Thang Lâm nhìn Tô Đạt, tưởng tượng bộ dáng chú Tô là một con mèo nhỏ kiêu ngạo, hống hách. Đâu có giống chứ, chú Tô trước giờ luôn luôn dịu dàng, là người đem lại hơi ấm gia đình cho cậu đó.
Tô Bảo Nhi càng nghiêm túc hơn: "Hỏng giống, cháu đã thấy mấy con Mèo Hoang Dã có năng lực lạ, tụi nó hay cắn và cào người khác, nếu không có thuốc giải thì vết cắn sau vài giờ sẽ bị thối rữa á. Rất là đáng sợ, không đáng yêu đâu."
Thấy ba người họ tập trung thảo luận, Tô Đạt bèn hắng giọng thông báo: "Họ đến rồi."
Đến khi năm người kia vào hang động thì đám người Tô Đạt cũng im lặng được một lúc.
Một người đàn ông ướt đẫm vẫn luôn tập trung tinh thần giữ cho Baker tỉnh táo đỡ hắn từ trên lưng Kim Vương xuống, xong lại hướng Tô Đạt nói: "Thật ngại quá, bọn tôi có người bị thương mà thời tiết bên ngoài rất xấu, mong mọi người có thể để chúng tôi ở lại hang động này nghỉ ngơi."
Hắn vừa nói vừa hâm mộ nhìn đống lửa trước mặt Tô Đạt, hiện tại mà được lại gần thì sướng biết bao nhiêu. Đáng tiếc không thể, nhiều người không thích ở gần người không quen biết, hiện tại đối phương không phản đối hẳn là vì thời tiết cực đoan ngoài kia.
"Kim Vương đi nhóm lửa, Baker không thể cầm cự lâu hơn, cần phải tiêu độc và đổi quần áo giữ ấm cho cậu ta."
Đợi khi hắn lột áo Baker ra thì Tô Bảo Nhi ngồi nhìn thì thào: "Là móng vuốt của Mèo Hoang Dã."
Người đàn ông nghe vậy liền nhìn tới nơi phát ra thanh âm, là một bé trai nho nhỏ mặc áo lông thỏ bông xù vô cùng đáng yêu. Điều làm hắn bất ngờ là vì sao đứa trẻ này có thể nhận ra được vết thương trên người Baker là do Mèo Hoang Dã gây ra chứ?
Thang Lâm nhíu mày, nhích đến phía trước vừa vặn chắn tầm nhìn của người kia. Đúng lúc này Baker rên rỉ đau đớn nên người đàn ông đó cũng không rảnh chú ý bên này nữa. Hắn đổ thuốc tiêu độc ra miếng gạc sạch rồi quấn lên vết thương. Chẳng biết có phải do tưởng tượng hay không mà hắn thấy vết thương có xu hướng toác rộng ra, hiện tại không có đầy đủ công cụ nên hắn cũng không thể làm gì hơn.
Những thứ thuốc mang theo cũng chỉ có thuốc giải độc, thuốc bột giảm nhiệt và thuốc hạ sốt.
Kim Vương vì lo lắng nên không hề chú ý nhìn mấy người ngồi sâu trong hang, trong lòng gã bận cầu nguyện Baker không xảy ra chuyện, nếu không gã sẽ phải chịu dằn vặt ám ảnh cả đời.
Nguyên nhân của sự việc là do lúc ấy họ ăn xong dinh dưỡng tề, đến lượt Kim Vương và Baker ra ngoài tìm trái cây có thể ăn được mang về, theo lời y sư họ Lê thì những con thú năng lượng trong Phế Khu không thể ăn được, rất hại cho cơ thể và tính mạng.
Lê y sư chính là người đàn ông mang theo hòm thuốc cố gắng chữa trị cho Baker, chuyên môn của hắn rất tốt, hắn cũng rất mạnh, mọi người rất tin tưởng hắn.
Trái cây ở Phế Khu khó tìm, thường nằm ở những nơi ẩn khuất, còn phải cẩn thận đề phòng mấy loài thú năng lượng gần đó đột nhiên tấn công.
Kim Vương và Baker vận khí tệ hại nên gặp phải một con mèo hoang lông đen, mắt của nó đỏ như máu, tiếng kêu thê lương như trẻ sơ sinh khóc, rất kì dị.
Bọn họ tính chộp được trái cây sẽ bỏ chạy ngay lập tức, chả biết vì sao gây thù với mèo đen nên bị nó cào một cái. Kim Vương vốn nghĩ mình tiêu đời rồi, móng vuốt nó dài như vậy cũng không biết có độc hay không nữa. Thế mà Baker đột ngột xông tới đẩy gã ra dẫn đến kết quả hiện tại là một Baker lúc tỉnh lúc mơ.
Loay hoay một lúc mới nhen được lửa, Kim Vương thở dài nhẹ nhõm, lại gần Lê y sư hỏi: "Còn cần gì nữa? Tình huống Baker sao rồi?"
Lê y sư cau mày nói: "Không tốt lắm, đổi quần áo cho hắn trước đã rồi đem hắn lại gần lửa sưởi ấm."
Sau đó quay đầu lục lọi thuốc trong hòm, mặc kệ Kim Vương và một người đàn ông khác thay quần áo cho Baker. Trong năm người có một phụ nữ, cô mặc quần áo ướt đẫm, người không hề bị thương, tập trung kiểm tra máy móc nhỏ kì lạ bản thân mang theo.
Tô Đạt từng thấy loại máy này rồi, nó chính là máy phát sóng trực tiếp mà người kia cũng là người Tô Đạt quen biết.
Cô ấy là thực khách đầu tiên của quán ăn họ mở ở Chợ Đêm, làm nghề chủ bá, ID hình như là "Bí mật không muốn người biết", cô ấy cũng là người mua bánh trong phòng phát sóng của Tô Đạt.
Tuy chỉ gặp vài lần nhưng Tô Đạt vẫn nhớ rõ ràng. Hắn đứng dậy, gật đầu trấn an Thang Lâm đang lo lắng nhìn theo rồi đi đến chỗ cô ấy.
"Xin chào, xin hỏi cô còn nhớ tôi không?" Tô Đạt đứng cách cô một khoảng, bây giờ mọi người đều cảnh giác cao độ nếu lại quá gần sẽ không tốt vì Lê y sư cũng đang nhìn qua.
Cô gái đang sửa máy móc hơi bực bội nghe được giọng nói này thì kinh ngạc ngẩng đầu: "Là anh? Anh cũng đến đây hả?"
Âm thanh của Tô Đạt cũng khiến Kim Vương sợ điếng hồn, nhìn về vị trí của cô gái và Tô Đạt bắt đầu run lẩy bẩy.
"Ông sao vậy Kim Vương?"
******
Ú òa lại thêm 1 chương nhá, hẹn CN tuần sau nha