Long Quân Thái Tử cầm một quyển sách không đầy đủ chỉ cách phòng ấn yếu thú viết vào khung bình luận: "Lấy khí làm chủ, phong linh... phong khí......"
Người khác đọc được thì hốt hoảng, bỗng dưng có một người xa lạ trả lời bình luận.
Phong Ấn Sư: "Ngươi tìm được cuốn sách nát này ở đâu vậy? Viết bậy viết bạ! Mặc Mãng này có tu vi Kim Đan trở lên, trừ khi có phong ấn sư cấp 9 ra tay, bằng không chủ bá khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này!"
Vất vả tìm được cuốn sách thiếu hụt trong Tàng Thư Các lại bị người khác mắng chửi, Long Quân Thái Tử rất là tức giận, trào phúng: "Không thử làm sao biết được, chẳng lẽ người muốn chờ bị con súc sinh kia nuốt vào bụng?"
Đệ tử Huyền Môn cau mày đồng ý: "Long Quân nói không sai, nhưng mà trước kia chủ bá chưa từng luyện qua thuật phong ấn, phương pháp Long Quân tìm được lại thiếu hụt, kĩ xảo cao thâm khó dò, chủ bá không biết có thể thực hiện thành công hay không."
Phong Ấn Sư: "Cuốn sách này thiếu hụt rất nhiều chi tiết quan trọng, nếu sử dụng bừa bãi, đừng nói việc phong ấn yêu thú, ngay cả thần trí của bản thân còn chưa chắc giữ được. Muốn phong ấn được yêu thú phải hội đủ nhiều yếu tố: nhìn thấy linh khí, thu khí, vận khí; đó là thiên phú của phong ấn sư, nếu không có thì xin lỗi ngươi không có duyên với thuật phong ấn rồi."
Dù đang đánh nhau với Mặc Mãng nhưng Tô Đạt vẫn chú ý đến phòng phát sóng, thấy phong ấn sư kia nói như vậy hắn cũng không biết việc mình nhìn được dòng năng lượng của vạn vật có giống như thấy linh khí mà gã nhắc đến hay không.
Hắn thử tập trung nhìn Mặc Mãng, lúc này mới phát hiện trên người nó có một dòng linh khí màu đen, trên trán tụ lại một màu đỏ như máu. Hắn không quên tránh các đòn tấn công hiểm hóc kia hỏi: "Thế nào gọi là thu khí và vận khí?"
Đệ tử Huyền Môn: "Chủ bá hỏi như vậy là vì có thể nhìn thấy linh khí rồi sao? Thật là tốt quá! Chủ bá yêu quý nhà ta được cứu rồi!!!"
Hệ thống: Ma đạo sư Morrison thưởng cho Tiệm cơm Tô thị mười bình độc dược* khôi phục.
Hệ thống: Đệ tử Huyền Môn thưởng cho Tiệm cơm Tô thị hai mươi bình linh thủy.
Hệ thống: Vương tử Huyết tộc thưởng cho Tiệm cơm Tô thị một trăm viên bảo thạch hồng.
......
......
Ma Nhân vốn tưởng lần này chủ bá tiêu đời rồi, ai ngờ được lại có một cơ hội xoay chuyển, nhìn một loạt quà tặng ở trên, gã nhận ra vị chủ bá này được hoan nghênh ra sao. Nghĩ đến thứ tốt trên tay chủ bá, hắn quyết định tặng vài món đồ quý giá cướp được trên người kẻ địch. Biết đâu sau này chủ bá sẽ cảm kích rồi tặng cho gã thứ gì đó có giá trị thì sao.
Phong Ấn Sư đã thuần thục các kĩ năng này từ lâu, gã biết không phải ai cũng có thiên phú trong người vì vậy không hề do dự truyền lại những gì mình biết cho Tô Đạt.
Tô Đạt nhìn những dòng chữ không ngừng nhảy lên kia, nói: "Cảm tạ, về sau mọi người có như cầu gì tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Phong Ấn Sư cảm thấy khả năng thành công của Tô Đạt rất thấp nên gã còn kĩ tính giải thích thêm: "Phong ấn nói khó không khó nói dễ không dễ, muốn thành phong ấn sư cần có thiên phú cùng thiên thời địa lợi, nếu thiếu một cái sẽ không thể hoàn thành được. Con Mặc Mãng này còn có tu vi Kim Đan, thuật phong ấn cấp thấp căn bản không thể dùng được."
Long Quân Thái Tử cười nhạo một tiếng: "Mặc Mãng này đâu chỉ có tu vi Kim Đan, nó đã đạt tới ngưỡng Hóa Anh** rồi là một con rắn tu vi Nguyên Anh hàng thật giá thật, thế nên thuật phong ấn cấp thấp của ngươi căn bản không hữu dụng, chỉ có thể đặt niềm tin một lần vào Tiên pháp phong ấn ta tìm được mà thôi."
Tất cả mọi người trong phòng phát sóng đều không ngờ được con rắn này có tu vi cao đến thế, nếu là Kim Đan mọi người còn có khả năng thử vận may tấn công một phen, đằng này nó lại là một con rắn sức mạnh khổng lồ, cả người toàn là nọc độc, ai mà dám đụng đến nữa chứ.
Đệ tử Huyền Môn nhớ đến trong bảng xếp hạng Yêu thú: "Hóa ra con yêu quái này xếp hạng tám còn kèm thêm câu: "Khi chạm trán thì bỏ chạy ngay! Không được tấn công!" Xem ra Mặc Mãng này còn khiến người tu chân vô cùng e sợ."
Những bình luận sau này Tô Đạt không còn rảnh để xem nữa, hắn tập trung điều khiển linh khí trên người mình, ý đồ biến chúng thành hình thái "Tam Hoa Tụ Đỉnh"***, bên trong làn đạn vẫn còn xảy ra tranh cãi nảy lửa thì không khí xung quanh người Tô Đạt ba thước đã xảy ra biến dị.
Phong Ấn Sư trợn mắt trừng trừng: "Tam Hoa Tụ Đỉnh thành công?! Sao có thể chứ???"
Vô Cực Cung Chủ im lặng theo dõi hồi lâu bây giờ lại xuất hiện: "Chủ bá đã có thể nhìn thấy linh khí, lại thường xuyên sống chung với yêu thú, lại có thể thành công nhanh như vậy hẳn có thiên phú cực phẩm."
Dù thành công nhưng Tô Đạt không có giây phút rảnh rỗi để xe phòng phát sóng, vì Mặc Mãng điên cuồng tấn công lần nữa, tốc độ nhanh như tia chớp, mỗi lần nó vụt qua sẽ để lại cơn gió bén ngọt.
Tô Đạt lại lần nữa tập trung, hắn muốn thu thập linh khí trên người rắn to. Con rắn này có linh khí quá dày đặc nên mãi chẳng có động tĩnh gì cả.
Cố gắng nhiều lần không thành công, Tô Đạt đành dùng phương pháp của Long Quân Thái Tử, chuẩn bị lấy ra một vật chứa để thu phục nó. Trên người hắn lúc này chỉ có thanh yêu đao này là có thể kháng cự lại đòn tấn công của mãng xà. Tiếp theo là phong linh cùng phong khí, nói thì đơn giản nhưng linh khí trên người con quái vật này quá nhiều làm sao mà phong ấn được. Tô Đạt nhìn chằm chằm thân hình uốn éo của Mặc Mãng, lâu đến mức cái đuôi sắp quật vào người mình mới nhảy sang chỗ khác. Tình huống sít sao như vật khiến qua người đang quan sát ở triền núi xa sợ đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh. Không ai có tâm trạng nói chuyện mà tập trung nhìn chằm chằm từng hành động của một người một rắn ở đây.
Thang Lâm siết chặt nắm tay, cậu nghĩ nếu không thể thoát khỏi thì chết ở đây cũng được bởi lẽ mạng này của cậu là do chú Tô cứu về.
Vào lúc này, trận chiến lại có sự thay đổi, Tô Đạt quyết định sẽ dùng phong linh lên điểm linh khí đỏ rực trên trán Mặc Mãng; tay phải cầm đao, tay trái cầm vỏ, ngón trỏ và ngón giữa khép lại dùng đao khí đánh trúng điểm đỏ đó.
Lần này rắn lớn giống như chịu một cú tấn công mạnh, cái đầu lớn văng về sau. Thái Tử Long Quân nghi ngờ: "Gì thế? Chủ bá còn chưa tiến hành phong ấn nó cơ mà, sao nó lại bị thương được?"
Phong Ấn Sư nhớ đến đoạn sách mình từng đọc được, sợ hãi: "Tôi từng nghe nói trong các phong ấn sư có một loại người rất đặc biệt, họ không chỉ thấy linh khí mà còn phân biệt được điểm trí mạng, chả lẽ chủ bá cũng như vậy, hắn có thể hóa linh khí tấn công vào nơi ấy."
Nhưng một lần tấn công thì chưa đủ, con rắn kia có ý đồ bao vây Tô Đạt sau đó siết chết hắn, lần này nó nhận ra Tô Đạt có thể tổn thương mình nên càng cẩn thận hơn trước nhiều lần.
Tô Đạt không nản chí, vận khí truyền vào yêu đao trong tay. Để yêu đao trở thành vật chứa vì trước kia nó đã từng phong ấn rất nhiều đại yêu, hẳn lần này cũng có thể.
Long Quân Thái Tử: "Đúng! Đúng là như vậy! Dùng một vật chứa để phong ấn yêu thú! Nhưng mà dùng thanh đao ấy có được không?"
Tây Sơn Tiểu Yêu: "Đao này đã từng nếm máu rồng, Long Quân tò mò cũng có thể đến nếm thử uy lực của nó. Một vị tiền bối trước kia sử dụng đao này phong ấn hàng ngàn hàng vạn yêu thú, đếm riêng các đại yêu trên thế giới đã có hơn trăm."
Long Quân Thái Tử nào ngờ thanh đao này có lai lịch kinh hoàng như vậy, nhưng tôn nghiêm của Long tộc không thể để bản thân mất mặt trước một con tiểu yêu yếu ớt, hắn hỏi: "Sao ngươi biết thanh đao đó đã từng phong ấn rất nhiều đại yêu? Tận mắt thấy à?"
Làn đạn bỗng dưng trống rỗng, hẳn mọi người đều tò mò chờ đợi đáp án của Tây Sơn Tiểu Yêu.
Hồi lâu Tây Sơn Tiểu Yêu mới trả lời: "Tôi không thấy tận mắt cũng không quen vị tiền bối đó, chẳng qua tổ tiên của tôi có quan hệ với người đó nên sự việc này mới được ghi trong truyền thừa của tộc."
Đọc được câu trả lời như vậy, Thái Tử đã tin hơn phân nửa nhưng mà không thể chịu thua nên tiếp tục bới móc: "Ngươi cũng bảo đó là chuyện mình không tận mắt nhìn thấy, hừ, ai mà biết được nó có thật hay do các người nói quá lên."
"Hừ, trẻ con." Tây Sơn Tiểu Yêu không muốn cãi cọ với Long Quân Thái Tử, Yêu tộc bọn họ coi trọng nhất là truyền thừa, có phải là thật hay không chỉ cần thông qua truyền thừa là được. Hành vi xỉa xói của Long Quân trong mắt tiểu yêu hắn quả là ngây thơ, tiếp tục nói qua nói lại không bằng tập trung xem chủ bá đánh trận này để học hỏi kinh nghiệm.
Năng lực khống chế của Tô Đạt rất tốt, nên mới có thể thoát khỏi sự tấn công của Mặc Mãng trong đường tơ kẽ tóc mỗi lần phong ấn thất bại, ngay cả Phong Ấn Sư cũng phải than rằng đây là một phong ấn sư trời sinh.
Mặc kệ số người theo dõi của phòng phát sóng trực tiếp đang tăng lên nhanh chóng, Tô Đạt mặt không đổi sắc cố gắng hoàn thiện thuật phong ấn của mình, một lần thất bại hắn đều cố gắng tìm lỗi sai và sửa chữa, càng về sau thì thuật phong ấn càng hoàn hảo.
Giống như lúc học nấu ăn trước kia, đầu tiên là khó ăn, sau thì có thể miễn cưỡng nuốt nhưng hắn không muốn dừng lại ở đó, hắn lại nỗ lực cố gắng hơn rồi cuối cùng mới ngon miệng.
Yêu đao trong tay hắn vung vẩy vô cùng linh hoạt, vững vàng áp chế được rắn lớn, kế hoạch cùng tính toán tỉ mỉ như vậy khiến những người đang chứng kiến kinh ngạc không thôi. Trên đời có rất nhiều kẻ mạnh, người tài nhưng hiếm ai có thể trong tình huống này mà không hoảng loạn. Nhìn Tô Đạt bình tĩnh tấn công từng bước như thế cả Long Quân Thái Tử cũng tự nhận không bằng.
"Hay! Thật là khéo!" Không biết ai bắt đầu, trong khu vực bình luận đột nhiên sôi trào, mọi người đang hăng hái thảo luận khi nào thì chủ bá có thể phong ấn được quái vật.
Đột nhiên bầu trời sụp tối, Thang Lâm ngẩng đầu nhìn, đồng tử co lại: "Chuẩn bị mưa to!"
Tô Đạt có chú ý đến tình huống này, mày hơi nhăn lại hơi bất mãn với tiến độ của bản thân. Hắn bắt đầu dùng vỏ đao đánh vào đầu rắn, muốn dùng bạo lực ép nó chịu thua.
Nhìn thấy đầu rắn cách mặt chủ bá có vài centimet, nọc độc trong răng nanh chảy ra hòa tan trang phục của hắn nhưng bộ đồ kia cũng đặc biệt, vừa thủng lỗ thì nhanh chóng liền lại như mới. May thay độc chưa kịp dính vào thân thể, nếu không nó sẽ nhanh chóng ăn mòn vào sâu trong nội tạng.
Không ai muốn mình bị hóa thành bãi máu hay thành người thực vật cả.
Long Quân Thái Tử xem mà hoảng sợ không thôi: "Hành vi của hắn quá mạo hiểm! Đúng là tự dâng mình vào miệng rắn."
Ma Nhân cũng nghĩ vậy, nhưng mà gã thích tác phong hiện nay của chủ bá hơn.
Tây Sơn Tiểu Yêu đọc bình luận của mọi người đứng ra giải thích: "Trời sắp mưa to, không giải quyết nó sớm thì sẽ bị thời tiết cản trở, đến lúc đó chỉ có chờ chết."
Ma đạo sư Morrison đồng ý: "Tiểu Yêu nói đúng, bây giờ chỉ còn con đường này để lật ngược ván cờ thôi."
Giống như chứng thực lời của hai người, Tô Đạt dùng vỏ đao đè hàm trên Mặc Mãng, chân đá mạnh hàm dưới, cú này có thể nói đã dùng hết toàn lực, nếu là người bình thường chắc chắn đầu đã vỡ tung.
Nhân cơ hội này, hắn liều chết dồn lực vào yêu đao, thanh đao trong tay nóng dần lên, nóng đến mức bỏng rát, đó là dấu hiệu yêu khí tràn ra, nếu lúc này mở lòng bàn tay ra xem thì sẽ thấy nó đỏ bừng bừng vì bị yêu khí ảnh hưởng.
Dẫn yêu khí ra khỏi đao, dùng nó bao bọc linh khí màu đỏ của Mặc Mãng, lần này rắn lớn bị thương nên điểm màu đỏ cũng không kháng cự mạnh như trước, tùy ý Tô Đạt khống chế.
******
(1) Mình dùng từ độc dược cho giống trong bối cảnh truyện HP thôi, ban đầu tính sửa thành pháp sư hay phù thủy Morrison nhưng mấy chương trước đã để là ma đạo sư nên thôi mình giữ nguyên
(2) Các cảnh giới tu tiên thì mọi người đọc truyện tiên hiệp hay các thể loại tương tự chắc cũng biết nên mình không chú thích nữa; Hóa Anh: ở đây có nghĩa là tu luyện thành một đứa bé từ kim đan, sau khi hóa anh thì tu vi tăng lên thành Nguyên Anh, nói rõ hơn thì là bản chibi của chính mình, nếu thân thể chết thì nguyên anh có thể thoát ra rồi tiến hành đoạt xá một người khác để sống lại.
(3) Tam Hoa Tụ Đỉnh: pháp môn tu hành của Đạo gia, là trạng thái của Tinh - Khí - Thần hợp nhất ở Thượng Đan Điền, Thượng Huỳnh Đình, Nê Hoàn Cung trên cơ thể. (Muốn tìm hiểu thêm thì vào trang chủ Bạch Ngọc Sách nha)