Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

Chương 48




Vì Tô Đạt cần nấu món ăn khác nên giao việc xay đậu trong phòng bếp lại cho Thang Lâm và Tô Bảo Nhi.

Nguyên liệu dùng nấu sữa đậu nành chỉ có một loại chính là hạt đậu nành. Trước kia đậu nành là lại nguyên liệu có độ dinh dưỡng rất cao với giá thành rẻ nhưng hiện tại giá của nó đã cao đến mức không thể tưởng tượng được đó cũng chính là lí do khiến Tô Đạt định giá của một li sữa đậu nành cao như thế.

Hạt đậu mài càng mịn càng thơm, dù có máy móc làm sữa nhưng hắn vẫn thích tự tay xay bột từng chút từng chút một để tạo ra bột mịn.

Trong quá trình xay bột mùi tự nhiên của đậu nhẹ bay ra ngoài. Những người có mặt trong cửa hàng toàn là người có thân phận không bình thường, có món gì mà chưa thử qua? Thế mà mọi người đều đồng lòng cảm thấy mùi vị này quả thật đặc biệt không giống những thứ trước đây.

Nhẫn nhịn là một quá trình gian khổ, có mấy người không chịu nổi đã đặt một li sữa đậu nành, nhớ đến quy tắc ở đây: một khách hàng mỗi ngày chỉ có thể đặt ba món ăn. Bọn họ liền cảm thấy túi tiền quá dày cũng là một việc rất khó khăn.

Tô Đạt thấy Thang Lâm và Tô Bảo Nhi xay bột ổn rồi lập tức thế chỗ bắt đầu nấu sữa, đậu càng ngày càng thơm, cả người giống như đang nằm trong sữa đậu vậy.

Một ly lại một ly được đem ra phục vụ, những thực khách bên ngoài cũng thở ra một hơi, vì quan trọng mặt mũi nên chờ đợi quả là một hành động tra tấn khổ ải.

Mọi người nhìn chăm chăm người đang uống sữa đậu, không hẹn mà cùng nhau nuốt nuốt nước miếng.

Sữa đậu chạm vào đầu lưỡi mang theo cảm giác mềm mại không ngờ, hiện nay máy năng lượng cũng có thể làm được như vậy nhưng mà dòng sữa mềm mại ngọt ngào này vào đến bụng mới có thể cảm nhận được mùi vị nhè nhẹ hiếm thấy, huống chi vị ngọt ngào này không giống làm từ đường hóa học.

Những người hảo ngọt thì cho thêm vài muỗng đường, kẻ khác thì ngạc nhiên, bình thường bọn họ nếm qua mấy món ngọt đều thấy có sự chán ngấy mà bây giờ thêm đường thì lại khác, mùi vị ngọt ngào của nó lan tỏa khắp nơi.

Rất nhanh, bọn họ cũng nhận ra sữa đậu này chính là dùng hạt của cây đậu nành làm ra.

Cùng là đậu nành thế tại sao bên trong thức uống này lại không có vị tanh thường thấy?

Thảo luận qua thảo luận lại, không ai có thể đưa ra đáp án chính xác là gì mà chỉ cảm thấy điểm giao dịch bỏ ra thật đáng giá biết bao.

Món thứ hai thứ ba cũng lần lượt được dọn lên, đầu tiên là mấy món thanh đạm tiếp theo dần xuất hiện mấy món khác. Khẩu vị mọi người khác nhau gặp món mình thích liền hết sức khoa trương khen ngợi.

Thanh niên ăn xong một cái bánh bao nói: "Kích thước cân đối, cắn một cái, hương vị thơm ngon, nhân thịt nhiều vỏ rất mỏng xốp, nước thịt chảy ra, ta muốn nói cái này gọi là... Đây là bánh bao nhân thịt ngon nhất ta được nếm qua, ngay cả lúc ăn thịt heo ở nhà hàng Trân Vị cũng không ngon bằng nơi này!"

Người đàn ông bên cạnh đang ăn mì khô cười nhạo anh ta, uống một ngụm nước chanh nói: "Đó là ngươi chưa được nếm thử món mì khô này, đủ cay đủ vị mới là thứ một người đàn ông nên ăn."

Thanh niên kia không hài lòng giống như bị phát hiện ra chuyện mình vẫn còn là xử nam, vỗ bàn đứng lên nói: "Hừ! Ông đừng có không biết tốt xấu! Ông nên nhớ tôi là người giới thiệu ông đến đây đó! Nếu không phải như vậy sợ rằng bây giờ ông vẫn còn đang ăn mấy món rác rưởi kia đi!"

Người đàn ông quá quen việc cãi nhau cùng bạn thân, vừa ăn vừa nói: "Cửa hàng này sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi, trước sau gì tôi cũng có thể tìm được tới đây thôi, dù không có ông thì việc tôi tìm đến đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Mắt thấy hai người muốn đánh nhau những thực khách khác xem như quen rồi, chỉ cần tập trung ăn uống món mình gọi là được rồi, tại nơi này mà không có cãi cọ khắc khẩu mới là kì quái.

Tô Đạt không muốn bọn họ gây rối phá hỏng đồ đạc hay gây ảnh hưởng trong cửa hàng của mình, dù có bồi thường thì cũng phải ra ngoài giải quyết.

Lúc ấy Thang Lâm bước râ, khóe môi cong lên không có ý tốt cười nói: "Hai vị nếu muốn gây nhau chi bằng ra ngoài đánh nhau một trận hẵng quay vào, nhưng mà ta không dám đảm bảo chốc nữa hai người có thể quay lại đây ăn hay không."

Hai người sắp đánh nhau ngơ ngác nhớ đến quy định của cửa hàng, "bán đến khi hết". Hơn nữa từng phút trôi qua lại có khách hàng mới đến, chỗ ngồi trên lầu cũng đã kín từ lâu.

So với hôm qua còn đông đúc hơn, hiển nhiên đều giống bọn họ cảm thấy nơi đây nấu ăn rất ngon liền cùng người thân bạn bè quay lại. Nhìn bên ngoài là một hàng người dài mua đồ mang về.

Chỉ một lát sau hai người coi như chưa từng xảy ra chuyện gì ngồi xuống tiếp tục ăn, bọn họ đều còn mấy món ăn đã gọi nhưng chưa được phục vụ, dù thế nào cũng phải ăn rồi mới "xử" nhau được.

Vị khách "đầu tiên" hôm qua đi đến đây còn tưởng mình lầm rồi, hắn nhớ hôm qua vô cùng vắng vẻ tại sao hôm nay lại đông đúc như vậy chứ.

Người bạn đứng bên cạnh hắn mặc quần áo đen đơn giản, nở nụ cười ôn hòa: "Chắc hẳn là nơi này rồi, tôi nghe được hương thơm mê người bên trong kia."

"Vào nhìn xem sao." Thanh niên nói xong nhìn qua Cái Bao Tuấn đang đứng trước cửa, vẻ mặt sáng ngời: "Quả nhiên không sai! Ông còn nhớ tôi không? Tôi là khách hàng đầu tiên hôm qua đấy, mọi người còn giảm giá 20% cho tôi còn tặng cả một bình nước trái cây."

Cái Bao Tuấn vốn đang bận rộn tiếp khách không nhớ được là ai một lúc lâu sau mới phản ứng, cười nói: "Thì ra là quý khách, hôm nay chúng tôi cũng giảm giá 20%, hai người muốn ăn món gì?" Nhìn thấy người đàn ông cao lớn xa lạ bên cạnh thanh niên, ông nghĩ hẳn là do người thanh niên này dẫn đến.

Lại nói, hôm nay đông khách thế này chắc chắn là nhờ người này đi.

Thanh niên không cần nghĩ ngợi đã gọi: "Như hôm qua, hai ly nước cam và hai tô mì khô."

Cái Bao Tuấn nhìn thực đơn khí, ngượng ngùng nói: "Mì khô đã bán hết rồi, quý khách có muốn gọi món khác hay không?"

Thanh niên không ngờ rằng có chuyện này xảy ra, trước kia dù ở đâu ăn món gì dù nhiều người đi chăng nữa cũng không như vậy.

Người mặc áo đen đi bên cạnh thanh niên nói: "Thế chọn món khác vậy." Nói xong hắn nhìn về Cái Bao Tuấn: "Cửa hàng còn món nào nữa không? Đúng rồi, bên trong còn chỗ ngồi không? Chỗ bọn tôi cách nơi này khá xa muốn ngồi nghỉ ngơi."

Đúng lúc có vài người ngồi ghế lô trên lầu đi xuống, hai người liền đi lên ngồi vào đó, vừa xem thực đơn vừa do dự.

Cái Bao Tuấn thấy bọn họ do dự phải nói cho bọn họ: "Lúc này hơi đông người, mỗi người chỉ được gọi ba món, dù là vậy nguyên liệu cũng không đủ dùng, vốn có mấy chục món, hiện tại nếu hai người không nhanh tay sợ rằng mấy món còn lại này cũng sẽ hết mất."

Nói xong, thanh niên hoảng sợ, cửa hàng mình vừa phát hiện chưa kịp thưởng thức bao lâu đã bị người chú ý đến, liền nhanh tay chọn ba món nhìn có vẻ ngon miệng.

Bạn của thanh niên cũng chọn ba món tương tự như vậy, nâng mắt đối Cái Bao Tuấn cười nói: "Phiền ông rồi."

Lần đầu tiên Cái Bao Tuấn mới thấy một vị khách hàng lễ nghĩa như vậy, liền có hảo cảm, những vị khách hàng khác không nổi nóng đã khiến ông phải cám ơn trời đất, đặc biệt là mấy người thực lực mạnh, nếu không có món ăn uy hiếp sợ rằng ngay cả Thang Lâm cũng không thể trấn áp.

Yêu cầu được gửi đến phòng bếp, Tô Đạt nhìn nguyên liệu còn lại chỉ đủ để làm chừng này nữa thôi, lập tức vô hiệu hóa hoạt động của thực đơn khí. Qua một chút bên ngoài truyền đến tiếng than vãn, có người nói ăn chưa đã, có người bảo nếm qua đã nghiện tóm lại đều muốn được tiếp tục ăn mà thôi.

Cái Bao Tuấn xui xẻo bị cản lại nhiều lần, mọi người hỏi ông còn thứ gì khác hay không, bất kể là món gì cũng được chỉ cần ngon là được.

Lần đầu tiên Cái Bao Tuấn nhận ra việc làm ăn quá tốt cũng là một loại phiền muộn, chỉ những chữ trên thực đơn khí cho bọn họ xem: "Thật xin lỗi, "bán đến khi hết", mọi người muốn ăn chỉ có thể chờ mai lại đến."

Có mấy người ăn xong tiếc nuối rời đi, cũng có người mặt dày ngồi lại xem thử có thật không còn món khác hay không.

Tô Đạt làm xong sáu món ăn nhìn khách hàng bên ngoài khẽ lắc đầu, đối với Thang Lâm làm kí hiệu bảo: "Để chú mang ra, nếu để cháu không chừng lại bị ngăn cản rất phiền toái."

Bên ngoài có mấy người mạnh hơn Thang Lâm, nếu cậu bị cuốn lấy quả thật rất khó xử, để Thang Lâm ở lại vẫn tốt hơn.

Hai khách hàng trên lầu hoàn toàn không biết sự việc dưới lầu, có lẽ vì chờ hơi lâu, người áo đen hơi nhíu mày nói: "Hôm qua ông đến đây cũng chậm vậy sao?"

Thanh niên tiếp lời: "Đúng vậy, nếu không phải hương vị của món ăn quá thơm thì tôi đã bỏ đi rồi. Tôi giống như bị hấp dẫn vậy, ông có ngửi được không? Ở đây có thể ngửi được tất cả các mùi, cửa hàng này nấu thức ăn rất ngon, nhất là tô mì khô kia! Tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy đó."

Giống như được ngửi vị mì, thanh niên khoa trương hít một hơi thật sâu lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Người đàn ông thấy thế buồn cười lắc đầu: "Ông đã quên rồi sao, mũi tôi không ngửi được, chung quanh giống như bị cản lại, tôi không ngửi được gì cả."

Mới vừa nói xong, bọn họ nghe tiếng bước chân lên lầu, vẻ mặt thanh niên vô cùng hưng phấn: "Nhất định là món ăn tới rồi, mùi càng ngày càng gần rồi!"

Nhìn bạn tốt phát ra âm thanh hưng phấn, người kia cũng có chút tò mò, hơi hơi hít sâu, không biết có phải ảo giác hay không nhưng giống như là ngửi được hương thơm, rất nhẹ nhưng rất quyến rũ, giống mật hoa mà cũng giống mùi trái cây.

Cửa phòng ghế lô mở ra, thanh niên chờ không kịp tự mình mở cửa chờ đợi, người phục vụ tuy lạ lẫm nhưng trên tay đối phương chính là mấy món mình gọi hắn liền nhìn chằm chằm sốt ruột nói: "Nhanh nhanh nhanh, sáng nay ta không ăn là đợi đến lúc này đó, sắp đói đến chết rồi!"

Ngửi mùi thức ăn gần bên, con sâu tham ăn trong bụng liền ngọ nguậy khắp nơi, so với hình ảnh trên thực đơn khí còn hấp dẫn hơn nhiều!

Người áo đen nhìn thật kĩ Tô Đạt mới chuyển mắt nhìn thức ăn trong tay hắn. Giống như lời bạn tốt nói, đồ ăn rất thơm, không phải hương thơm hoa quả, xem ra bản thân vừa xuất hiện ảo giác.

******

Thật sự xin lỗi mọi người vì đăng chương trễ. Hôm qua và hôm nay mình thi kết thúc học phần lu bu quá nên quên béng luôn, vừa về là đăng liền cho mọi người nè =(((

Kì thi của mình rất dài đến tận giữa tháng tám cơ nên sẽ bị ngắt quãng liên tục vì không có thời gian edit (sẽ ráng lên chương đều nhưng có lẽ sẽ lệch ngày mong mọi người thông cảm).

Sau thời gian này mình sẽ cố gắng lên chương đúng lịch.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

_Nguyệt_