"Này người câm không biết nói, nhận thua bây giờ còn kịp đấy."
Lần này Tô Đạt đã nghe được, giọng nói của người tên Toàn Lang trước mặt hắn có chút giống với giọng nói của máy móc trí năng, tuy nói là có trí năng nhưng thanh âm cũng không nghe được bất luận cảm tình nào, ngay cả khi nói ra lời khiêu khích cũng không có chút phập phùng nào.
Không biết là do trời sinh đã thế, hay là do đã tiếp xúc với máy móc thời gian quá dài mới thế nhỉ?
Thế nhưng việc đối phương gọi hắn là người câm đã làm hắn rất bất ngờ, chắc nguyên nhân cũng là hắn chưa từng nói một câu nào. Dù sao thì hắn thấy lời của Toàn Lang cũng không tệ, bởi vì hắn thật là một người câm. Có lẽ lời nói của đối phương là vô tâm, nhưng cũng nói đúng rồi mà.
Khi bắt đầu thi đấu, Tô Đạt rõ ràng cảm thấy được xung quanh sân thi đấu đã bị một thứ gì đó trong suốt bao bọc lại, chắc nó chính vòng bảo hộ hoàn toàn trong suốt mà người dẫn chương trình đã nói.
Đã đoán được đại khái vũ khí của Toàn Lang là thứ gì, Tô Đạt không đứng im ở tại chỗ nữa, mà là bắt đầu biến đổi vị trí của mình làm đối phương không thể nào nhắm chuẩn được.
Toàn Lang nhắm trượt vài lần, cười lạnh nói: "Chú mày cũng coi thường anh quá rồi đó người câm, được vậy thì hôm nay anh mày sẽ đánh cho chú từ nay về sau không thể nói được một lời nào nữa thì thôi."
Lời vừa nói ra, tâm tình bạo ngược của khán giả toàn trường đã bị khơi dậy, các loại cuồng hoan cùng tiếng hô hưng phấn vang lên khắp nơi, ngay cả tiếng nói của người dẫn chương trình cũng dần dần bị các loại tiếng hò hét này át đi.
Tô Đạt biết những người tới nơi này xem chiến đấu đều thích những thứ như bạo lực, hắn chỉ không biết bọn họ tới trình độ nào.
Tuy là Toàn Lang đứng tại chỗ không động đậy, nhưng Tô Đạt cũng không hế tiến lại gần công kích, mà lại tò mò nhìn sự biến động của máy móc trên người đối phương. Quả nhiên là giống như hắn đã nghĩ, những máy móc có một bộ phận nào đó để khởi động động vũ khí, chỉ mỗi tội là hắn không biết thứ vũ khí mà đối phương dùng là đạn hay là những thứ khác thôi.
"Chịu chết đi, người câm." Một tia laser màu lam bắn về phía Tô Đạt đang đứng, tốc độ nhanh đến nỗi khó mà phòng bị được.
Tô Đạt hơi nhăn hai hàng lông mày lại, hắn lập tức lờ đi những tiếng ồn ào làm mất tập trung như tiếng hét chói tai đầy phấn khích của khán giả hoặc như tiếng người người dẫn chương trình đang hưng phấn giải thích sự việc đang xảy ra trên sân thi đấu.
Thứ này không phải đạn, nó giống với tia laser mà hắn đã được nhìn thấy ở trên tivi hơn.
Chỉ cần muốn là tia laser này có thể cắt bỏ hết thảy chướng ngại vật, mà ở ngoài sân, thanh âm của người dẫn chương trình vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại: "Tin nổi không, trời ơi!Tia laser này có thể làm vòng bảo hộ cấp 3 bị tổn thương 3.665%! Tô thị còn chưa né ra chỗ khác! Chẳng lẽ là bởi vì biết rằng bản thân không thể trốn thoát ư!!??"
Nhưng đúng lúc này, Tô Đạt lại di chuyển, nhanh, vô cùng nhanh, mà yêu đao vốn luôn nằm bên hông giờ đã được hắn nắm trong tay, chỉ ở ngay tích tắc trước khi laser tia đến, vỏ của yêu đao đã chặn đứng được nó, hiện trường hỗn loạn bỗng nhiên yên lặng.
Cho đến khi một trong số nhưng khán giả bỗng nhiên nói: "Đã có chuyện gì xảy ra?" Khán đài lại ầm ĩ lên.
Người dẫn chương trình kiểm tra lại tín hiệu sự sống ở trên sân thi đấu, rồi bỗng nhiên hướng vị trí khán đài nói to: "Không chết! Tín hiệu sinh mệnh của cả hai người vẫn còn! Rốt cuộc thig Tô thị đang làm gì vậy? Vũ khí trong tay hắn là thứ gì? Tại sao trước kia chưa từng thấy hắn lấy ra!? Chúng ta có quá nhiều quá nhiều nghi vấn chưa được gỡ bỏ!"
Lập tức có khán giả quá khích đứng lên, người đó giơ nắm tay nên, to mồm chửi bậy: "Toàn Lang! Đánh chết hắn! Cắt cơ thể hắn ra làm năm phần!"
Toàn lang nhổ một bãi nước bọt, mắt nhìn Tô Đạt: "Cũng có chút bản lĩnh, cái thứ trong tay chú mày chính là đao hả? Rút ra, tiến lên đánh với anh mày một trận?"
Tô Đạt không nói gì, cũng không rút yêu đao ra khỏi vỏ, việc cái vỏ đao này còn có thể áp chế yêu khí của yêu đao đã đủ để biết nó cũng rất mạnh, ngăn trở mấy tia laser là việc quá dễ dàng, yêu đao sẽ không bao giờ ra khỏi vỏ của nó bởi vì trong cuộc chiến này, sẽ không ai phải chết cả.
Mà tình huống như vậy sẽ rất dễ dàng khơi gợi sự bất mãn của người khác, đặc biệt là đối thủ của hắn, chắc chắn đang cảm thấy mình bị xem thường rồi.
Không vì có quá nhiều máy móc trên người mà tốc độ của Toàn Lang sẽ chậm lại, Tô Đạt nhìn đối thủ của mình đang tiến lại gần mình với một tốc độ mà mắt thường chỉ nhìn thấy được tàn ảnh. Nhưng Toàn Lang đã di chuyển, Tô Đạt lại đứng im, hắn đang chờ đối phương xông tới.
Trong tình huống cả hai chỉ còn cách mấy mét, máy móc trên người Toàn Lang lại phát sinh biến hoá lần nữa, chỉ trong chớp mắt, lần này có tới mấy chục tia laser màu lam bắn thẳng về phía Tô Đạt, cũng vì tiếng hô hoán ở trên khán đài quá to nên hắn cũng chỉ nghe thấy tiếng người dẫn chương trình đưa ra yêu cầu thăng cấp vòng bảo hộ một cách loáng thoáng.
"Lần này để tao xem mày dùng cái đao đểu đó ngăn laser của tao bằng cách nào!"
Tô Đạt cũng không có dự định dùng vỏ yêu đao để ngăn nhiều tia laser như vậy, mà bắt đầu trốn tránh, lúc bấy giờ khán giả mới được chính mắt nhìn thấy tốc độ của Tô Đạt nhanh như thế nào. Không phải là không có người sở hữu tốc độ nhanh đến né được các tia laser chằng chịt, mà chỉ là số lượng người đó quá ít, vậy nên khán giả không thể nào nghĩ tới trường hợp cái tên người bình thường Tô thị kia lại làm được.
Nửa khuôn mặt dưới lộ ra của Toàn Lang trắng bệch đi, từ bên trong còn chảy ra mồ hôi, giống như bị dọa tới rồi: "Sao có thể?"
Người dẫn chương trình càng trở nên hưng phấn hơn, mở thật to đôi mắt gắt gao mà nhìn Tô Đạt chằn chằm, chỉ sợ khi mình nháy mắt một cái là đã không thấy người ta đâu nữa: "Xem ra dũng sĩ sân thi đấu mới đến Tô thị này cũng không đơn giản, trận thi đấu này sẽ xuất hiện nghịch tập sao? Toàn Lang có thể đánh trúng người Tô thị không!? Nếu mà lại thua thêm lần này nữa thì Toàn Lang sẽ phải tự mình đá chính mình trở lại sân thi đấu cấp E! Tin dữ như vậy sẽ tới với Toàn Lang sao!?"
Cảm giác khẩn trương ở hiện trường làm cho Toàn Lang cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng Tô Đạt lại chẳng hề hấn gì mà nhân cơ hội này dùng chuôi đao đánh đối thủ của mình lui lại về phía sau, khi đó khác giả chỉ nhìn Toàn Lang đáng lẽ ra còn cách ranh rới hai mét ngã xuống sân thi đấu.
Khán giả chỉ kịp phát ra thanh âm hô hào kinh ngạc, trọng tài đã tuyên bố ra người thắng cuộc, bên phía khác đài lúc bấy giờ mới bộc phát ra thanh âm mắng mỏ Toàn Lang, phần lớn là bởi vì nổi cáu do thua tiền đặt cược.
Toàn Lang đứng dậy từ mặt đất, quay đầu lại nhìn người xem, mới khiến cho bọn họ sợ đến ngậm chặt miệng lại.
Khi chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu, Tô Đạt nghe thấy tiếng nói của Toàn Lang: "Năng lực thừa nhận của mày rất mạnh, chỉ cần dùng vài phần năng lực cũng có thể đánh bại được một cái địch nhân, nhưng ở trước mặt người có địa vị cao hơn mày năng lực mạnh hơn mạnh, thì chiêu này của mày hoàn toàn vô dụng, nếu không có thực lực tuyệt đối, mày không thể đi xa hơn nữa đâu."
Tô Đạt dừng lại một chút, rồi quay đầu gật với Toàn Lang một cái, đồng ý với cách nói của đối phương. Sau đó khi Toàn Lang còn chưa có nhúc nhích gì, đã thăng thẻ của mình từ cấp E lên thành cấp D chính thức, rồi mới rời khỏi sân thi đấu.
Vừa rời khỏi sân thi đấu liền thấy Tô Bảo Nhi và Thang Lâm đang cùng nhau chạy về hướng hắn.
Thang Lâm vừa chạy tới nơi, liền hỏi mọi người: "Mọi chuyện sao rồi?"
Tô Bảo Nhi nói trước: "Đối thủ của em rất yếu, em chỉ cần dùng thân pháp mà ngày hôm quá chú dậy cho em để đối phó với người đó là thắng rồi, chỉ mới vỗ một cái thôi là đã có thể đánh bay đối thủ ra sân thi đấu. Hắc hắc, lúc ấy có rất nhiều người thét chói tai!"
Tình huống chân chính cũng không hoàn toàn giống với lời miêu tả của Tô Bảo Nhi, tuy đối thủ của bé có sức lực không lớn bằng, nhưng lại thân thủ vô cùng tuyệt diệu. Nhưng vì không quá cảnh giác với bé nên cho dù việc trên sân thi đấu dũng sĩ luôn có thắng có thua, thì đối thủ của Tô Bảo Nhi vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm việc vừa lên sân, còn chưa kịp ra tay đã bị vỗ xuống sân thi đấu.
Trong lòng Tô Đạt cũng đã biết sức lực của Tô Bảo Nhi lớn như thế nào, vậy nên cũng không có hỏi nhiều hơn nữa, nói bản thân cũng không có tình huống đặc thù gì, mới hỏi tình huống của Thang Lâm.
Vì Thang Lâm vừa mới đánh xong, sắc mặt vẫn còn đỏ lựng, thế nhưng sự hứng phấn trong mắt cậu lại không thể che lấp được: "Đối thủ của cháu cũng có chút thực lực, nếu không phải nhờ vào luyện thể thuật mà chú Tô dạy, thì chắc là cháu sẽ mất khá nhiều thời gian để đánh bại được đối thủ."
Sau khi ba người nói chuyện với nhau xong, mới phát hiện Cái Bao Tuấn còn chưa đi tới.
Nhưng vì sân thi đấu của Cái Bao Tuấn cách chỗ này khá xa, nên bọn họ còn phải đi qua cả trung phòng chờ trung tâm mới tới được. Khi mà bọn họ đi đến phòng chờ trung tâm có nhiều người qua lại, phát hiện màn hình lớn đanh hiện ra cuộc chiến đấu của Cái Bao Tuấn.
Tô Bảo Nhi kích động kêu lên: "Là chú Tuấn! Chú ấy ở trên đó!"
Hai người còn lại ngừng bước, Thang Lâm kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, hình ảnh bên trong đang lột ta khuôn mặt mệt mỏi của chú Tuấn, màn hình sắc nét đến nỗi bọn hò còn rõ ràng thấy được mồ hôi của ông đang tuôn trào rơi xuống mặt đất.
Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình phát ra từ loa: "Quản gia Tô đã vô cùng mệt mỏi! Nhưng tình trạng của A Luân cũng không kém cạnh gì, lần thi đấu này thật sự là làm người ta quá mức lo lắng lo lắng lo lắng!!!"
A Luân chính là đối thủ của Cái Bao Tuấn lúc này, trên mặt người đó giờ phút này đã có một đạo vết máu rất sâu, chỉ nhìn là biết đã bị một vũ khí sắc bén nào đó hung hăng cắt ra, nếu như hắn chỉ phản ứng chậm một giây thôi, thì nửa cái đầu của hắn đã bị cây kiếm cổ quái kia cắt rới xuống đất.
Nhưng hình như tình huống của Cái Bao Tuấn lại nghiêm trọng hơn, một kẻ đang vào tình huống thoát lực như ông đứng trên sân thi đấu hoàn toàn không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào cả.
Những người ở đại sảnh bây giờ cũng đang quan sát thảo luận trận đấu này: "Người Quản gia Tô thật sự là tài năng, A Luân chính là kẻ mạnh có tiếng, chỉ là vận khí không tốt mới luôn quẩn quanh ở sân thi đấu cấp D thôi, thế nhưng tôi nghĩ lần này hắn chắc chắn sẽ vững chắc mà tiến lên cấp C."
Một người cũng đang xem đến mê mẩn khác lại nói: "Tôi lại không cảm thấy A Luân có thể thắng được, không nói đến vận khí của hắn, mà chỉ cần nhìn kiếm pháp tinh diệu của cái người Quản gia Tô này thôi, nếu năng lực của người này lại mạnh hơn một chút nữa, thì có thể thắng rất thoải mái, tôi đoán là chắc chắn lát nữa Quản gia Tô sẽ phản kích lại A Luân, đánh cho A Luân trở tay không kịp."
Tô Bảo Nhi cũng nghe thấy đoạn đối thoại này, bé hướng về phía Tô Đạt và Thang Lâm thầm thì nói: "Mắt người kia thật tinh, cháu cũng cảm thấy chú Tuấn sẽ thắng!"
Thang Lâm buồn cười chọc chọc má bé, nhưng khi nhìn về phía màn hình lại nhíu mày, lần thi đấu này của chú Tuấn không hề đơn giản giống như lời bọn họ nói. Độ nhẫn nại của cái người tên A Luân kia vô cùng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nghi ngờ là chú Cái sẽ thua.
Mà Cái Bao Tuấn đang đứng trong sân thi đấu lúc này quả thực là không dễ chịu, ông đã mệt đến thở dốc liên tục, từng giọt từng giọt mồ hôi một thi nhau rơi xuống sàn đấu, có thể là A Luân đã nhìn thấy sức lực của ông đang hao mòn đi với tốc độ chóng mặt, vậy nên vẫn tiếp tục kéo dài thời gian.
Nhìn thấy A Luân lại công kích về phía mình, Cái Bao Tuấn biết nếu như lần này ông không thành công nữa thì rất có khả năng là ông sẽ thua trận vì thoát lực.
Thua trận kỳ thật cũng không có gì to tát, nhưng ông lại không cam lòng, ông muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa, không muốn trở thành gánh nặng của mọi người, ông muốn bảo vệ những người ông muốn bảo vệ, còn muốn được chủ nhân Tô Đạt tán thưởng!
Khán giả của sân thi đấu này thấy Cái Bao Tuấn nhắm hai mắt lại, tất cả đều cho rằng ông đã chuẩn bị nhận thua, ngay cả người đàn ông ở tronh đại sảnh khi nãy đã nói đỡ cho ông cũng không nhịn được mà thở dài một hơi: "Làm sao có thể nhận thua nhanh như vậy chứ??!!"
Thang Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Đạt, hỏi: "Chú Tô, chú Tuấn đang Ngưng thần ư?"
Tô Đạt lắc đầu, một tay đặt ở trước ngực, khoa tay múa chân biểu hiệ: "Hắn đang bắt chước Ngưng thần, không hề giống với Ngưng thần chân chính."
"Bắt chước Ngưng thần?" Thang Lâm kinh ngạc tới hai tròng mắt trợn tròn, khó mà tin được nói: "Còn có thể làm như vậy ư?"
Tô Đạt gật đầu, tiếp tục khoa tay múa chân: "Bắt chước Ngưng thần không cần phải hoàn toàn làm rỗng đầu óc, nó vẫn có thể phối hợp với những động tác tiếp theo của đang bắt chước Ngưng thần, nhưng tất nhiên là hiệu quả của nó không có có tốt như Ngưng thân chân chính."
"Thì ra là thế." Người đàn ông nói chuyện cho Cái Bao Tuấn đã đi đến bên cạnh bọn họ: "Tôi cũng biết là người này không thể bỏ cuộc nhanh như vậy mà, cái người tên Quản gia Tô này, phải nói là người đàn ông trung niên họ Cái này từ khi bắt đầu đã bị chèn ép nhưng vẫn không kêu ca một câu nào cả, thì làm sao có thể nhận thua ở ngay lúc này chứ, thì ra nguyên nhân chính là như vậy sao?"
Ba người cùng nhìn về phía người đàn ông kia, người đó ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu một chút ngôn ngữ của người câm điếc, nghe thấy mấy người các cậu có thể là có quen biết với Quản gia Tô mới quay ra nhìn, không ngờ là lại trùng hợp thấy thủ thế của vị này."