Chợ đêm cũng không kinh khủng giống như trong suy nghĩ của Tô Đạt, thậm chí còn là một con phố rất dài có lối rẽ cùng kiến trúc khác biệt xen kẽ nhau, bên trong cũng có chữ viết quen thuộc, cung cấp chỗ ở cùng địa danh.
Thoạt nhìn nơi đây chính là phố xá sầm uất bình thường, cũng không phải mọi người mang vẻ mặt hung thần ác sát nhưng chính vì vậy mà Tô Đạt không thể không đề phòng.
Tình huống như vậy không chứng mình rằng nơi này không có nguy hiểm, mà càng nhắc nhở hắn rằng nguy hiểm nơi này luôn tiềm ẩn rình rập.
Có lẽ là đã đi đến giao lộ giao nhau, phía trước còn kiểm tra thẻ thông hành, có lẽ là một loại chứng minh thừa nhận nào đó.
Cao Bái Tuấn hiểu rằng muốn đi vào cần có thẻ thông hành, bảo với Tô Đạt rồi mới đi đến chỗ giao dịch.
Nam nhân đứng tại nơi giao dịch ngước lên, híp mắt nhìn về phía bọn họ, phát hiện là người lạ, giọng điệu không thể nói là tốt cũng chẳng phải quá kém: "Mới tới? Cần thẻ thông hành?"
Bởi vì ở nơi như thế này chỉ cần lộ ra vẻ mặt hoặc hành vi hèn mọn thì nhất định sẽ bị lừa gạt, Cao Bái Tuấn giấu đi thái độ cung kính đối với Tô Đạt, đến trước mặt nam nhân bình tĩnh nói: "Thẻ thông hành chỗ các người lấy thế nào?"
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, giống như đang đánh giá bọn họ, người cùng hắn nói chuyện trước mặt vô cùng cung kính đối với nam nhân mặc bạch y chất lượng thượng đẳng, giống như là quan hệ chủ tớ, chi ít hai đứa nhỏ kia hắn hoàn toàn không nhìn nhiều hơn, còn con trâu cùng con gà không lông bên cạnh kia bị hắn coi thành vật phẩm bọn họ mang tới bán.
Khẽ hắng giọng, nam nhân vươn ba ngón tay: "Có ba biện pháp, thứ nhất là nộp lên mỗi người một tấm thẻ thông hành."
Nói tới đây, nam nhân ngừng lại, giống như đang đợi đáp án của bọn họ.
Bắp thịt trên người Cái Bao Tuấn căng ra nhưng ông ta vẫn cười nói như cũ: "Đại đương gia chúng ta sẽ không làm chuyện như vậy, không bằng nói hai phương pháp còn lại đi."
Nam nhân cười ha ha rồi mới nói hai biện pháp còn lại, "Loại thứ hai chính là dùng điểm giao dịch để mua, người lớn là mười vạn điểm giao dịch, trẻ con là hai mươi vạn." Nói xong hắn chỉ chỉ hai đứa nhỏ bên người Tô Đạt: "Bọn chúng cần phải có hai mươi vạn điểm giao dịch."
Thang Lâm nhìn thẳng nam nhân, không sợ hãi chút nào hỏi: "Tại sao trẻ con lại đắt gấp đôi người lớn, ần tới hai mươi vạn giao dịch điểm?"
Không biết vì cái gì mà bị một đứa trẻ nhìn chằm chằm lại có thể cảm thấy cả người run lên, nam nhân dời đi tầm mắt, xua xua tay không kiên nhẫn nói: "Hiện tại quản lý rất nghiêm, xuất hiện thi thể trẻ con sẽ tra xét, nếu các ngươi sợ thì không cần tiến vào nơi này."
Cái Bao Tuấn cũng không trả lời những lời này mà là trực tiếp để hắn nói điều kiện thứ ba là cái gì.
Nam nhân bĩu môi, hất cằm hướng vào bên trong: "Bên trong, tham gia thi đấu, chỉ cần bắt được chứng chỉ dũng sĩ cấp D là có thể nhận một tấm thẻ thông hành miễn phí."
Cái Bao Tuấn nhận được đáp án vừa lòng, quay đầu lại nhìn đám người Tô Đạt xin chỉ thị: "Đại đương gia, chúng ta vào xem."
Tô Đạt gật đầu, đi ở phía trước, Ngưu Ngưu theo sau lắc lắc cái đuôi, suýt chút nữa quét qua mặt nam nhân kia.
Nam nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, thấp giọng mắng nói: "Cho rằng chứng chỉ dũng sĩ cấp D dễ lấy lắm sao? Hai nhãi con kia sợ là ngay cả sờ cũng sờ không tới cấp F."
Không gian bên trong rộng lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, trang rí cũng vô cùng thời thượng, dù là sàn nhà hay là trang trí xung quanh đều có thể thấy ảnh ngược của vật rất rõ ràng, đi không bao lâu bốn người liền thấy một nơi giống như quầy bar, đứng ở bên trong quầy bar chính là một cô gái vô cùng xinh đẹp, bất kể là dáng người hay là trang dung.
Thấy bốn người đi tới, cô gái ấy nói ra lời chào mừng giống như tập tính: "Hoan nghênh các vị khách hàng quang lâm, xin hỏi các vị có gì cần trợ giúp sao?" Trong hai mắt cô ta hiện rõ vẻ chân thành,phẩm hạnh nghề nghiệp vượt xa nam nhân bên ngoài.
Cái Bao Tuấn chống một tay trên quầy bar, hỏi cô ta: "Phiền toái một chút, tham gia thi đấu như thế nào?"
Cô gái vẫn giữ mỉm cười hoàn mỹ như cũ, dịu dàng hỏi: "Các vị khách hàng đều là lần đầu tiên tham gia thi đấu sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa chúng ta đều không có chứng minh thân phận, chắc nơi này không cần loại đồ vật đó chứ?" Cái Bao Tuấn suy đoán hẳn là không cần chứng minh thân phận, dù sao người không có loại đồ vật này ở chợ đêm có rất nhiều.
Giống như cũng không phải lần đầu tiên trả lời loại vấn đề này, cô gái lắc đầu: "Không cần thưa khách hàng, tham gia thi đấu chỉ cần đưa vào nick name cùng dấu vân tay là được, xin hỏi các vị có mấy người?"
Cái Bao Tuấn vươn bốn ngón tay: "Cảm ơn, chỗ chúng ta có bốn người."
Lúc này dù cô gái có tự nhiên đối đáp cũng nhịn không được kinh dị, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ bên người bọn họ, tuy rằng tò mò nhưng vẫn là bảo trì đạo đức nghề nghiệp của mình, không hề dò hỏi mà là ghi giấy chứng nhận tư cách dự thi cho bọn họ.
Sau khi nhận được bốn tấm chứng nhận tư cách dự thi, Cái Bao Tuấn hỏi cô ta: "Không cần nộp chi phí sao?"
"Không cần." Nói xong, cô gái liền nói rõ cho bọn họ yêu cầu cơ sở khi dự thi cùng nơi vào cửa.
Bọn họ cầm chứng nhận tư cách dự thi đi báo danh cuộc so tài thứ nhất, yêu cầu trên sân thi đấu rất đơn giản, chính là đánh cho đối thủ tự động nhận thua hoặc là một bên rời khỏi sân thi đấu.
Yêu cầu chăng cấp hơi phức tạp một chút, chỉ cần tham gia thi đấu một trận, thắng thì có thể thăng cấp nhưng nếu thua liên tục hai trận thì sẽ bị tụt cấp. Ngoài ra người thắng sẽ lấy được điểm khen thưởng giao dịch, căn cứ cấp bậc khác nhau mà số lượng điểm giao dịch cũng khác nhau.
Lúc này Tô Đạt đã hiểu được ngoài thẻ thông hành thì thẻ công nhận dũng sĩ cũng có thể gửi điểm giao dịch.
Thẻ công nhận dũng sĩ chia làm các cấp S, A, B, C, D, E, F, tuy rằng chỉ có bảy cấp bậc nhưng càng là cấp bậc phía trước thì thực lực dũng sĩ càng mạnh. Thậm chí thi đấu giữa S cùng S còn có thể tự chỉ định, sau khi hai bên quyết định thời gian, thắng thua cũng sẽ phân cấp bậc, trước mắt có được thẻ dũng sĩ cấp S chỉ có chín người, cho nên đẳng cấp thấp nhất là F.
Nhóm Tô Đạt dùng thẻ chứng nhận tư cách dự thi để tham gia thi đấu, người vừa mới bắt đầu dự thi rất nhiều, chỉ là cũng có rất nhiều sân thi đấu, ngoài Cái Bao Tuấn vận khí kém một chút phải đợi nửa giờ, Tô Đạt ngồi vài phút liền tiến vào sân thi đấu.
Thẻ công nhận dũng sĩ có một cái chip, người ở phòng chờ chỉ cần đeo lên mắt kính thực tế ảo cùng tai nghe là có thể xem sân thi đấu cùng đẳng cấp.
Đầu tiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ chính là một mỹ nữ đường cong lả lướt mặc đồng phục, cô nàng nàng không hề ngượng ngùng đối mặt với màn ảnh, thậm chí còn lớn mật tự nhiên tuyên bố tên người dự thi trận tiếp theo, chính là Tô Đạt cùng một đại tráng sĩ tên là Kim Vương.
Tên trên thẻ công nhận dũng sĩ của Tô Đạt là Tô thị, nghe được một cái tên xa lạ như thế, khán giả hiện trường đã chắc chắn hắn sẽ thua, dồn hết tiền đặt cược cho Kim Vương.
Nguyên nhân làm như vậy còn có một cái, đó chính là Kim Vương vừa bị tụt xuống từ cấp E, huống chi dáng người Tô Đạt quá gầy yếu, Kim Vương cao tới hai mét đặt ngang so sánh với người có vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, một quyền là có thể đập bẹp.
Kim Vương vừa lên sàn đấu liền đi đi lại lại, thậm chí nhìn vào màn hình gầm gừ giống như dã thú. Tô Đạt không nói lời nào liền bị khán giả coi thành cam chịu sợ hãi, thậm chí có vài người đã bắt đầu hô to: "Tô thị gì kia! Ngươi nhanh nhanh nhận thua đi! Đừng lãng phí thời gian của chúng ta!"
Khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Tô Đạt vẫn không nói gì, Kim Vương cúi đầu nhìn về phía tiểu chú lùn phía trước, thanh âm thô cuồng: "Uy, tiểu chú lùn, ngươi không nhận thua sao?"
Tô Đạt lắc đầu, hắn không nói lời nào đã khiến sự bạo ngược của Kim Vương bị khơi dậy, muốn đánh cho tên lùn này nói không ra lời, tốt nhất là có thể đánh chết ở chỗ này luôn.
Tuy rằng trên sân thi đấu không cấm sử dụng vũ khí, Tô Đạt lại không rút ra yêu đao chuẩn bị. Người trước mặt quá yếu, yếu đến nỗi hắn có thể một tay nhấc lên ném ra khỏi sân thi đấu.
Quả thật hắn cũng đã làm như vậy, không hề có dấu hiệu nào, khi Kim Vương rống giận xông tới chuẩn bị một quyền đấm vào mặt Tô Đạt, hắn tiếp lấy nắm tay nhìn như có thể đánh nát mặt mình, mắt cũng không chớp lấy một cái liền ném bay đại tráng sĩ cao hơn hắn gần nửa mét ra khỏi sàn đấu.
Hiện trường yên tĩnh tới nỗi có thể nghe rõ tiếng bước chân của Tô Đạt, hắn nhìn về phía trọng tài, hy vọng ông ta nhanh chóng có quyết định.
Người xem la ó ầm ĩ, toàn bộ đều là mắng Kim Vương vô dụng hại bọn họ thua tiền đặt cược, còn có một bộ phận là reo hò cho Tô Đạt.
Giọng nói của mỹ nữ hướng dẫn đường cong trập trùng truyền khắp hiện trường: "A! Là Tô thị thắng! Hắn vậy mà lại có thể một tay nhấc Kim Vương lên ném ra ngoài sân thi đấu! Lực lượng ấy mạnh mẽ cỡ nào! Ta quả thực sắp mê mẩn hắn rồi, dáng người phiêu dật, lực lượng hoàn mỹ!"
Tô Bảo Nhi gỡ tai nghe cùng mắt kính xuống, hưng phấn nói: "Chú thật lợi hại, nháy mắt liền ném văng người cao to kia ra!"
Thang Lâm sờ sờ đầu Tô Bảo Nhi: "Bảo Nhi cũng rất lợi hại."
Vừa vặn Tô Đạt kết thúc trận đấu đi đến, trong phòng chờ có không ít người nhưng còn may phòng rất lớn, người lại cách xa, có nói chuyện cũng chưa chắc nghe được tiếng, dù cho chỗ bọn họ còn có một con bò sữa cùng gà không lông cũng không khiến nhiều người chú ý.
Tô Đạt sờ sờ Tô Bảo Nhi vừa phi lại đây, dùng thỉ ngữ nói với bé: "Sắp đến lượt cháu rồi, mau đi qua đó đi, nhớ rõ là sân số ba mươi hai, đừng đi nhầm, không biết thì có thể hỏi người khác."
Tô Bảo Nhi gật như gà con mổ thóc, nhảy chân sáo đi ra bên ngoài, Thang Lâm lại gần Tô Đạt nói: "Bảo Nhi hẳn là không có vấn đề gì đúng không?"
Dù cho Thang Lâm tán thành thực lực của Tô Bảo Nhi nhưng vấn đề tuổi tác còn đặt tại nơi đó, vẫn là làm người không yên tâm.
Tô Đạt lắc đầu, cùng bọn họ ngồi trên sô pha mềm mại, trên bàn trà bên cạnh còn có trái cây cùng đồ uống, chỉ là mấy người đều không động vào.
Tô Bảo Nhi đi tới cửa, ngoan ngoãn hỏi bảo vệ đứng ở cửa: "Bác ơi, nơi này là sân số ba mươi hai sao?"
Bảo vệ cửa vừa thấy là một đứa nhỏ thì cúi đầu trả lời: "Đúng vậy bạn nhỏ, muốn vào cần phải có vé, cháu có vé vào cửa sao?"
Tô Bảo Nhi từ móc ra thẻ tư cách đưa cho bảo vệ cửa: "Đây nè bác, cháu là người tham gia, có thể đi vào sao?"
Ngay từ đầu bảo vệ cửa còn không tin, rốt cuộc tuy nơi này của bọn họ có không ít vị thành niên dự thi, nhưng nhỏ như vậy, giống như mới có năm sáu tuổi thì chưa từng có. Chờ hắn thấy được thẻ tư cách, kiểm tra trên đồng hồ nghiệm chứng đeo ở cổ tay xong sắc mặt mới tốt hơn.
"Bác ơi, có thể sao?" Tô Bảo Nhi ngẩng đầu lên, muốn lấy thẻ tư cách của mình về.
Bảo vệ cửa lúc này mới nghiêm mặt, đưa thẻ tư cách cho bé, chính thức giải thích: "Người tham gia đi vào từ nơi này, cháu nghe thấy có người gọi mình là có thể đi ra ngoài dự thi."
Tô Bảo Nhi nhận lại thẻ cất vào trong yếm, ngọt ngào cảm ơn: "Cảm ơn bác, hẹn gặp lại."
Nói xong, bé liền chạy vào con đường dự thi, để lại một mình người bảo vệ cửa ở đó nói thầm: "Sao lại có trẻ con vào đây, nhỏ như vậy liệu có thể xảy ra chuyện hay không..."