Sau khi Tô Đạt cho phép nam nhân trung niên ăn cơm xong, Thang Lâm tức giận chỉ vào chỗ của Ngưu Ngưu: "Đi qua bên kia đi! Người ông bẩn quá! Đứng cách xa đến mấy mà vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người của ông!"
Người nam nhân trung niên nghe vậy liền cười hì hì đáp ứng, ông ta bưng bát cơm ngồi xổm ăn với Tiểu Mao và Ngưu Ngưu, tuy rằng hai con gia cầm giường như đã thành tinh này cũng rất ghét bỏ ông.
Nhưng bữa cơm này tuyệt đối là bữa cơm ngon nhất mà ông đã từng ăn! Chuyện này cũng không phải do ông đã quá đói nên sinh ra ảo giác, mà là ông thật sự cảm thấy đầu lưỡi của mình đã được món ăn ngon kích thích nên mới sinh ra cảm giác ấy, nếu mà mỗi ngày đều được ăn món ăn ngon như vậy thì ông hoàn toàn có thể ở lại đây.
Nam nhân trung niên cũng không biết bản thân mình đã bị đồ ăn ngon của Tô Đạt chinh phục phần nào, mà vẫn vui vẻ rạo rực nhấm nháp đồ ăn ngon mê người trong chén.
Tuy rằng sau khi cơm nước xong suôi, nam nhân trung niên muốn hỗ trợ rửa chén, lại bị Tô Đạt cự tuyệt, hắn chỉ vào dòng sông ý bảo đối phương đi tắm rửa sạch sẽ.
Nam nhân trung niên lập tức đồng ý rồi chạy về phía bờ sông nhảy vào dòng nước, Tô Đạt lơ đãng liếc mắt nhìn ông ta một cái, thấy bề ngoài của nam nhân trung niên sau khi tắm rửa xong cũng tương đối bình thường, có lẽ là do có nhiều năm tập võ, nên trên người cùng trên tay đều có vài vết sẹo cả lớn lẫn bé.
Những vết sẹo này có cái do đao tạo ra, cũng có vết cào mới, nhìn vô cùng giống bị thú hoang cào, có vài vết còn vô cùng sâu, sau khi tắm rửa xong thì còn có dấu hiệu miệng vết thương bị vỡ ra.
Mà nam nhân trung niên giống như đang cố ý giả bộ rằng hắn vô cùng khoẻ mạnh không hề thấy tý đau đơn nào, ông ta cẩn thận cúi đầu cảm ơn Tô Đạt: "Cảm ơn cậu! Có thể cho tôi ăn cơm nghỉ ngơi trong tình huống này! Nếu...... Nếu cậu đang thiếu người mà nói, thì có thể cho tôi ở lại hay không! Tuy rằng tôi không lợi hại được giống như đứa bé kia, nhưng tôi vô cùng chăm chỉ! Hơn nữa tôi còn có ba mươi năm kinh nghiệm chiến đấu!"
Khoé miệng Tô Đạt trừu trừu, công nhận sực lực của Tô Bảo Nhi lớn thật, thế nhưng nếu so sánh với người nam nhân này thì chỉ sợ là vẫn kém một chút, dù sao kinh nghiệm cùng vóc dáng ràng rành ở đó, không có khả năng bởi vì chút thiên phú này mà thắng lợi.
Mà đúng là bây giờ hắn đang thiếu một người, công việc của Thang Lâm cùng Bảo Nhi thực sự quá nhiều, lãng phí một chút thời gian là hỏng việc.
Nghĩ như thế, Tô Đạt dùng ngôn ngữ tay nói với nam nhân trung niên: "Có thể, nhưng tôi chỉ phụ trách ăn ở, chúng tôi ăn cái gì thì ông cũng ăn cái đó, nơi ngủ chính là cái da thú mà vừa nãy ông tỉnh dậy trên đó. Mà việc ông phải làm chính là một số việc yêu cầu tốn nhiều sức lực, ví dụ như gánh nước nhóm lửa, quản lý nhà cửa, tắm rửa cho Ngưu Ngưu và Tiểu Mao."
Nam nhân trung niên nhìn Tô Đạt dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói với mình liền có chút sửng sốt, mới đầu Tô Đạt còn nghi hoặc có phải đối phương xem không hiểu ngôn ngữ tay hay không, dù sao thì tuy rằng ngôn ngữ của người câm điếc rất đơn giản, nhưng trong một lúc mà biểu đạt quá nhiều thì cũng không nhất định đối phương có xem hiểu hay không.
Nhưng mà rất nhanh Tô Đạt phủ định ý tưởng này, bởi vì người nam nhân trung niên rất nhanh sau đó liền đáp lời nói hắn: "Tôi đồng ý! Tôi vô cùng thỏa mãn với đề nghị của cậu! Về sau cậu chính là chủ nhân của Cái Bao Tuấn tôi! Mong muốn của cậu chính là điều tôi hướng tới!"
Cái Bao Tuấn? Nghe thấy cái tên này làm Tô Đạt thiếu chút nữa không nhịn được mà cười, thế nhưng người nam nhân tên Cái Bao Tuấn này hình như có thể xem hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, biểu cảm sửng sốt vừa nãy chắc là không ngờ rằng hắn là người câm đi.
Có lẽ cái người tên Cái Bao Tuấn này có thể cho ở lại, Tô Đạt có thể từ ánh mắt của ông ta nhìn thấy chân thành, không giống như là đang nói dối, hơn nữa ở địa phương này, nếu ông muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào Tô Đạt.
Tô Đạt chỉ thử vỗ nhẹ miệng vết thương trên vai Cái Bao Tuấn một chút, liền lập tức làm ông đau đến quỵ gối xuống, vẻ mặt đau khổ giải thích: "Cái miệng vết thương này là ngày hôm qua bị một con Kim Mao Sư cào, tuy rằng tôi chạy trốn được nhưng cũng chỉ thiếu chút nữa là mất nửa cái mạng, nhưng tôi chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì cho tính mạng."
Đỡ Cái Bao Tuấn ngồi lên trên ghế đá, Tô Đạt nâng đầu của ông lên để biểu đạt: "Nếu chỉ là miệng vết thương bình thường thì không sao, chỉ cần là người có thân thể khoẻ mạnh là đã có 50% khả năng sẽ sống sót, thế nhưng dường như miệng vết thương của ông lại có một ít nọc độc, chưa đầy ba ngày sau cả người ông sẽ ngứa ngáy, bắt đầu có hiện tượng miệng vết thương thối rữa, sau đó trong khoảng thời gian từ một tuần tới nửa tháng ông sẽ chết."
Rõ ràng chỉ là ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng Cái Bao Tuấn lại vô cùng sợ hãi, ngay cả cái đứa trẻ có tính cách ác liệt kia cũng không làm ông ta có loại cảm giác này.
Có lẽ là do tâm lý bóng ma mà Cái Bao Tuấn lại cảm thấy miệng vết thương giống như thật sự có điểm ngứa, ông miễn cưỡng cười với Tô Đạt nói: "Cậu đang gạt tôi phải không? Tuy rằng so với những vết thương trước kia tôi đã từng chịu thì vết thương hiện tại cũng khá nghiêm trọng, nhưng tôi chắc chắn sẽ sống sót."
Sau khi rửa sách bát đũa xong thì Thang Lâm lập tức chạy lại chỗ hai người, tuy rằng cậu không thấy rõ Tô Đạt đang biểu đạt cái gì, thế nhưng căn cứ vào những gì Cái Bao Tuấn nói thì nó đã có thể đoán được đại khái, lớn tiếng nói: "Chú Tô mới không rảnh đi lừa ông! Nhưng nếu ông ăn cơm của nhà ta, bây giờ cũng đã tắm rửa sạch sẽ thì phiền ông quét tước sân nhà một chút, nhớ phải quét cho sạch sẽ! Nếu không, hừ hừ."
Tô Bảo Nhi đứng bên cạnh Thang Lâm cũng học theo "hừ hừ" hai tiếng, Tô Đạt quay đầu lại dùng tay ngữ với bọn nhỏ: "Vào nhà lấy một cái áo da thú cho bác ấy phủ thêm."
Tô Bảo Nhi lập tức nhận mệnh, chạy vào trong nhà sau đó thực nhanh liền ôm một cái áo da thú lớn ra ngoài.
Cái Bao Tuấn mặc áo da thú ấm áp vào, chân thành hướng Tô Đạt cùng Tô Bảo Nhi cùi đầu: "Đa tạ chủ nhân cùng tiểu chủ nhân của ta."
Thang Lâm làm ra động tĩnh để thu hút sự chú ý, Cái Bao Tuấn liền nhìn về phía cậu, nghi hoặc nói: "Tôi nên gọi cậu...... Trung...... Trung chủ nhân?"
Tô Đạt gõ bàn đá một cáu, Cái Bao Tuấn lập tức không tiếp tục trêu ghẹo Thang Lâm nữa, mà nhìn về phía tay Tô Đạt, tay đối phương tuy rằng không non mịn, thậm chí chỉ dùng mắt thường là có thể thấy được mấy vết chai, thế nhưng lại vô cùng sạch sẽ và thẳng dài.
Mà chủ nhân của đôi tay này đang biểu hiện cho ông: "Không cần kêu chúng tôi như vậy, hai đứa trẻ này đều là cháu trai của tôi, chỉ cần kêu tên bình thường là được."
Cái Bao Tuấn cũng không phải là người không biết điều, tuy rằng mới vừa nếm trải sự phản bội và các loại mạo hiểm, thế nhưng người nam nhân trước mặt hắn có ánh mắt cực kỳ hữu hảo, trong lòng ông vẫn có chút xúc động. Đương nhiên ông tuyệt đối không thừa nhận là kỳ thật còn có vài nguyên nhân khác, thế nhưng cũng có chút hưng phấn khi nghĩ đến về sau sẽ lại được ăn nhiều món ăn ngon hơn nữa.
Sau khi trong nhà có thêm Cái Bao Tuấn, công nhận công việc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù sao thì chỉ cần đối phương không ăn trộm thì Thang Lâm cũng lười gây chuyện với hắn. Hơn nữa tính tình cũng khá cần mẫn, ngoài việc tắm rủa cho Ngưu Ngưu và Tiểu Mao ra thì ngay cả việc dưỡng gia súc cũng giao cho ông ta, còn cách mấy ngày lại tưới nước cho linh cốc lúa gạo vài lần, phải nói là không có việc nào là không lầm, ngay cả Thang Lâm cũng không có lời gì để nói.
"Sơ cấp luyện thể thuật" mà Tô Đạt phiên dịch vẫn không có tiến triển gì đáng kể. Nhưng vào một buổi sáng sớm, sau khi thấy Cái Bao Tuấn ở hậu viện luyện tập thân thể thì bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
"Sơ cấp luyện thể thuật" chưa bị phiên dịch xong đã bị Tô Đạt cất đi, dù sao thì hắn cũng đã ghi nhớ từng chữ một của trong cuốn sách đó ở trong đầu mình
Hắn gọi Cái Bao Tuấn lại, làm Cái Bao Tuấn bây giờ mới biết mình bị phát hiện luyện tập võ công, hơn nữa xem bộ dáng của Tô Đạt thì cũng không biết ông đã bị nhìn từ lúc nào, tuy rằng trong lòng có chút bồn chồn, nhưng vẫn lại gần Tô Đạt.
"Đại đương gia, cậu kêu tôi có chuyện gì sao?" Tô Đạt ở cái nhà này là lớn nhất, Cái Bao Tuấn như vậy kêu hắn cũng suy xét thật lâu.
Tô Đạt hồi ức động tác của Cái Bao Tuấn, tuy rằng hắn không thực sự hiểu võ học cho lắm, lại nhạy cảm mà thấy được mấy cái lỗ hổng thực dễ dàng bị công kích, đặc biệt là thời điểm chiến đấu cùng với thú hoang, chúng nó đối với mấy cái thủ thế xa hoa của nhân loại không có chút hứng thú nhìn ngắm nào cả.
Ngay tại lúc trái tim Cái Bao Tuấn đang càng nhảy càng nhanh thì ông thấy Tô Đạt đã cầm bút chỉ ra tinh tuý trong võ công của hắn, cùng cách bù đắp những lỗ hổng mà dù hắn có biết cũng không thể nghĩ cách thay đổi được.
Đồng tử Cái Bao Tuấn mở to, không thể tin tưởng được mà nhìn sắc mặt an tĩnh của Tô Đạt.
Ông đã từng may mắn gặp mặt một vị đại nhân thân thủ bất phàm, đối phương cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lỗ hổng của ông, nhưng lại nói:
"Trừ phi phế đi võ công sau đó luyện tập một lần nữa, nếu không thì không còn cách nào khác." Nói tới. Tuổi của Cái Bao Tuấn đã lớn, không muốn bắt đầu lại từ đầu, liền cự tuyệt yêu cầu như vậy, dù sao thì vị đại nhân kia cũng không có đem ông để ở trong mắt.
Nhưng bây giờ Tô Đạt lại có thể nhanh chóng chỉ ra cho ông cách lấp lỗ hổng của mình, làm cho Cái Bao Tuấn biết chính mình bây giờ đang nhờ họa được phúc.
•~~~~~•~~~~~•~~~~~•
Ân, tuy rằng biết giờ mới nói thì có chút muộn, thế nhưng mà Ca và Miêu đã xác định cách xưng hô cố định như sau:
Tô Đạt = Hắn
Thang Lâm = Cậu/Cậu ta
Tô Bảo Nhi = Bé
Cái Bao Tuấn = Ông/Ông ta
Những chương trước tụi mình sẽ tìm thời gian sửa sau nha~~