Toàn Chức Thành Chủ

Chương 87: 87: Xóa Ấn






Sáng hôm sau, kirows dậy sớm tập thể dục buổi sáng sau đó lên phố.

Kirows vẫn còn thèm món phở ngày hôm qua, đặc biệt là phở bò.

Kirows theo lối cũ tìm lại quán phở hôm qua ăn sáng ăn tạm 5 bát phở.
Sáng sớm làm bát phở nóng nó lại tỉnh cả người anh em ợ.
Ăn xong mấy bát phở, kirows đi vào một cửa hàng dược liệu nằm đối diện quán phở.

Kirows đi vào cửa hàng thì ông chủ cửa đã ngồi sẵn ở trên quầy thuốc rồi.

Kirows đi vào chẳng chào hỏi qua một chút với chủ quán rồi đọc luôn một loạt các loại dược liệu mà hắn cần trong khi đọc kirows đọc xen lẫn các vị để chế dược với các vị để chế độc.

Kirows đọc một hơi ông chủ tiệm cũng ghi thành một danh sách dài dằng dặc.

Sau khi đọc xong kirows nhìn ông chủ có vẻ đã mỏi tay sau khi chép một loạt các vị thuốc một câu :
“Nữa không ?”
Câu hỏi của kirows khiến cho ông chủ hiệu thuốc không biết nên trả lời thế nào, cái tay thì bảo thôi nhưng lý trí vẫn ép ông thốt ra một câu
” nữa ạ”.
Thấy thế kirows chỉ cười cười:
“Tạm thế đã những thứ ta đọc ông có hết chứ.

Những thứ đó nếu ông có ta muốn càng nhiều càng tốt.”
Người bán hàng nghe thế thì vui vẻ vô cùng quên sạch vụ kirows vừa chơi mình.

Để lại một câu “quý khách chờ chút” rồi nhanh chóng đi vào hậu viên lấy hàng cho kirows.

Vị chủ quản đi vào thì một tên gia nhân cũng mang theo một bình trà ra mời kirows uống.
Thấy cảnh này kirows cũng chỉ cười.

Thầm nghĩ không hổ là dân buôn bán chuyên nghiệp a.

Kiểm soát cũng rất tốt.


Nhàn nhã ngồi đợi.

Chỉ một lúc sau kirows thấy một dám gia nhân mang bao lớn bao nhỏ dược liệu chất một đống trước mặt kirows.

Kirows đang uống trà cũng phải phun ra một ngụm xuýt thì sặc.
Ho khan một tý kirows nhìn vị chủ tiệm ai oán nói:
“Ông đây là dọn hết tồn kho bao nhiêu năm a.”
Thấy biểu hiện của kirows lại nhìn đống thuốc ông chủ có chút giật mình.
“Khách quan yên tâm, chất lượng cự kỳ đảm bảo với lại ngài mua nhiều như vậy bổn tiệm trực tiếp giảm giá còn 80% cho khách hàng đồng thời tạo thẻ khách quý cho ngài lần sau ngài đến sẽ được giảm giá còn 60% đơn hàng cho quý khách.” — QUẢNG CÁO —
Kirows nghe ông chủ tiệm nói khóe miệng co giật mấy cái.

Với lượng thuốc này, ta dùng không biết bao giờ mới đến cái lần sau của ông a.

Nhìn núi dược liệu trước mặt kirows đàng phải mặc niệm bở ra 500.000TDB nhờ milu mở rộng kho hàng.

Milu động tác rất nhanh kho hàng được mở rộng lên lv4.
“Chúc mừng ký chủ nâng cấp kho hàng lên lv4: kích thước mở rộng 51.200m3 (32mx40mx40m)”
Kirows cũng không nói nhiều nhận lấy hóa đơn của ông chủ rồi lần lượt kiểm tra từng bao thuốc một.
Kirows không tin lời ông ta.

Thuốc tồn kho dược liệu hao mòn.

Chỉ cần hao mòn quá hai thành dược tính kirows ngay lập thẳng mặt trả lại cho ông chủ.

Nhưng kiểm tra lô thuốc một lượt kirows cũng khá hài lòng dược tính bảo quản vẫn rất tốt.
Kiểm tra một núi thuốc này với người khá thì khó khắn chứ với kirows chỉ 15 phút là hết sạch.

Kirows chỉ cần chạm tay dùng hệ thống kiểm tra một cái là bao nhiêu thuộc tính ra hết.

Nếu đạt kirows phất tay một cái vào kho hàng hệ thống không đạt kéo ra trả hàng ông chủ.
15 phút sau kirows nhẹ nhàng cầm hóa đơn ra khỏi hiệu thuốc.


Tổng hóa đơn 340 đồng vàng tổng thanh toán 272 đồng vàng.

Thanh toán xong mặt ông chủ tươi cười như thần tài vậy.
Ra khỏi hiệu thuốc kirows đi thẳng đến quán rượu hôm trước bởi giờ hẹn của kirows cũng sắp đến rồi.

Đến cửa quán rượu kirows ngạc nhiên khi thấy Lê Bảo Ngọc đã đứng chờ hắn ở đấy rồi.

Cô bé còn mang theo cả hành lý một ba lô to đùng sau lưng nữa.

Hôm nay cô bé mang một bộ quần áo khá thoải mái, quần dài áo sơ mi màu lơ, mái tóc ngắn bộc cao kiểu đuôi gà lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, toát lên sự trẻ chung năng động.

Một đôi mắt long lanh sắc bén trí tuệ, đôi môi mền mại đỏ xinh.
Kirows đi dần đến mỉn cười lấy một cái bánh bao trong túi mà hắn tiện tay mua lúc nãy đưa về phía cô gái:
“Cô ăn sáng chưa? Làm một cái đi bánh bao nhân đậu xanh vừa thơm vừa ngọt này.”
Thấy kirows mời bánh Bảo Ngọc cũng không có từ chối nhận lấy.

Cả đêm qua cô về chằn trọc suy nghĩ lại những gì sảy ra hồi tối.

Tổng kết lại thì xem ra kirows cũng không phải người xấu giống như bề ngoài.

Hôm nay thấy kirows mặc một thân quân phục hải quân điển hình.

— QUẢNG CÁO —
Trang phục hải quân có bán đầy trên phố nhưng quân hàm và sao trên vai thì không thể làm giả được nên sự đề phòng của cô với kirows ngày hôm qua đã không còn nhiều nữa.
Thấy Bảo Ngọc thoải mái nhận lấy bánh bao trong tay mình kirows haha cười một tiếng lấy một chiếc bánh bao nữa ra cắn một miếng thật to rồi từ trong túi lấy một danh sách ra đưa cho Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc hiểu ý tiếp lấy ranh sách.

Vừa nhận lấy danh sách lông mày cô lập tức nhíu lại.

Trên tờ giấy viết lít nha lít nhít khỏng 20 loại vật liệu.


Mà trong đó có mấy loại thật rất quý giá.
Lúc này kirows cũng ăn hết cái bánh bao cuối cùng xoa xoa tay nói:
“Yên tâm cô chỉ dẫn đường, cái này ta mua.

Nếu cô đã đi theo ta thì yên tâm ta không phải kẻ keo kiệt.”
Nghe được kirows nói vậy Bảo Ngọc cũng không có nhiều lời dẫn đường cho kirows.

Dưới sự dẫn đường của dân bản địa-Bảo Ngọc , kirows rất nhanh kiếm đủ tất cả vật liệu mà hắn cần thậm chí còn thuê được một gian đoán tạo thất khá là tốt.

Dưới sự dẫn đạo của dân bản địa kirows mua được giá khá tốt, tất tần tật kirows chỉ mất có 10 đồng vàng.
Sau khi mua bán xong kirows quyết định xóa ấn cho Bảo Ngọc.

Anh gọi cô vào đoán tạo thất.

Trong đoán tạo thất kirows đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đâu vào đấy rồi.

Chuẩn bị xong kirows nhìn Bảo Ngọc :
“Đóng cửa lại cởi áo ra.”
Tuy minh bạch ý của kirows nhưng cô cũng có chút ngại ngùng.

Sau khi ra đóng cửa lại tim cô có chút loạn nhịp cô hồi hộp.

Lần đầu tiên cô cởi áo trước mặt một nam nhân khác mà không phải cha mình.

Động tác của cô có chút gượng gạo.
Từng cái cúc áo lần lượt được cô giải khai lộ ra, bên trong chiếc áo là chiếc áo ngực màu tắng tinh khiết.

Sau đó thân trên của cô toàn bộ được giải khai hiện ra trước mặt kirows.

Lúc này mặt cô đã đỏ như quả cà chua.
Nhìn Bảo Ngọc thoát y trước mắt kirows cũng không kiềm được mà nuốt một ngụp nước bọt.

Làm một ngụm rượu cay “giải khát” kirows tiến đến nhìn thật kỹ ấn ký nô lệ được ấn tại trước ngực ngay phía trước xương ức ngang tầm trái tim của cô.

Ấn ký chính là một trận đồ màu đen dùng để phong ấn một gọt máu của chủ nhân vào trong cơ thể nô lệ tạo thành khế ước nô lệ.

— QUẢNG CÁO —
Bình thường nô lệ không cần khải làm cái này chỉ những nô lệ thực sự quan trọng hay có năng lực mạnh mẽ thì người chủ mới dùng loại khế ước này để có thể hoàn toàn kiểm soát người nô lệ này.


Ấn ký chính là trận đồ sau khi sử dụng để lại vết tích trên da giống như hình săm vậy.
Nhấp một ngụm rượu “giải khát” kirows lấy một cây bút lông chấm vào đĩa “mực”.

Gọi là mực nhưng nó là một loại hỗn hợp lỏng xánh của nhiều lạo vật liệu khác nhau được kirows điều chế để vẽ trận đồ cho Bảo Ngọc.
Bút lông chấm mực viết lên làn da trắng mịn mềm mại của Bảo Ngọc để lại vết mực màu xám bạc.

Sự mát lạnh của mực lưu lại trên làn da nhạy cảm của mình khiến Bảo Ngọc đỡ chút ngượng ngùng.

Kirows ra tay rất nhanh, thoáng một cái là hoàn thành trận đồ.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực của Bảo Ngọc thốt lên hai chữ “thật đẹp”.

Không biết kirows khen cái gì đẹp ( có lẽ là trận đồ (:P) ) nhưng Bảo Ngọc vẫ thấy thật là xấu hổ.

Cô cảm thấy mặt mình nóng ran.

Cô cảm giác nếu đập trứng lên mặt rán có khi cũng được ấy.
Thấy vẻ mặt đỏ ửng tự như quả cà chua chín mọng đầy kiều diễm của Bảo Ngọc kirows đầy vẻ tán thành với câu “ con gái đẹp nhất là khi ngượng ngùng”.
Không nói nhiều kirows đưa hai tay lên dán lại trên ngực cô.

Một xúc cảm êm ái lan truyền cả hai bàn tay anh nhưng lúc này kirows không để ý đến nó.

Hiện tại kirows thực sự nghiêm túc, linh khí vận chuyển thông qua hai tay anh tràn vào từng nét vẽ vừa nãy.

Trận đồ sáng lên.
Khi linh khí tràn vào trong trận đồ thì trận pháp của kirows vẽ lên khởi động.

Một cỗ nóng rát khó tả xuất hiện trước ngực mình , Bảo Ngọc không khỏi cắn chặt răng chịu đựng.
Rất nhanh một giọt máu đỏ tươi chui ra từ ngực cô từ chính hình săm nô lệ của cô.

Kirows dùng linh khí bao lại gọt máu này rồi rút nó ra bỏ vào một cái chén.
Lúc này trận pháp không có linh khí duy trì thì cũng ngừng hoạt động.

“mực “ lúc này đã hóa thành một nắm cát đen xì rơi xuống đất.

Lúc này kirows cũng không còn thấy đau nữa tay cô ôm ngực thở hồng hộc.