Toàn Chức Pháp Sư

Chương 93: Huyết nhiễm Bắc Thành




“ Đi như thế nào?? Đây là một cái mật thất đấy??”

Mạc Phàm lặng lẽ nhìn nữ thủ vệ đang còn đổ mồ hôi đầm đìa.

“ Cứ đi theo ta là được.”

Lâm Vũ Hân cũng không thích nói nhảm, nàng nhanh chóng bước tới tế đàn.

Cũng không biết nàng nhấn nút gì, khiến cho nước trong Địa Thánh Tuyền đang còn tuần hoàn chảy bỗng nhiên vội vàng chảy vào trong một cái lỗ nhỏ.

“Ùng ục ~~ ùng ục ~~~~~~~”

Chỉ mất vài giây đồng hồ, tất cả nước trong Địa Thánh Tuyền liền biến mất sạch sẽ. Trong cái khe nhỏ kia cũng không còn sót lại một giọt Địa Thánh Tuyền nào.

Lâm Vũ Hân vội vàng chạy tới chỗ tế đàn, rồi nhấc một cái bình màu lam từ bên trong tế đàn ra. Mà trong cái bình kia hình như chứa nước Địa Thánh Tuyền trong suốt thì phải.

Mạc Phàm thấy vậy liền cảm thấy tò mò. Nước trong Địa Thánh Tuyền nhiều như vậy, tại sao có thể cất hết vào trong một cái bình bằng lon coca được vậy.

Lâm Vũ Hân cẩn thận đem chiếc bình chứa tất cả nước Địa Thánh Tuyền cất đi. Sau đó nàng quay đầu lại nhìn tên học sinh có vẻ là thật thà rồi nói.

“ Đây là phương án bảo vệ Địa Thánh Tuyền khẩn cấp. Trong mật thất này còn có một lối đi khác nữa. Có lẽ nó thông tới ngọn núi phía sau trường Thiên Lan ma pháp cao trung của các ngươi.”

“ Thông tới ngọn núi phía sau trường? Cô nương, cô có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạc Phàm có chút lo lắng hỏi.

“ Ra được tới bên ngoài thì người sẽ biết. Còn bây giờ người cứ đi theo ta là được. Mục tiêu của bọn nó tất nhiên là Địa Thánh Tuyền ở trên tay ta rồi. Ta quyết không để Địa Thánh Tuyền rơi vào tay những người kia được.”

Lâm Vũ Hân cũng không thích nói nhiều.

“Những người kia?”

Mạc Phàm lại càng thêm mờ mịt. Hắn hoàn toàn không hiểu Lâm Vũ Hân đang nói tới chuyện gì.

Lâm Vũ Hân đi tới bên cạnh bức tường. Ngón tay nàng uyển chuyển bấm mật mã ở trên vách tường. Mà đống mật mã này, nhìn không khác gì vách tường.

Mạc Phàm thấy vậy liền sửng sốt vô cùng. Ở trong này, hắn quá chuyên tâm vào tu luyện. Cho nên hắn cũng không biết được trong cái mật thất Địa Thánh Tuyền này lại có nhiều cơ quan tới như vậy.

“Khung ~~~~~~~~~”

Một âm thanh liền vang lên. Tường đá cấm chế mở ra. Sau đó một cái thông đạo màu đen liền xuất hiện. Thông đạo này rất sâu, cũng không biết nó dẫn tới tận đâu.

“ Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi này.”

Lâm Vũ Hân không nói hai lời. Nàng nắm lấy tay Mạc Phàm dẫn vào trong thông đạo tối tăm mà bước đi.

Lúc này Mạc Phàm hắn cũng ý thức được chắc chắn có chuyện trọng đại phát sinh ở bên ngoài. Cho nên hắn không dám do dự nữa.

Mới đi được vài bước bên trong thông đạo, Lâm Vũ Hân chợt nhớ ra điều gì. Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn Mạc Phàm một cách chăm chú.

“ Thông đạo bí mật này cũng chưa chắc đã an toàn. Có lẽ người của Hắc Ám Giáo Đình sẽ lấy ta làm mục tiêu. Địa Thánh Tuyền này ngươi cất giữ nó đi. Ngươi nhớ phải bảo quản nó cho tốt, không được đưa nó cho bất kỳ ai.”

Lâm Vũ Hân giống như vừa làm ra một cái quyết định trọng đại, lại vừa liều lĩnh.

Nhưng mà, Lâm Vũ Hân buộc phải làm như vậy.

Hắc Ám Giáo Đình hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ mà tới. Cho nên đối với Địa Thánh Tuyền bọn họ gần như nắm rõ nó trong lòng bàn tay. Nếu như đang lẩn trốn trong thông đạo mà gặp người của Hắc Giáo Đình, thì mục tiêu của bọn họ chắc chắn sẽ là vị Phó vệ trưởng mà bọn họ đã điều tra được. Còn học sinh Mạc Phàm thì ngược lại, hắn sẽ bị Hắc Ám Giáo Đình bỏ qua.

Chỉ cần có thể giữ được Địa Thành Tuyền thì hi vọng vẫn còn!

“Phiền người có thể nói cho ta biết, ở đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy, có được không?”

Mạc Phàm có chút nôn nóng hỏi.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Lâm Vũ Hân lúc này, thì hắn đoán 100% Bắc Thành đã xảy ra chuyện gì đó rất là chấn động, khủng bố.

“ Cảnh giới Huyết sắc!”

Nhất thời Lâm Vũ Hân cũng không biết nên giải thích như thế nào cho tên học sinh này hiểu được. Dù sao thì trong khoảng thời gian mọi chuyện phát sinh ở Bắc Thành thì tên học sinh này vẫn còn ở trong mật thất bế quan tu luyện. Cho nên mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, hắn hoàn toàn không hề hay biết.

Cảnh giới huyết sắc??

Một viên đá to mạnh mẽ đập vào trong lòng Mạc Phàm, khiến cho lòng hắn nổi sóng to cuồn cuộn!!

Từ khi hắn đến cái thế giới này, thì hắn biết được một tin tức rất là quan trọng. Đó là, ở trong cái xã hội ma pháp này, loài người cũng không phải là chúa tể tuyệt đối. Sống ở bên ngoài thành thị, đó là những con yêu ma có số lượng gấp trăm lần, nghìn lần con người!

Yêu Ma vẫn luôn theo dõi con người chiếm lấy tư chất nguyên. Thâm chí bọn nó chỉ cần một hiệu lệnh của vua một loài yêu ma, thì ngay lập tức sẽ có một quân đoàn yêu ma tập kích thành thị loài người. Với sức chống cự yếu kém thế kia của thành thị loài người thì chỉ trong vòng một đêm, thành thị này sẽ bị huyết tẩy, và biến mất hẳn trên thế gian!

Cho nên, hiệp hội ma pháp của 5 châu lục trên thế giới đã đem loại nguy cơ tập kích thành thị này gọi là cảnh giới. Hơn nữa bọn họ còn căn cứ vào số lượng yêu ma, thực lực yêu ma mạnh yếu như thế nào mà phân ra làm mấy cấp bậc.

Nó giống như ở trong cái xã hội khoa học, thường có dự báo trước các thiên tai sẽ xuất hiện. Thiên tai có phân chia ra cấp bậc, thì tai ương đến từ yêu ma xâm lấn loài người cũng giống như vậy. Nó cũng được phân chia cấp bậc!

Cảnh giới màu cam! Đây là đệ nhất cảnh giới. Khi cảnh giới này kêu vang lên, thì có nghĩa rằng ở khu vực biên giới an toàn có xuất hiện yêu ma. Số lượng của chúng từ 300 con trở lên!

Cảnh giới màu lam đã từng xuất hiện cách đây hai năm trước. Khi nó xuất hiện đã làm cho mọi người ở đây bàng hoàng, kinh sợ.

Cảnh giới màu cam đã đáng sợ như vậy rồi. Đối với Bắc Thành mà nói thì cảnh giới màu cam chính là một cuộc gió tanh mưa máu. Không biết bao nhiêu ma pháp sư và dân thường đã phải bỏ mạng khi yêu ma trắng trợn xâm lấn.

Mà Cảnh giới Huyết sắc thì nó phải cao tới đâu??? Chắc chắn nó không phải chỉ cao hơn có một cấp độ đâu….

Đúng vậy, cảnh giới huyết sắc chính là một cuộc hủy diệt, một trường giết chóc, một cuộc tai họa đối với thành thị. Quân đội ma pháp sư quân số có hạn. Bọn họ hoàn toàn không thể nào ngăn cản được yêu ma xâm lấn. Bọn yêu ma sẽ xông vào thành thị. Bọn nó trắng trợn mà giết người. Khi đó không phải chỉ có mấy con yêu ma lẻn vào thành thị, mà là hàng trăm hàng ngàn con yêu ma lẻn vào!

Rất nhiều ma pháp sư khi đối mặt với yêu ma, bọn họ không khác gì những con gia cầm, là thức ăn cho bọn yêu ma. Còn những người dân thường tay trói gà không chặt này thì bọn họ làm sao có thể sống sót được đây??

Cảnh giới huyết sắc, nó sẽ đem thành thị máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!

Thông qua một quyển sách được ghi chép miêu tả lại thì cảnh giới này khiến cho lòng người hoảng sợ, kinh hồn bạt vía. Mà tại sao nó lại có thể phát sinh ở trước mắt chân thực đến như vậy. Đây không khác nào địa ngục chốn nhân gian??

…………………

Xuyên qua thông đạo bí mật, Mạc Phàm hắn vẫn không thể nào tin được rằng mình và Lâm Vũ Hân xuất hiện ở một tòa nhà sau núi phía bắc.

Trời vẫn mưa to như trút nước. Cả tòa Bắc Thành bị phủ trong một màn mưa đen tối, mịt mờ không rõ. Cách đó không xa truyền đến từng trận rít gào bay vào trong tai, khiến cho lòng người kinh sợ, không rét mà run.

Mạc Phàm quay đầu nhìn sang khu vực yêu ma gào rống vừa mới phát ra….

Trời ạ, đó là một khu dân cư!

Một dãy nhà lầu thấp, con đường xi măng có chút cũ ……Mà trên con đường đó là dòng máu đỏ tươi chảy xuôi không khác gì máu ở chợ bán thức ăn!

Những dòng máu đó, chắc chắn không phải là máu của gia cầm. Đó là máu của người sống. Nó hội tụ thành từng dòng suối nhỏ. Dưới cơn mưa to như trút nước kia không ngừng chảy về chỗ trũng sau cùng chui vào ống cống thoát nước!

Đỏ như máu. Một màu đỏ rất là bắt mắt.

Hắn đứng ở trong tòa nhà Trung Sơn tựa lưng vào núi này có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng máu chảy thành sông trong màn mưa xám xit, mịt mờ kia.

Bắc Thành là một tòa thành thị có rất nhiều sông ngòi ở phía Nam. Trong màn mưa, cả Bắc Thành giống như một bức tranh thủy mạc vậy. Nhưng ngày hôm nay, Mạc Phàm lại thấy cái bức tranh này có vết máu loang lổ, ác mộng buông xuống!!!!

“Ô ngao ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Một âm thanh rít gào vang vọng khắp cả Bắc Thành, làm cho lòng người cảm thấy khó chịu, run sợ.

Mạc Phàm liền ngoảnh đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra. Một hình ảnh chấn động khiến cho hắn sợ hãi khắc sâu vào trong đôi mắt!!

Tòa kiến trúc Ngân Mậu là biểu tượng của Bắc Thành. Tòa nhà này cao gần như chạm trời. Dưới màn mưa xám xịt bao phủ, trên đỉnh cao nhất của tòa kiến trúc Ngân Mậu có một bóng đen đang ngồi sừng sững ở trên đó!!

Cái đuôi của nó thả xuống dọc theo tòa nhà. Nó dài gần như bằng nửa tòa nhà!

Đôi cánh của nó mở ra, một nửa ở trong màn mưa, một nửa khác thì che kín 10 tầng của tòa nhà!

Nó ngửa mặt lên trời cao, một cái mồm máu to đùng há rộng rít gào một tiếng khiến cho cả Bắc Thành lay động!