Toàn Chức Pháp Sư

Chương 608: Thành phố gặp nguy hiểm




Dịch: ketonazon

“Ta không biết bọn súc sinh Hắc giáo đình làm sao làm được, nhưng thủ pháp so với lúc ta ở Bác Thành thì giống nhau như đúc. Giống như vậy không có dấu hiệu nào, giống như vậy một trận mưa lớn, giống như vậy vạt vật cuồng bạo!! Hoặc là ngươi cảm thấy hai tràng mưa này bất quá trùng hợp, nhưng ta cảm thấy phàm mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, sự tình như vậy tuyệt đối không thể không có nguyên nhân, thiên tai lần này nhất định là mưu kế con người!” Mạc Phàm nói.

Cố Đô nhiều năm như thế bình yên vô sự, Mạc Phàm không tin cái tai nạn này lại xuất hiện bây giờ, nếu ông trời không muốn trừng phạt con người, nhất định là một cái tổ chức loài người tinh vi bày ra!

Mạc Phàm thừa nhận bản thân không có một chút chứng cớ chỉ rõ đây là Hắc giáo đình, hắn chỉ dùng trực giác….

Có thể hắn đã trải qua âm mưu của Hắc giáo đình ở Bác thành một lần, ở Bác Thành, nếu không phải Địa Thánh Tuyền trên tay mình, bọn họ khẩn thiết muốn có được nó, Hắc Giáo Đình sợ rằng còn ẩn giấu trong bóng tối, trong đám người, không thể biết được diện mục thật của chúng!

“Ngươi theo chúng ta cùng nhau rời đi, nếu không ngươi chưa chắc có thể an toàn đến kết giới nội thành…” Chúc Mông tin tưởng chuyện Mạc Phàm nói.

Trước đây không lâu Chúc Mông vừa mới giải quyết động tĩnh của Hắc giáo đình, bọn chúng đều có hành động quỷ dị ở cả nước, nhưng lần này hết lần khác ở Cố Đô này lại cực kỳ bình thường, đại biểu rằng hành động của chúng càng tinh vi, nghiêm mật đến mức không cho bất kỳ một chấp sự Lam Y hay giáo đồ Hôi Y bại lộ chút xíu hành tung.

Mạc Phàm lắc đầu một cái, hắn nói với Chúc Mông điều này không phải vì để Chúc Mông đem hắn chạy trốn, chỉ hy vọng bản thân cung cấp tin tức có thể có chút trợ giúp với quyết sách thượng tầng.

“Ngươi ở chỗ này làm gì, đại quân vong linh rất nhanh sẽ nuốt mất tường ngoại thành, cảnh giới màu tím ý nghĩa là pháp sư ở bên ngoài kết giới nội thành sẽ không cách nào sống sót!” Chúc Mông nhấc Mạc Phàm lên, hiển nhiên là muốn mạnh mẽ đem hắn theo.

“Ta có mấy bằng hữu vẫn còn ở thành Bắc, ta phải dẫn họ cùng nhau rút vào kết giới an toàn…” Mạc Phàm rất nghiêm túc nói.

Chúc Mông thấy ánh mắt kiên định của Mạc Phàm, tay níu cổ áo Mạc Phàm cũng buông lỏng mấy phần.

“Ta phái người…”

“Đừng, mình ta có thể dẫn bọn hắn rời đi, người của ngươi quý báu, cứu được ai thì cứu đi. Ta mấy năm nay cố gắng tu luyện không còn như ở Bác Thành vậy, đối với tai nạn chỉ có thể kéo dài hơi tàn…” Mạc Phàm nói.

Yêu nam đang đứng bên cạnh Mạc Phàm, hắn nhìn Mạc Phàm nói: “Quả nhiên người Bác Thành vừa nghe đến ba chữ Hắc giáo đình sẽ trở nên đặc biệt có cốt khí.”

“Còn chưa có xác thực.” Mạc Phàm hồi đáp.

“Không có sai, Thanh Thiên hội của chúng ta hỗ trợ Thẩm Phán hội truy kích Tát Lãng đoạt được tin tức lẻ tẻ đều chỉ hướng về Cố Đô, đáng tiếc quá trễ.” Yêu nam vỗ vai Mạc Phàm, “Thật không nghĩ tới, thật không nghĩ tới sẽ là cái dạng này, trước kia nghe nói Hồng Y giáo chủ Tát Lãng đáng sợ như thế nào, hôm nay đứng ở nơi này sắp bị đại quân vong linh phá hủy thành phố… Chỉ sợ ta cả đời cũng không quên cái tên này.”

“Tát Lãng…” MẠc Phàm nhớ đến cái tên này, vẻ mặt tự nhiên. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe được.

“Ma lực của ta còn chưa có khôi phục, không giúp được ngươi, gặp lại ở Nội Thành.” Yêu nam nói với Mạc Phàm.

“Ừ, gặp lại ở Nội Thành.”

Trên thực tế, trong tòa thành lâu cũng vang lên rất nhiều ” gặp lại ở Nội Thành”. Bọn họ những pháp sư này tụ hợp lại, thắng được một lần, lại thua hơn phân nửa tòa thành.

Mỗi người đều có người cần tìm trong thời điểm tận thế này, thay vì ở nơi này tuyệt vọng, không bằng sớm rời đi, cho nên thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ nói một câu…. Chúc phúc, hy vọng, nhưng càng giống như là đi xa.



Không chỉ phía bắc Ngoại Thành, ba phương hướng khác đồng thời có tín hiệu màu tím.

Ngoại Thành không thủ được rồi, giờ phút này số lương vong linh đã sớm nhiều hơn nhân loại, tử thủ tường thành kết quả duy nhất là tất cả mọi người bị biển cả Vong Linh nuốt mất.

Nếu mà tín hiệu màu tím đã xuất hiện, ý nghĩa là tất cả mọi người đều phải vào bên trong kết giới an toàn.

Mạc Phàm rõ ràng nhớ tín hiệu màu máu là ngoài kết giới, người bình thường cơ hồ không thể sống sót. Mà tín hiệu màu tím có nghĩa là pháp sư cũng khó sống sót….

Trốn, bây giờ toàn bộ Cố Đô đều làm ra một quyết định là rút lui, thoát đi.

Mỗi thành phố đều có một phòng tuyến cuối cùng, là kết giới an toàn, kết giới an toàn của Cố Đô là mười bốn dặm tường Nội Thành, cách xa như vậy có thể miễn cưỡng thấy tường thành bao phủ một lớp kết giới màu vàng….

Đồng thời Mạc Phàm có thể thấy vô số điểm đen con người dày đặc đang bỏ chạy về hướng Nội Thành, trên đường bỏ đầy xe hơi, phi cơ trực thăng trên không đang trông coi và hiệp trợ….

Bác Thành, còn không bằng một góc của Cố Đô, nhân khẩu ở đây gấp Bác Thành cả trăm lần.

Nhưng bây giờ đám người gấp trăm lần này cũng không thể cùng nhau chạy hết, ở trước đại quân vong linh đang tràn tới, đến được trước Nội Thành còn lại bao nhiêu??



“U U U U U U ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

“U U U U U U ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Cả vùng đất run rẩy theo tiếng reo hò của bầy vong linh, như gió bạo quét tới. Không có người dám quay đầu, số lượng vong linh so với tưởng tượng của họ còn nhiều hơn, bọn họ dùng tất cả lực lượng dưới chân mà chạy.

Mạc Phàm lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn…

Màu đen!

Màu trắng!

Màu xám tro!!

Hủ thi, tướng thi, khô lâu, cốt tướng, ác quỷ, quỷ tướng, những thứ này dày đặc vô cùng trải dài cả mảnh đất, cả mảnh đất vì chúng mà ngọ nguậy, gợn sóng!

Vong linh Thần cấp thường có dáng người khác biệt, một mảng lớn quân đoàn vong linh có thể tình cờ thấy, bọn chúng như hạc giữa bầy gà.

Đáng sợ nhất vẫn là con Hải Sát Minh Chủ chỉ một cái sóng tử vong đã phá hủy một dặm tường thành!!!

Nó có trí khôn, nó đang điên cuồng phá hủy tường thành ngăn trở con dân nó xâm nhập, rất nhanh thành lâu và tường thành phía Bắc lần lượt nát bấy, phòng tuyến của mọi người trước mặt tên này không chịu nổi một kích!

Mạc Phàm không biết mấy phương hướng khác gặp phải sinh vật đáng sợ gì, nhưng nhìn ánh mắt hoảng sợ vạn phần của Chúc Mông, Độc Tiêu, Phi Giác thì biết rằng con Quân Chủ có cánh này không phải là vật đáng sợ nhất, làm bọn hắn đều phải lẻn trốn đi là con cự thi như ngọn núi đang điều khiển hết thảy vật chết kia!!!

Là một ngọn núi đứng sừng sững trong dòng nước vong linh, nó đang bễ nghễ bắn ra lãnh quang, từ mấy chục dặm bắn về tòa thành tràn ngập nguy cơ này!!!