Toàn Chức Pháp Sư

Chương 581: Ra ngoài tường thành




Dịch: ketonazon

“Còn trẻ tuổi nên ráng kiến công lập nghiệp, để có cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, như vậy về sau mới có tiếng nói.” Yên nam cùng nhóm pháp sư khác bất đầu, mặc cho bước vào vùng đất tràn ngập Vong Linh này hắn cũng có thể nói chuyện tự nhiên.

Điểm ấy cũng giống Mạc Phàm, hắn tuy bài xích, nhưng không có nghĩa là sau khi gia nhập chiến tranh lần này thì hắn sẽ sợ đến mức hai chân nhũn ra, hắn gặp đại yêu ma phỏng chừng còn không ít hơn vị cao giai pháp sư nào.

Chỉ là hắn như trước thấy khó chịu!

Xã hội pháp trị bây giờ, như thế nào không hề giải giải một điểm nhân quyền??

Muốn chính mình gia nhập cũng được, ngươi cũng nên khuyên bảo, cho lợi ích, mình không phải đã tới rồi sao, đối mặt với chiến tranh hỗn loạn thế này, chính mình không cải biến được gì lại chạy tới góp cho đủ số, thời điểm đánh không lại thì chạy trốn cũng không thành vấn đề, pháp sư Ám Ảnh hệ tại thời điểm ban đêm này như là cá gặp nước.

“Tiểu gia hỏa trên vai ngươi xem ra càng thích hành động lần này, tốt rồi, phó đội trưởng, ta xem trọng nhóm pháp sư kiêu ngạo bất tuân này, ta là cao giai pháp sư cũng sẽ không xuất thủ cứu giúp các ngươi khỏi đám Vong Linh cấp thấp vây quanh đâu, ta chỉ phụ trách Vong Linh cấp thống lĩnh, nhớ đó, nếu Vong Linh thống lĩnh mà làm bị thương các ngươi dù chỉ một chút, dù có thắng lợi sau đó, ta cũng sẽ mổ bụng vì ngươi tạ tội, nhưng nếu tiểu tử ngươi lãnh đạm, không dùng hết toàn lực…” Yêu nam nói với Mạc Phàm, dù có vẻ tùy ý nhưng đã lộ ra nghiêm túc cùng lãnh ý.

“Đã biết, đừng có đem cái mặt này làm ta sợ hãi, đã đến đây rồi, trừ phi đại thế đã mất, ta sẽ không bỏ trốn.” Mạc Phàm không kiên nhẫn đáp lời.

“Đại thế đã mất là cái gì, chẳng lẽ mấy con Vong Linh chiến tướng tới là ngươi sẽ bị hù đái ra quần?” Giọng của Tương Lê rất không thức thời vang lên.

“Ta có phán đoán của ta.” Mạc Phàm nói.

“Ta xem ra ngươi chỉ là đang kiếm cớ đào ngũ thôi.” Tưởng Lê khinh thường nói.

Mạc Phàm cũng chẳng muốn giảng giải với cái tên não co quắp có một tầng mỡ heo sáng bóng này. hắn từ trong túi lấy ra một mảnh vỡ linh chủng hệ Hỏa, dùng tay bẻ làm hai đoạn, một đoạn cho con Tiểu Viêm Cơ, làm cho nó vui vẻ hừ 1 tiếng, một đoạn còn lại bỏ vào miệng nhai….

Trước kia lúc cần, Mạc Phàm sẽ nhai một cọng cỏ, hắn đã từng dùng tư thái u buồn, chán chường này để cua gái, làm cho mỹ nhân Mục Ninh Tuyết mê luyến không thôi, cũng muốn cùng chính mình bỏ trốn, đều nói đối mặt với nữ nhân cũng như chiến tranh đều khó đối phó, cho nên Mạc Phàm cảm giác mình cũng phải tìm lấy một loại cảm giác tiêu sái, miễn cho người khác thấy được rằng trái tim mình kỳ thật đang đập càng lúc càng nhanh. Không thể không nói, Vong Linh so với yêu ma càng đáng sợ hơn!

Mà đã hãm sâu vào trong bóng tối, chung quanh chắc chắn sẽ không ngừng có Vong Linh bò từ dưới đất ra, người chung quanh có nhiều hơn đi nữa cũng không đem lại cảm giác an toàn nào, rời tường thành càng xa, mọi người lại càng sợ hãi, Mạc Phàm cảm giác mình là người có tâm tính tốt nhất trong đám trừ Yêu nam, tim của mình đã đập nhanh đến mức này, những nhóm pháp sư khác kia chắc chắn hai chân đã phát run cùng không khống chế được hạ thể rồi….

” 33 cái, cách 49 cái còn 15 cái, chỉ mong lần này sẽ giúp ta bổ sung đầy đủ hết tinh phách này.”

Mạc Phàm đem miếng linh chủng đầy nước miếng lấy ra, thuận tay đút cho Tiểu Viêm Cơ, Tiểu Viêm Cơ không hề ngại baba chơi dơ, nuốt ngay vào, ngọn lửa trên người tựa hồ do sung sướng mà dày lên vài phần.

“Đinh ~~~~~~~~~!”

Bỗng nhiên, Tiểu Viêm Cơ gáy lên một tiếng bén nhọn.

Mạc Phàm cùng Tiểu Viêm Cơ có linh hồn khế ước, hắn có thể hiểu Tiểu Viêm Cơ đang muốn biểu hiện cái gì, lập tức nhíu mày, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh cái khối bùn đất lạnh như băng này.

Tại đây mọc ra một ít cỏ khô ương ngạnh, dù sao cũng muốn lạnh hơn mùa đông rồi, dù chưa đến mùa tuyết, xung quanh bình nguyên hầu như đã trơ trọi rồi.

Cỏ khô lắc lư, bùn đất qua một thời gian dần vỡ ra, có tiếng vang rất nhỏ khó nghe thấy được, đáng tiếc Tiểu Viêm Cơ có tính cảnh giác cực cao đã phát hiện, mà Mạc Phàm cũng nhờ đó phát hiện ra.

“Có cái gì đó.” Mạc Phàm nói với Yêu nam.

Yêu nam cho Mạc Phàm làm đội phó, cho nên hiện tại Mạc Phàm xem như quản lý ba mươi tên pháp sư trung cấp, đang thực hiện chức trách, hắn cũng hy vọng mọi người an toàn hoàn thành nhiệm vụ lần này….

“Không có leo ra.” Yêu nam đợi một hồi, ở chỗ bùn đất đó cũng không có con Vong Linh nào nhảy ra, lại tiếp tục để mọi người tiến lên phía trước.

“Có thể có mai phục hay không?” Mạc Phàm hỏi.

“Ha ha ha, chàng trai, ta nhìn ngươi chắn là ở học viện học có chút choáng váng rồi. Vong Linh đều là một đám không có đầu óc, chúng chỉ có một hoặc hai cái hướng đi, chúng không có hiểu rõ mai phục là cái gì.” Nam tử mặt sẹo hình chữ thập nói.

“Vậy sao, ít nhất ta đã gặp Vong Linh biết mai phục.” Mạc Phàm nói.

“Vong Linh chân chính, cho dù là Vong Linh Chi Thần hay Vong Linh Quân Chủ đều không có trí tuệ gì…” Yêu nam khẳng định nói.

Mạc Phàm không có phản bác lại, trong đầu hồi tưởng lại Vong Linh thiếu niên mà mình và Liễu Như gặp phải.

Đương nhiên, Mạc phàm không đem sự kiện đó cùng chuyện này liên hệ cùng một chỗ, mà hắn ý thức được rằng đến tột cùng chuyện gì xảy ra với những Vong Linh tập kích hoa thôn kia, chỉ còn một nghi hoặc phức tạp làm hắn nghĩ không ra.

“Đoàn pháp sư Quang hệ chúng ta phải bảo vệ đâu?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Bọn hắn sẽ tới sau, hiện tại các đội ngũ khác đang phân tán sự chú ý của quân đoàn Vong Linh, đám người đi đầu hẳn là ở một chỗ chờ thời cơ diệt mấy con Vong Quân!”

“Nói cách khác, nếu Chúc Mông bọn hắn không có làm thịt mấy con Vong Linh Quân Chủ, tất cả chúng ta sẽ sẽ hãm sâu vào bên trong quân đoàn Vong Linh?” Mạc Phàm cố ý hỏi lại.

“Nói thì nói như thế, nhưng chỉ cần chúng ta có thể giải quyết hết Bạch U Quỷ Thần, bọn hắn nhất định có thể giết chết Vong Quân, sau đó lập tức sẽ có tiếp viện đến, dù là không có tiếp viện,mấy vị siêu giai pháp sư đối phó với quân đoàn Vong Linh cũng dễ như trở bàn tay.” Chu Mẫn ngược lại có lòng tin tuyệt đối vào kế hoạch này.

“Ngươi sợ hãi, ta cảm giác ngươi không phải là người biết sợ là gì.” Mục Bạch nói.

“Ta chỉ là không thích cái cảm giác mạng nhỏ không nằm trên tay mình thôi.” Mạc Phàm nói.

“Ai sẽ thích chứ.” Chu Mẫn nói.

“Buổi tối Vong Linh qua lại, vậy chúng nó ban ngày đang làm cái gì?” Mạc Phàm hỏi.

“Ta là muốn chính phủ cài đặt Wifi hết vào buổi tối cho chúng, vậy thì buổi tối chúng sẽ không có nhàm chán tiến đến gây phiền phức cho ta nữa… Thế nào, không buồn cười ư, ta đang làm giảm bớt bầu không khí khẩn trương.” Yêu nam xoay đầu lại nói.

“Ha ha.”