Toàn Chức Pháp Sư

Chương 562: Vong Linh đột kích thôn




Dịch: ketonazon

Hỏa diễm lần thứ hai chính xác rơi xuống người con xác thối đã tàn sát hai vị thôn dân? Xác thối bay ra xa, ngọn lửa nổ tung thậm chí còn làm cho cọc gỗ bên cạnh cũng bị cháy.

Mưa lớn đã làm giảm bớt uy lực của ngọn lửa, con xác thối kia rất nhanh không còn bị cháy nữa, tên thanh niên Hồng Tuấn nhổ một ngụm nước bọt xem thường…

Nếu không phải là mưa lớn thì xác thối đã bị hai cái Hỏa Tư của mình nổ chết rồi!

Xác thối vẫn còn chưa chết, nó loạng choạng bò lên, mở cái miệng tràn đây máu tươi hướng về Hồng Tuấn mà gào thét.

Thân thể nó đã bị nổ đến không còn hình dạng, nhưng tốc độ nó lại không giảm đi chút nào, phóng tới thanh niên Hồng Tuấn mà đánh…

Trên tay Hồng Tuấn xuất hiện một cái Hỏa Tư nữa, đáng tiếc là lần này đánh không trúng con vong linh đang di chuyển tốc độ cao này, nháy mắt,nó đã đến trước người Hồng Tuấn, hắn sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch!

“Lui lại!”

Tiếng nói của một ông lão vang lên bênh cạnh, đó chính là trưởng thôn Tạ Tang ban nãy vừa đi lấy thuốc! Quanh thân ông có một làn sóng đang lăn lộn, Tạ Tang thét dài một tiếng, một dòng lũ mãnh liệt ào ào cuốn tới xác thối.

Xác thối liền bị cơn sóng to này đánh rơi xuống, chìm vào dòng lũ, ngay lập tức nó mất năng lực hành độc, bị cuốn ra phía cọc gỗ hàng rào chắn bên ngoài, cọc gỗ bị vỡ ra, xác thối cũng bị đánh đi rất xa, không còn một điểm uy hiếp nào nữa.

Các thôn dân thấy cảnh này đều thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may trưởng thôn là một trung cấp pháp sư. Nếu không thì họ không biết phải đối phó loại vong linh biến dị này ra sao nữa.

“Kiêu ngạo, tự đại, suýt nữa tự mất cái mạng nhỏ!” Tạ Tang đi tới trước mặt Hồng Tuấn, hừ một tiếng nói.

Hồng Tuấn lúc này mới phục hồi tinh thàn, vẫn một bộ dạng hống hách như củ. Hắn không để ý lời giáo huấn của trường thôn, bước nhanh về phía Tô Tiểu Lạc, phát hiện cái tên ngu si kia đang đỡ Tô Tiểu Lạc, trong mắt lóe ra tia lửa giận.

Là hắn cứu người nhưng tại sao lại biến thành tên tiểu tử này lấy lòng.

“Đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện vong linh biến dị…. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện.” Tô Tiểu Lạc nhìn thi thể con vong linh bị đánh ra xa nói.

“Ai biết được, bất quả tiểu Lạc cứ yên tâm, có ta Hồng Tuấn ở đây, những con vong linh kia sẽ không thể tổn thương ngươi được.

Lúc này Trương Tiểu Hầu không biết cầm từ đâu ra cây dù lớn màu đen, đang muốn giơ lên che mưa cho Tô Tiểu Lạc, ai ngờ cái tên Hồng Tuấn kia liền giành mất, tức giận nói một câu cảm tạ, sau đó cùng với Tô Tiểu Lạc che cái dù này, đem Trương Tiểu Hầu quăng ở một bên.

Tô Tiểu Lạc đang suy nghĩ về vong linh biến dị nên cũng không thấy một màn tranh giành tình nhân này. Hồng Tuấn khóe miệng nhếch lên, mang vài phần cười nhạo nhìn Trương Tiểu Hầu.

“Ta nghĩ là nên kiểm tra bộ thi thể kia một chút.” Tô Tiểu Lạc nói thật lòng.

“Ta đi cùng ngươi.” Trương Tiểu Hầu lập tức nói.

“Ngươi vẫn nên đàng hoàng ở trong thôn đi, ngươi kẻ ngu si này còn không nhớ bản thân mình là ai, vong linh lợi hại đến mức nào ngươi chưa thấy sao, đừng để đến lúc có thêm con vong linh biến dị khác xuất hiện ngươi lại là người chạy đầu tiên.” Hồng Tuấn đẩy Trương Tiểu Hầu ra, một đoàn hỏa diễm lập lòe như ảo thuật xuất hiện đầy vẻ khoe khoang.

“Đừng ngây thơ như vậy được không.” Tô Tiểu Lạc nguýt một cái, bản thân liền mặc áo rơm đi về phía bên ngoài rào chắn.

“Tiểu Lạc à, đừng đi thì hơn, quá nguy hiểm…” Tạ đại thẩm nói.

Một ông cụ mặt mũi ngăm đen cũng gật đầu nói: “Đúng đấy, ra khỏi làng sẽ nguy hiểm hơn.”

“Nhất định là nguyền rủa, ta nói rồi, đây là nguyền rủa!!” Cái tên thôn dân thần hồn nát thần tính kia lại kêu lên.

” Cẩu Tử ngươi đừng có tối ngày dọa chính mình nữa được hay không.? Hồng Tuấn nói.

Tạ Tang mặt không biểu lộ cảm xúc đứng đó, lúc này phần lớn người trong thôn đã đi ra, nhìn thấy hai cỗ thi thể đẫm máu thì kinh hoảng, dồn dập vây quanh trưởng thôn.

Giếng nước đặc thù của làng, chỉ cần mỗi tháng uống nó, sẽ không bị vong linh tấn công, vì thế làng này không cần pháp sư lắm… Nhưng vì cân nhắc đến chuyện Tần Lĩnh cách đây tương đối gần, không chừng có yêu tộc xuất hiện kiếm ăn, vì lẽ đó bình thường trong thôn sẽ có một hai vị pháp sư, bình thường là trưởng thôn…

Hiện tại vong linh biến dị xuất hiện, chỉ có pháp sư mới có thể đối kháng chúng liền mang tính chất đặc biệt trọng yếu.

“Tiểu Lạc ngươi đi xem cái xác thối đó xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Hồng Tuấn ngươi đi theo nàng, phòng ngừa bên ngoài còn loại Vong Linh này. Đại Phúc ngươi cũng đừng đi theo, ngươi không phải người thôn này, không có dùng qua nước giếng, vong linh bình thường sẽ tấn công ngươi.” Tạ Tang ra lệnh.

Trưởng thôn cũng gọi mấy tên thanh niên cam đảm lại cùng đi theo, Tô Tiểu Lạc mang theo những người này xuyên qua chỗ hàng rào bị vỡ đi ra ngoài.

Xác thối bị đánh đi rất xa, ít nhất 200 mét, Thôn dân thường đến tối sẽ hiếm khi đi ra ngoài làng, vong linh không tấn công bọn họ, nhưng ai biết được sẽ xuất hiện loại vong linh oán hận ngập trời thấy gì cũng giết nào không?

Trong thôn những người khác đều không có can đảm như vậy, một đám bu lại chỗ hàng rào cọc gỗ mà nhìn.

Hiện tại là lúc chạng vạng,trời mưa làm cho tia sáng chiếu xuống phạm vi ít hơn,chỉ còn có thể nhìn ra phạm vi ba bốn trăm mét, nếu lại chờ một lát nữa, trời tối thui sẽ không thấy gì cả.

Tô Tiểu Lạc, Hồng Tuấn cùng ba tên thanh niên đến trước mặt xác thối, Tô Tiểu Lạc là nữ bác sĩ nên không e ngại gì thi thể này, nàng ngồi xuống kiểm tra.

“Nhanh…. Nhanh một chút đi.”

“Một thi thể thì có gì đẹp đẽ cơ chứ…”

Hai thanh niên run rẩy, không dám ở ngoài đây lâu thêm một chút nào nữa.

Hồng Tuần cười nhạo họ: Có ta ở đây, các ngươi sợ cái gì nào?”

“Cũng đúng, cũng đúng, Hồn Tuấn ca là Hỏa hệ pháp sư, là pháp sư sơ cấp cấp ba!”

“Mang ra bên ngoài cũng rất lợi hại đúng không?”

Một thanh niên khác nói.

“Đây là.”

Tô Tiểu Lạc nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên.

Mọi người vội vàng hỏi, xác thối này vì lý do gì lại công kích họ.

“Đây chính là một con vong linh bình thường.” Tô Tiểu Lạc kết luận.

“Làm sao có thể, chúng ta đời đời kiếp kiếp uống nước giếng, bản thân sẽ được bảo vệ, huống hồ tháng trước chúng ta còn tiếp nhận nghi thức giếng thần, làm sao lại bị vong linh tập kích được.” Một thanh niên trong đó nói.

Tô Tiểu Lạc đang trầm tư, nhất thời không biết trả lời vấn đề này ra sao.

Hồng Tuấn ngược lại không quan tâm lắm, vừa định lại an ủi vào câu thì màn mưa lân cận vang lên một đám âm thanh khiến họ nổi da gà…

Như âm thanh thân thể gãy vỡ, như là nhai, nghiền thịt thối, trong cơn mưa lớn âm thanh từ bốn phía truyền tới càng lúc càng rõ ràng.

“Trời ạ!!”

Một người thanh niên kêu lên sợ hãi, Hồng Tuấn vừa nghiêng đầu nhiền liền phát hiện, bên trong cơn mưa xối xả có từng đôi từng đôi mắt đỏ tực đang nhìn chòng chọc vào bọn hắn!!