*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“ Được rồi, Phạm Mặc, lần sau chúng ta sẽ cho người tới liên minh thợ săn lấy giấy chứng nhận cho ngươi.”
Đội Trưởng Từ Đại Hoang nói.
“ Còn có cả giấy chứng nhận nữa?”
Mạc Phàm ngạc nhiên hỏi.
“ Tất nhiên!”
Phì Thạch cười híp cả mắt lại giải thích.
“ Cái giấy chứng nhận này, nó có không ít đặc quyền đó nha. Bây giờ, người đã trở thành một vị thực thi pháp luật của Bắc Thành rồi đấy.”
“ Ngươi nói sao! Ta giờ trở thành một người giữ gìn trật tự đô thị. Cái nghề nghiệp vinh quang đó à?”
Mạc Phàm kinh ngạc hỏi lại.
“ Ha ha ha. Đúng vậy, chúng ta chính là những người giữ gìn trật tự đô thị!”
Lê Văn Kiệt cười ha ha nói. Cười xong hắn lại tiếp tục nói:
“ Nhưng nó khác cái nghề kia ở chỗ. Tiểu đội chúng ta giữ gìn trật tự đô thị cũng không phải có nhiệm vụ đi bắt những tiểu thương, con buôn không chấp hành đúng quy định. Mà nhiệm vụ của chúng ta chính là bắt những con yêu ma tác yêu tác quái vào ban đêm để giữ sự bình yên cho Bắc Thành này.”
Người giữ gìn trật tự của Bắc Thành!
Khóe miệng Mạc Phàm không khỏi nhếch lên một cái. Cái chức vị này đối với hắn mà nói, nó không khác gì những siêu anh hùng Spider Man, Tia Chớp, Iron Man cứu vớt nhân loại trong những lúc dầu sôi lửa bỏng. Nhưng khi xong công việc, bọn họ vẫn có thể bí mật tán gái… vân vân…!
Mạc Phàm hắn rất nhanh đã hòa hợp được với mọi người. Cái người tên là Phì Thạch có tuổi tác lớn hơn lão đại giới thiệu tình huống, chức trách và nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ cho Mạc Phàm nghe.
“ Alo, Cái gì?Tại sao không báo tin sớm cho chúng ta biết. Các người làm cái trò khỉ gì thế?? Bọn cảnh sát kia, bọn hắn có thể làm được những việc này sao??”
Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên đội trưởng Từ Đại Hoang gầm thét vào cái điện thoại.
Lê Văn Kiệt, Phì Thạch, Tiểu Khả đang còn trò chuyện rôm rả với đội viên mới khi nghe thấy vậy, đám người này liền trở nên nghiêm túc. Bọn họ chăm chú nhìn vào đội trưởng Từ Đại Hoang.
Lúc này Phì Thạch cũng nhíu mày một chút, nói nhỏ cho Mạc Phàm đang còn nghi ngờ biết:
“ Vốn ta định mời người ra quán kia làm mấy chén rượu, không ngờ người vừa mới chân ướt chân ráo vào tiểu đội của chúng ta thì đã có việc để làm rồi. Nếu như ta đoán không lầm thì chắc chuyện này có liên quan tới chấn cửa phòng ăn của trường nữ sinh Minh Văn rồi.”
“ Chấn cửa phòng ăn?”
Mạc Phàm mở to hai mắt nhìn Phì Thạch.
Hắn mới chỉ nghe qua Xe Chấn, Thủy Chấn, Điền Chấn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe tới Phòng Ăn Chấn. Các ngươi người thành phố thật lắm đồ chơi!
“ Huynh đệ, ngươi thật là xấu xa…. Chuyện này không như người nghĩ đâu. Sự thật thì cứ vào mỗi đêm, phòng ăn của trường nữ sinh thường xuất hiện chấn động làm cánh cửa run lên bần bật. Mới đầu mọi người còn tưởng là do đội xây dựng công trình ở bên cạnh nửa đêm thi công, sau họ cắt cử người theo dõi canh gác vào ban đêm, nhưng khi báo cáo lại bọn họ lại nói không thấy có đội nào thi công vào ban đêm cả. Cho nên ở trong trường mọi người đồn rằng phòng ăn của trường Minh Văn có yêu quái.”
Phì Thạch nhỏ giọng giải thích cho Mạc Phàm biết.
“ Ngươi nói là trường nữ sinh Minh Văn??”
Bỗng nhiên Mạc Phàm ý thức được điều gì, liền vội vàng hỏi lại.
“ Đúng vậy! Trường trung học đấy, tất cả đều là thiếu nữ, đến ngay cả lão sư… khà khà.”
“ Khụ Khụ!”
Phì Thạch giả bộ nghiêm túc lại.
Thật ra cũng không như Phì Thạch nghĩ là hắn nổi lên ý nghĩ dâm dục. Diệp Tâm Hạ hình như cũng đang ở trường nữ sinh Minh Văn này thì phải. Hắn nhớ là hình như hai tháng trước, hắn và Diệp Tâm Hạ có nói chuyện qua điện thoại, hình như nàng cũng có nhắc tới phòng ăn của nàng thật là đáng sợ thì phải!
“ Được rồi, được rồi! Trong khi học sinh còn chưa khai giảng, chúng ta nên giải quyết chuyện này nhanh nhanh một chút!”
Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.
Từ Đại Hoang thả cái điện thoại xuống, khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc hẳn lên..
Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Quách Thái Đường, Phì Thạch. Bốn người bọn họ nhìn chăm chú vào đội trưởng.
“ Có chuyện lớn xảy ra rồi, nữ sinh thứ hai đã mất tích!”
Từ Đại Hoang bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người nghe thấy vậy liền nhướng mày.
Mấy tháng trước mọi người cũng có nghe thấy trường nữ sinh Minh Văn này có nữ sinh mất tích.Do nhân viên nhà trường không thể xác định được nữ sinh đó có mất tích ở trong trường hay không, cho nên chuyện này được đưa cho cảnh sát xử lý. Nhưng đã trôi qua mấy tháng rồi, thế mà bọn họ vẫn chưa tìm thấy manh mối nào.
Chuyện này lúc trước sớm đã báo cáo qua cảnh sát biết, nhưng hình như bọn họ đã quên mất nó rồi thì phải. Thành thị có ít nhất 100 vạn người. Có một người mất tích đối với cảnh sát mà nói cũng không phải là chuyện gi quá quan trọng.
Từ Đại Hoang và đội ngũ của hắn có lẽ nên đi tới trường nữ sinh Minh Văn này một chuyến. Do giáo viên nhà trường cũng không muốn làm to chuyện này lên, cho nên bọn họ cũng không muốn thợ săn thành thị phải nhúng tay vào.Vì vậy chuyện này cũng không có giải quyết được tốt đẹp. Ai ngờ nửa năm sau, lại có thêm một nữ sinh mất tích tiếp. Mà lần này, nữ sinh đó đích thực mất tích ở trong trường.
Lúc này, nhà trường mới ý thức có chuyện lớn xảy ra rồi. Bọn họ hoang mang, rối loạn đi tìm thành thị liệp yêu đội để nhờ giúp đỡ.
“ Đội trưởng, theo như lời giám thị kể lại về vụ việc…, có lẽ chúng ta nên đi tìm cảnh sát trước?”
Tiểu Khả hỏi.
“ Có một vị Quang pháp sư tìm thấy một vài dấu chân không phải là của con người.”
Từ Đại Hoang nghiêm túc nói.
Những người khác nghe thấy vậy thoáng cái trầm mặc. Nhưng Lê Văn Kiệt thì ngược lại, tinh thần hắn liền phấn chấn hết cả lên. Hiển nhiên, hắn rất là cao hứng khi có việc để làm.
“ Chuyện xảy ra đã hơn một tuần rồi, thế mà bây giờ mới báo tin cho chúng ta. Cái bọn người ngu xuẩn này nữa chứ! Nếu như bọn họ ngay lập tức báo tin cho chúng ta biết, thì chúng ta có thể tìm kiếm nữ sinh mất tích kia một hồi, hiện tại đã trôi qua lâu như vậy rồi, có lẽ cô bé kia đã chết rồi cũng nên!”
“ Một số trường học thường như vậy mà. Có chuyện gì tai tiếng liên quan tới trường mình đều cố gắng che giấu đi, đến khi che giấu không nổi thì mới vỡ lẽ ra đó là chuyện lớn!”
Quách Thái Đường hừ lạnh một tiếng.
Mạc Phàm nghe mọi người bàn bạc, liền cảm thấy lo lắng trong lòng.
Đã mất tích hơn một tuần rồi?
Mà hình như Diệp Tâm Hạ cũng hơn một tuần rồi không thấy có gọi cho hắn!!
Do không có tiền mua điện thoại di động cho Diệp Tâm Hạ nên Mạc Phàm hắn vẫn thường xuyên liên lạc với Diệp Tâm Hạ qua buồng điện thoại, Bình thường thì vẫn một tuần một lần nói chuyện với nàng.
Mình mới trở về từ nơi rèn luyện cho nên một lòng chỉ muốn nâng cao thực lực của bản thân lên. Cho nên hắn cũng quên mất không liên lạc với Diệp Tâm Hạ.
Hình như em ấy đang ở Mạc Thanh gia, gần cạnh trường nữ sinh Minh Văn thì phải. Cho dù được nghỉ hè, nhưng Diệp Tâm Hạ vẫn dành phần lớn thời gian của mình vào thư viện trường đọc sách, mà nàng còn đi lại cũng rất khó khăn nữa…
Mạc Phàm càng nghĩ càng sợ, vội vàng tới chỗ Phì Thạch mượn cái điện thoại di động.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Mạc phàm càng sợ hơn.
“ Chờ ta một chút, ta sẽ đi cùng với các ngươi!”
Mạc Phàm không nhiều lời, nói xong liền chạy ra khỏi đại sảnh của liên minh thợ săn.
“ A, chờ ta một chút, người cầm lấy cái điện thoại của ta này! Có gì chúng ta còn liên lạc với ngươi.”
Phì Thạch liền hướng Mạc Phàm gọi to.
Vừa hô to xong, Phì Thạch liền ném cái điện thoại của mình cho Mạc Phàm đang chạy ở ngoài kia.
“Anh, sao ngươi có thể ném điện thoại đi như vậy, quá nguy hiểm, lỡ may tiểu tử kia không bắt được thì sao?”
“ Không sao, điện thoại của ta là Nokia, không sợ vỡ.”
“ Đại ca, ý của ta là nó đè chết người thì làm sao!”
“…….”
“ Còn nữa, sao sắc mặt lúc này của hắn có vẻ khó coi vậy?”
“ Ai mà biết được. Kệ hắn đi. Chúng ta bắt tay vào làm việc thôi.”