Toàn Chức Pháp Sư

Chương 531: Giải thi đấu tranh giành đề cư




Dịch: Hoangforever

Quân khu Lâm Đồng.

Khu vực chuyên môn phụ trách huấn luyện đặc biệt!

Quân thống Phi Giác đang ngồi phía dưới chiếc cờ cao vút giữa quãng trường huấn luyện đầy bụi cát vàng.

“Là ai đưa tin tới?”

Phi Giác ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt hiện ra đầy rẫy tia máu.

“Nguy Cơ thôn, Hoa thôn ở bên kia có nói rằng khi họ đi ngang qua một mảnh đất, họ có nhìn thấy thịt vụn đầy đất. Từ y phục còn sót lại, họ miễn cưỡng phán đoán ra những người bị chết này là người bên phía quân đội chúng ta…. và họ đã bị diệt đoàn.”

Tình báo viên thấp giọng nói.

“Ha ha, cứu viện đội, ha ha ha, cứu viện đội….có mà đội đi chịu chết thì có. Rốt cuộc tên hỗn đản nào phái thủ hạ của ta qua bên đó??”

Phi Giác mạnh mẽ đứng dậy, chửi ẩm lên.

“Huấn luyện viên, xin ngài đừng có kích động…..”

“Con mẹ nó chứ! Sao ta có thể không kích động được cơ chứ?? Người chết chính là học trò của ta đấy!! Chính là học trò của ta đấy!! Người bảo ta phải trả lời với Trảm Không như thế nào đây???”

Phi Giác tức giận tới nỗi rống to giữa quảng trường.

Hắn chỉ vào mấy tòa nhà xung quanh bắt đầu mắng to, mắng từ cấp trên cho tới cấp dưới. Quả thực lúc này hắn không khác một tên điên là mấy.

Mà những quân thống ở trong mấy phòng họp kia cũng không dám xuất đầu lộ diện. Bởi vì huấn luyện viên Phi Giác lúc này cả người không khác gì ngọn lửa là mấy.

“Đi! Lập tức sắp xếp cho ta một đội nhân mã….Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Phi Giác nói với tên tình báo viên kia.

“Đại huấn luyện viên ơi, ngài bình tĩnh một chút được không? Có lẽ đám người kia gặp phải Sát Uyên thì sao?? Chứ cho dù bọn họ có gặp phải Thi Tướng tương đối mạnh mẽ đi chăng nữa, thì cũng không thể nào toàn quân bị diệt như vậy được!”

Tình báo viên nói.

“Cái gì?? Người vừa nói cái gì??”

Đại huấn luyện viên Phi Giác liền ngẩn người.

“Là Sát Uyên. Không biết bọn họ bị thứ gì đó đuổi theo, sau đó vô tình dẫm lên Sát Uyên. Cho dù có là Phong hệ thì cũng không một ai sống sót.”

Tình báo viên nói.

“Sát…. Sát Uyên…. Làm sao…. làm sao có thể xuất hiện thứ đó được cơ chứ??”

Đại huấn luyện viên Phi Giác trừng lớn hai mắt. Thế nhưng hai con mắt này lại không có thần.

Sát Uyên… Đó chính là Địa Ngục a!! Cho dù có là ma pháp sư mạnh nhất Cố Đô đi chăng nữa, một khi đã rơi xuống Sát Uyên thì cũng không thể sống sót trở về.

Đối với đại huấn luyện viên Phi Giác mà nói cho dù là chốn nguy hiểm như long đầm hổ huyệt thì hắn cũng không có một chút nào gọi là nhíu mày. Nhưng nếu như là Sát Uyên….. Người rớt xuống đó còn hơn là đã chết nữa. Đó là trực tiếp rơi xuống địa ngục đấy….

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web

“Đại huấn luyện viên, thay vì cứ khóc lóc om sòm như thế này, không bằng nghĩ cách làm sao để báo lại cho người thân của hắn đây?? Tôi đã điều tra tư liệu rồi. Trương Tiểu Hầu tới từ Bắc Thành. Từ nhỏ không cha không mẹ. Hắn được bà nội nuôi lớn. Mặc dù bà nội hắn không có qua đời trong tai họa Bắc Thành kia. Nhưng hiện tại cũng đã tuổi cao sức yếu rồi, cũng không còn sống được mấy năm nữa….Mà bên phía Trảm Không, có lẽ phải nhờ tới ngài nói thôi. Ngoài ra, hắn còn có một anh trai nuôi. Ngoài trừ bà nội hắn ra thì người này cũng là một người mà hắn xem như là người thân. Có cần báo cho người này biết một tiếng không?”

Tình báo viên dò hỏi.

“Trảm Không cũng không biết đâu rồi. Ta báo lại cho hắn biết kiểu gì đây?? Còn bên phía bà cụ kia… trước tiên cứ nói dối cụ trước đã. Cụ cũng lớn tuổi rồi, nói ra e rằng không chịu nổi đả kích.”

Đại huấn luyện viên Phi Giác thở dài nói tiếp:

“Còn bên phía vị bằng hữu kia của hắn….Chờ sau khi ta tìm được Trảm Không đã. Nếu như không tìm thấy Trảm Không, báo lại cho hắn sau cũng không muộn.”

“Ta nói này ngài đại huấn luyện viên của tôi ơi!! Ngài cũng đừng có vọng động nha! Đây chính là Sát Uyên đấy….Cho dù ngài có tài giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát ra khỏi được cái vực sâu không đáy này đó đâu….”

“Ta biết! Thôi ngươi nhanh cút đi cho khuất mắt ta. Cứ mỗi lần gặp ngươi, y như rằng toàn gặp chuyện không tốt.”

…………..

Ma Đô.

Không khí lạnh lẽo tràn về, xung quanh thành phố truyền ra những tiếng ho khan. Nói thế này, có lẽ bệnh cảm mạo lại bắt đầu có dấu hiệu lây truyền rồi.

“Chẳng lẽ người đi ngủ không đóng lại cửa sổ à?”

Ngải Đồ Đồ ngó đầu vào, nhìn gian phòng Mạc Phàm mà không sao giải thích được.

“Tôi là Hỏa hệ. Bên cạnh còn có một cái tiểu Hỏa lò di động. Cho nên, mở cửa sổ ra cho nó thoáng!”

Mạc Phàm đang ngồi ở trước máy tính. Hắn cuộn màn hình websites xuống, xem một chút tin tức đáng chú ý có liên quan tới Cố Đô gần đây.

Đây là một loại tai nạn thế giới thường xuyên xảy ra! Ở thế giới kia của hắn thì có thiên tai hoành hành, mà ở cái thế giới này, thiên tai chính là có vô cùng vô tận yêu ma đấy.

Ngải Đồ Đồ thấy Mạc Phàm quan tâm tới quốc gia đại sự, không khỏi giễu cợt mấy câu.

Sau khi Mạc Phàm xem xong tin tức, hắn liền tắt máy tính. Sau đó, hắn quay đầu về phía Ngải Đồ Đồ, cũng không có nhìn hai cặp vếu khổng lồ, có phần hơi khiêu khích kia, nghiêm túc nói:

“Cô mới vừa nói học kỳ cuối, chỉ cần là Top 20 của mỗi hệ bảng đều có tư cách tham gia cuộc thi đấu dự tuyển đề cử (1) tuyển thủ tham gia vào cuộc so tài học phủ thế giới đúng không?”

(1) đề cử: Giới thiệu ra để bỏ phiếu chọn bầu.

“Đúng vậy! Ngươi không thấy Mục tỷ tỷ bế quan một thời gian dài rồi đấy sao?”

Ngải Đồ Đồ nói.

“Thực lực của nàng tiến bộ nhanh thật.”

Mạc Phàm cũng gật đầu đồng tình.

Cô nàng Mục Nô Kiều kia liều mạng tăng thực lực của mình lên, khiến cho hắn phải bội phục. Mấy tháng trước, Mạc Phàm còn không nhìn thấy nàng đâu cả. Muốn gặp được nàng, chỉ có thể chờ nàng chủ động tìm tới hắn tỷ thí.

Dù sao, thế lực sau lưng Mục Nô Kiều rất lớn. Có lẽ, bọn họ đã hạ quyết tâm muốn giúp đỡ nàng tiến vào cuộc so tài học phủ thế giới này. Nàng không chỉ có hai loại cực phẩm Linh chủng. Mà trên người nàng còn có rất nhiều ma cụ đắt đỏ nữa. Thậm chí nghe Ngải Đồ Đồ còn nói, Mục Nô Kiều còn có một lá bài tẩy chưa bao giờ biểu diễn ra trước mặt mọi người nữa. Nàng tính sẽ sử dụng nó vào lúc tranh giành vị trí tuyển thủ này.

Điều này khiến cho Mạc Phàm có chút mong chờ.

Thử nghĩ mà xem, đứng sau lưng Mục Nô Kiều chính là thế lực Mục Gia hùng hậu, một trong tứ đại thế gia của Ma Đô. Bất kể như thế nào, bọn họ cũng muốn tranh đoạt cái vị trí quan trọng này.

Tương tự, còn có tập đoàn tài chính Triệu Thị thế gia….

Lúc này cái tên Play Boy Triệu Mãn Duyên kia bộ dạng cũng thay đổi hoàn toàn so với thường ngày. Phải nói muốn tìm thấy hắn cũng không thấy đâu nữa, có lẽ hắn đã tham gia vào một cuộc tập huấn bí mật nào đó rồi.

Hơn phân nửa cái tên Triệu Mãn Duyên kia sẽ không tham gia vào cuộc tỷ thí tranh giành bên phía học viện. Cho dù có thông qua các phương thức khác để lấy được vị trí này, thì hắn cũng cần phải cố gắng hơn người thường gấp mấy lần.

Bất kể sau lưng có hay không có thế lực to lớn chống đỡ thì người tham gia tranh đoạt cũng vẫn cứ nhiều như quân Nguyên. Nếu như không có bản lĩnh khiến cho quần hùng khiếp sợ, căn bản cái vị trí này không thể nào chiếm được….

Có thể nói, vì cái vị trí tuyển thủ tham gia cuộc so tài học phủ thế giới kia, những người có ý định tranh đoạt cái vị trí này, trên căn bản đều biến thành kẻ tu luyện điên cuồng.

Mà Ngải Đồ Đồ…..

Nàng là đại tiểu thư nhà có tiền, ngực to nhưng lại không có chí hướng. Phải nói, nàng quá chi là vô cùng thư thái. Nhưng do bạn tri kỉ đã dấn thân vào con đường khổ tu, cho nên suốt ngày, nàng cảm thấy nhàm chán vô cùng.

Mạc Phàm đã được quyết định là một trong số những tuyển thủ chính thức tham gia cuộc so tài học phủ thế giới rồi. Cho nên cái loại tranh giành vị trí đề cử này hắn không tham gia cũng có thể….

Mọi người xung quanh nàng đều đã lặn mất tăm, liều mạng đi tu luyện hết rồi. Chỉ còn lại tên Mạc Phàm cà lơ phất phơ này. Cho nên hơn phân nửa thời gian, Ngải Đồ Đồ đều bên cạnh cái tên Mạc Phàm này. Nàng hi vọng Mạc Phàm có thể khiến cho nàng vui lên một chút.

“Nhưng, ta đề nghị ngươi một chuyện, ngươi có lẽ nên tham gia vào cuộc so tài đề cử lần này.”

Ngải Đồ Đồ mặc dù không tham gia, nhưng với chuyện này nàng lại hiểu rất rõ.

“Vì sao?”

Mạc Phàm hỏi.

“Trên tay người có 3 phiếu đề cử. Mặc dù nó không khác chuyện người sẽ trở thành tuyển thủ chính thức tham gia vào cuộc so tài học phủ thế giới là bao. Nhưng quy định là quy định. Phải đủ 4 phiếu mới được công nhận. Người tham gia vào cuộc tỷ thí này tương đương với chuyện, người tranh thủ cho mình thêm một phiếu đề cử nữa. Chuyện này một mặt khiến cho bất kỳ ai cũng không thể lay đổ được vị trí của người. Mặt khác, người cũng không bị người ta nói này nói nọ.

Mạc Phàm gật đầu, cảm thấy những điều Ngải Đồ Đồ nói rất là có lý.

Không phải ai cũng biết 3 phiếu đề cử kia đến tột cùng vì sao mà hắn có được. Mặc dù có người hiểu rõ được sự tình, thế nhưng hơn phân nửa mọi người đều sẽ nói hắn nhờ vào vận khí. Vì vậy, có rất nhiều người không phục hắn.

Bản thân Mạc Phàm rất thích đánh nhau. Cuộc tỷ thí tranh giành vị trí tuyển thủ này chắc chắn là cuộc tỷ thí của những người mạnh nhất học phủ. Hắn không đi dẫm mấy cái tên không có mắt này không phải sẽ làm thất vọng Huyền Xà Khải ma cụ mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa một lần sử dụng qua sao?? Ngoài ra còn có Tiểu Viêm Cơ đạt tới Ấu niên kỳ nữa??

Mọi người đều nói rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, chuột sinh ra chuột…. Tiểu Viêm Cơ mặc dù không phải là ruột thịt của Mạc Phàm. Nhưng cái đứa nhỏ này, chuyện gì không học chứ chuyện gây rắc rối thì nó giỏi hơn thầy là hắn nhiều lắm!!

Đánh nhau và vân vân…. Tiểu Viêm Cơ thích nhất rồi!!