Toàn Chức Pháp Sư

Chương 487: Cây cao chọc trời có muôn vàn ánh sao




Dịch: Hoangforever

Mạc Phàm chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt khổng lồ từ nơi có âm thanh kia phát ra cuồn cuộn phả tới nơi này. Hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện thấy ở vài trăm thước ngoài rừng cây đỏ rực kia chính là ma nữ Hỏa diễm đang trôi nổi lững lờ trên không trung.

Ma nữ Hỏa diễm tức giận gầm lên một tiếng về phía con quái vật 3 đầu đang muốn nuốt trọn Mạc Phàm. Từ trên người nàng một cỗ hơi thở bàng bạc bùng nổ ra. Nó chấn động tới rừng cây lá đỏ, khiến cho lá cây bay loạn lên tạo thành một cơn bão lá đỏ!

Nàng vẫn trôi nổi giữa không trung. Theo đám lá cây bay loạn lên kia, ngọn lửa ngoài cùng trên thân thể của nàng cũng dựng lên. Lúc này nó trông không khác gì một chiếc áo choàng màu đỏ rực. Một chiếc váy cao quý và xinh đẹp làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của một nữ vương bước ra từ trong dung nham nóng bỏng. Phải nói đó là một vẻ đẹp thần thánh, một sự uy nghiêm không thể xâm phạm. Nàng khiến cho tất cả sinh linh trong vùng đất này phải chịu thần phục và thối lui!

Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào nàng mà cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Trước đó không lâu, hắn còn nghĩ rằng ma nữ Hỏa diễm là một cô gái lương thiện. Nhưng lúc này, khi mà hắn cảm nhận được hơi thở kinh người từ trên thân thể nàng toát ra kia, hắn mới biết được rằng mình đã sai và cảm thấy chấn động!

Con quái vật 3 đầu đã là một con quái vật cực kỳ nguy hiểm rồi! Thế nhưng dưới sự tức giận của ma nữ Hỏa diễm, nó căn bản không dám tiến về phía Mạc Phàm nửa bước.

Có thể nói, vào lúc này, con quái vật 3 đầu kia đã bị ma nữ Hỏa diễm làm cho sợ tới nỗi hồn phi phách tán. Nó vội vàng quay đầu lại. Thế nhưng mấy cái đầu lại không theo ý muốn của nó. Mỗi đầu chạy mỗi hướng, khiến cho nó lảo đảo, nhìn rất là chật vật.

Chưa tới vài giây, con quái vật 3 đầu đã chạy sâu vào trong cánh rừng Hỏa Vân trên đỉnh núi.

Vốn Mạc Phàm nghĩ rằng như vậy đã kết thúc. Ai mà ngờ được từ trong cánh rừng Hỏa Vân kia đột liền từng đoàn từng đoàn Hỏa Vân tước tán loạn bay ra. Bọn nó bị khí thế của ma nữ dọa cho sợ đến nỗi bay bừa. Ngoài ra còn có một số con vật vẫn luôn sống tiêu sái ở trong rừng rậm Hỏa Vân thì lúc này cũng cuồn cuộn chạy trốn. Tất cả làm cho khu rừng Hỏa Vân vốn đang còn yên tĩnh liền huyên náo, tán loạn hết cả lên!

Mạc Phàm thấy cảnh tượng như vậy liền sợ ngây người!

Hắn vốn nghĩ ma nữ Hỏa diễm cũng chỉ là một sinh vật đặc biệt có hình dáng giống con người mà thôi. Cũng chỉ vì do nàng sống quá lâu, lại có trí tuệ cực cao, cho nên nàng mới có thể nghe và hiểu tiếng của loài người. Nhưng không ngờ, nàng còn có huyết thống cực cao nữa giống như kiểu nó là người thống trị Chước Nguyên Bắc Giác này vậy!!

Bất kể con quái vật 3 đầu bị dọa cho sợ hay là từng đoàn, từng đoàn Hỏa Vân tước bay loạn lên trong cánh rừng, Tất cả bọn nó đều không phải là những sinh vật cấp nô bộc yếu đuối!!!

Một lúc lâu sau, lực chấn nhiếp của ma nữ Hỏa diễm lúc này mới từ từ tiêu tán. Nhưng cánh rừng Hỏa Vân kia thì không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được dáng vẻ yên bình như ban đầu.

Ma nữ Hỏa diễm chậm rãi từ đằng xa bay tới chỗ Mạc Phàm. Khi tới trước mặt Mạc Phàm, nàng liền khôi phục lại dáng vẻ thân thiện như cũ. Đây là điều khiến cho Mạc Phàm không tài nào hiểu nổi!

Rất hiển nhiên, hắn biết ma nữ Hỏa diễm là một sinh vật có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng vì sao nàng đối với loài người lại lương thiện tới như vậy?

Mạc Phàm tin chắc nàng lúc nãy tức giận cũng là vì nàng nhìn thấy con mãng xà 3 đầu kia muốn ăn thịt hắn.

“Cám ơn… Cám ơn!!”

Mạc Phàm vẫn chưa thể phục hồi lại được tâm thần khi nhìn thấy Ma nữ Hỏa diễm làm ra hành động như vậy. Qua một lúc lâu, lúc này, hắn mới phun ra được mấy chữ này.

Trên khuôn mặt mơ hồ bị ngọn lửa bao trùm của nàng thoáng hiện ra một nụ cười giống như là tỏ ý xin lỗi. Nụ cười này giống như đang hỏi Mạc Phàm có bị thương ở đâu không?

Thật ra, Mạc Phàm cũng không có bị thương gì. Chỉ là hắn thiếu chút nữa bị khí thế mãnh liệt kia đè nén không thở được, xém tí nữa là tèo!!

Mạc Phàm nhìn thấy nàng đang cầm một đồ vật nào đó rất chi là cẩn thận ở trên hai tay. Thấy vậy, hắn liền chuyển sang đề tài khác, hắn hỏi:

“Trong tay cô đang cầm thứ gì vậy? Định cho tôi ăn sao?”

Ma nữ Hỏa Diễm nghe thấy “Cho hắn ăn”, thoáng cái trên khuôn mặt nàng liền hiện ra sự tức giận.

Mạc Phàm nhìn thấy ma nữ Hỏa diễm đột nhiên tức giận vì câu nói của mình, hắn liền cảm thấy lúng túng. Cảm giác hình như hắn nói sai điều gì đó thì phải!

Ma nữ Hỏa diễm đang cầm trong tay một quả trái cây trong suốt sáng long lanh. Bất kể là sự lung linh hay là mùi hương mê người từ nó tỏa ra, đều cho thấy đây là một loại quả Hỏa Vân có cấp bậc vô cùng cao cấp.

“Đó có phải là quả Hỏa Kiếp không vậy?”

Mạc Phàm thuận miệng hỏi một câu khác.

Ma nữ Hỏa diễm do dự một lát, cuối cùng nàng gật đầu.

Mạc Phàm thấy nàng gật đầu, cái cằm của hắn lúc này như muốn rơi xuống mặt đất!!

Cái con mẹ nó chứ! Mình chỉ thuận miệng hỏi bừa một câu, ai dè đúng thật à??

Quả này…. quả này thật sự là quả Hỏa Kiếp có giá trị liên thành ở trong miệng Thần Dĩnh đấy sao????

Đi tận chân trời không biết mặt mũi nó ở đâu, thuận miệng hỏi một cái, thì quả Hỏa Kiếp đã ở ngay trước mặt mình. Quả thật lúc này, Mạc Phàm không biết nên nói cái gì cho phải nữa.

Bất quá rất nhanh, hắn liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Hắn tìm tới đây là vì quả Hỏa Kiếp này. Những rõ ràng quả Hỏa Kiếp này chính là trân bảo của ma nữ Hỏa diễm. Mặc dù, ma nữ Hỏa diễm đối với loài người phải nói là rất chi là thân thiện. Nhưng cũng không thể vì vậy mà nàng lại đưa quả này cho hắn được.

Hơn nữa, dựa vào thực lực mạnh mẽ mà nàng vừa mới biểu diễn ra kia, điều này cho thấy nàng chính là người thống trị nơi này. Hắn muốn cướp đoạt quả này từ trong tay nàng độ khó phải nói là không khác nào lên trời hái sao.

“Cô đã cứu tôi. Cho nên, tôi cũng không muốn lừa dối cô bất cứ điều gì cả. Thứ trên tay cô chính là quả Hỏa Kiếp, một loại quả ở trong mắt loài người chúng tôi mà nói chính là một bảo vật vô cùng có giá trị. Hơn nữa, nếu như tôi đoán không lầm, có rất nhiều nhân loại xông vào nơi này cũng chỉ vì muốn tìm quả Hỏa Kiếp này. Nếu quả này thật sự quan trọng với cô, thì cô nên cất giữ nó cho kỹ. Tôi biết cô đối với loài người rất là thân thiện. Nhưng cũng không phải ai đều giống như Mạc Phàm tôi, đều có thể nói chuyện thành thật và có đạo lý giống như tôi.”

Mạc Phàm nói cho ma nữ Hỏa diễm biết.

Dù thế nào đi chăng nữa thì cái mạng nhỏ của hắn cũng là do ma nữ Hỏa Diễm nhặt lại. Cho nên, Mạc Phàm cũng không có bất cứ ý đồ nào xấu đối với ma nữ Hỏa Diễm này. Hắn nhìn ra được ma nữ Hỏa Diễm cẩn thận từng li từng tí bảo vệ quả Hỏa Kiếp kia, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở nàng một câu.

Ma nữ Hỏa diễm nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy liền gật đầu. Nó lại hỏi một chút về thân thể Mạc Phàm lúc này như thế nào??

Lúc này, thân thể Mạc Phàm đã có thể hoạt động bình thường. Còn nội thương muốn chữa khỏi hẳn thì hắn cũng không biết tới lúc nào mới có thể khỏi.

Ma nữ Hỏa Diễm nói với Mạc Phàm rằng, dù sao nơi này cũng không được an toàn cho lắm, nàng bảo Mạc Phàm đi theo nó.

Hiện tại, ngay cả năng lực tự bảo vệ cho mình, Mạc Phàm cũng không có. Hắn cũng không thể đi được bất cứ nơi nào ở trong mảnh đất này với chỉ một thân một mình. Cho nên cũng chỉ còn cách là hắn đi theo ma nữ Hỏa diễm.

Ma nữ Hỏa diễm mang Mạc Phàm đi xuyên qua cánh rừng Hỏa Vân rậm rạp. Mặc dù rừng Hỏa Vân lớn thật, nhưng dù sao nó cũng chỉ mọc trên đỉnh núi này. Cho nên, hai người đi ngang qua cánh rừng này cũng không có mất quá nhiều thời gian.

Đại khái hắn đi dọc theo rừng rậm Hỏa Vân, tới một nơi có tảng đá nhô ra. Độ dốc của tảng đá này phải nói là rất chi là bằng phẳng, phẳng giống như đang ở trên đất bằng vậy. Ở nơi cao nhất nơi này có một cái cây Hỏa Vân khổng lồ. Nó rất là khác biệt so với mấy cây khác.

Cây này không có bất kỳ một chiếc lá cây nào. Cành cây hiện ra hình dáng uốn lượn, ngoằn ngoèo. Nó có rất nhiều nhánh cây. Mặc dù không có một chiếc lá nào nhưng nó vẫn cao vút.

Một cây đại thụ cô độc, cao chót vót giữa bầu trời đêm đầy sao. Cái cây khô này như muốn cao tới tận bầu trời đầy sao ở bên trên vậy. Những chiếc cành rậm rạp, quanh co khúc khuỷu có khắp nơi. Mạc Phàm đứng ở bên dưới, ngước nhìn lên mà cảm thấy những ngôi sao trên bầu trời kia giống như những quả cây, chằng chịt mọc ra trên cái cây khô này vậy. Hình ảnh đẹp đẽ này khiến cho tâm hồn người nào nhìn thấy cũng như được gội rửa. Họ cảm thấy ấm áp, hạnh phúc hơn.

Nó cứ như vậy, đứng cô độc trên đỉnh núi Chước Nguyên này. Mạc Phàm nghĩ tới chuyện mặc dù có vô số thợ săn đã từng bước vào Chước Nguyên Bắc Giác này. Thế nhưng chưa chắc đã có một người sẽ nghĩ tới ở trên này lại có một cảnh tượng tráng lệ như thế này. Đây có thể nói là kỳ tích trong hoang mạc!

Mạc Phàm đi theo ma nữ Hỏa diễm tới dưới gốc cây này. Sau đó ma nữ Hỏa diễm cẩn thận từng li từng tí đem quả Hỏa Kiếp đặt lên ngọn cây. Quả Hỏa Kiếp vốn đã sặc sỡ lóe mắt. Lúc này nó lại được bao vây bởi muôn vàn ánh sao, khiến cho nó càng thêm rực rỡ hơn nữa.

“Chẳng lẽ quả Hỏa Kiếp ra đời ở nơi này à?”

Mạc Phàm lại thuận miệng hỏi một câu nữa.