Toàn Chức Pháp Sư

Chương 465: Tâm linh hệ – An Phủ (*)




Dịch: Hoangforever

* An phủ: trấn an, động viên, vỗ về.

Triệu Mãn Duyên nhìn thấy như vậy, khuôn mặt liền tái mét, hai con mắt trừng lớn lên, hiện ra sự hoảng sợ vô cùng.

Lúc này, có tầm khoảng 30 con Bạch Sa Yêu Binh bao vây xung quanh hắn. Những chiếc cự đao bằng cát sáng loáng kia cách thân thể hắn còn chưa tới mấy tấc (1). Lại suy nghĩ tới hình ảnh tử vong quá thảm thiết của đám người kia, hắn không khỏi run hết cả người lên.

(1) 1 tấc = 10 cm.

Không phải Tâm Hạ nói rằng mọi chuyện sẽ tốt sao? Sẽ không có việc gì sao?? Tại sao mới đi được có mấy bước đã kinh động ra nhiều yêu ma tới như vậy???

Triệu Mãn Duyên định nói gì đó, thế nhưng giọng nói của hắn giống như bị thứ gì đó ngăn chặn lại ở cổ họng vậy.

Hắn xém chút nữa thì đem Khải ma cụ đang ở trên người gọi ra ngoài theo bản năng. Tinh Đồ phòng ngự ở dưới chân bắt đầu vẽ ra….

Nhưng, trong giây phút đầu óc hắn đang còn lộn xộn, hoảng sợ kia, đột nhiên hắn nhớ tới lời Tâm Hạ vừa mới dặn dò lúc nãy.

Quả thật, hắn cũng phải nể phục mình. Nếu như là người khác, có lẽ bọn họ đã sớm bị đám yêu ma này dọa cho sợ ỉa cả ra quần rồi, làm gì có ai còn nhớ tới chuyện người khác dặn dò mình như thế nào cơ chứ.

Nếu không phải hắn suy nghĩ tới chuyện, thi triển ra ma pháp sẽ khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn nữa. Có lẽ, Triệu Mãn Duyên thật sự tạo ra vài tầng lá chắn “Quang Hữu – Thánh Thuẫn” cho mình. Hiện tại, cũng chỉ có ở bên trong Quang Thuẫn màu vàng kia, hắn mới có thể cảm thấy được an toàn hơn một chút!

Triệu Mãn Duyên cắn răng một cái, cả người căng thẳng hẳn lên.

Hắn không dám thi triển ra ma pháp mà cứ như vậy đứng im giữa bầy Bạch Sa Yêu Binh.

Nếu như so sánh hắn với cái đám Bạch Sa Yêu Binh cao gần 3 thước này, quả thực hắn không khác gì một chú lùn, có làn da trắng mịn nõn nà và hoàn toàn vô pháp chống đỡ lại thanh đao cát to đùng, hung tàn của đám Bạch Sa Yêu Binh kia.

Cuối cùng, Triệu Mãn Duyên cũng ổn định lại tâm trạng của mình. Nhưng ở trên bờ, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này lại khẩn trương hết cả lên. Nhất là Thần Dĩnh, thiếu chút nữa là lao xuống cứu người rồi….

Lúc này, Tâm Hạ giống như một đóa sen màu trắng xanh đứng im ở trên bờ sông. Mái tóc dài của nàng bồng bềnh nghênh đón cơn cuồng phong ở phía trước. Nó tung bay lên và tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa của nàng vào lúc này hiện ra sự ngưng trọng và nghiêm túc vô cùng. Hai con mắt thì nhìn chằm chằm vào khu vực Triệu Mãn Duyên đang đứng….

Đột nhiên, nàng nhắm hai mắt lại. Sau đó, chậm rãi đưa hai bàn tay ra trước ngực, giống như kiểu nàng đang dùng tâm linh của mình nhắn nhủ một thông tin nào đó mà người thường không thể nhận ra được!

Mạc Phàm đứng ở bên cạnh nàng, cũng chỉ cảm nhận được một tia năng lượng ma pháp ba động. Cho dù hắn có mở to hai con mắt ra cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào nhìn thấy được ở chỗ Tâm Hạ đến tột cùng đang phát ra thứ gì. Có lẽ, đây chính là lực lượng tâm linh vô hình vô ảnh!

“Trấn An!”

Tâm Hạ đọc lên tên ma pháp Tâm Linh hệ của nàng. Lúc Tinh Đồ vẽ ra một cách hoàn chỉnh. Mọi người có thể nhìn thấy một làn sóng nhợt nhạt, trong suốt như nước đang dập dờn dưới chân nàng, nhẹ nhàng khuếch trương ra xung quanh.

Thân thể xinh đẹp thướt tha của nàng không biết vì sao được nâng lên. Mũi chân thì cách xa mặt đất một khoảng. Nơi đầu ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên chính là một cái mặt hồ nước tĩnh lặng….

Từng làn sóng nhẹ nhành khuếch tán ra từ vị trí mũi bàn chân giẫm lên mặt hồ nước tĩnh lặng kia một cách vô hình vô ảnh. Có thể nói, vào đúng lúc đám canh cửa Bạch Sa Yêu Binh kia giơ thanh đao cát của mình lên chuẩn bị chặt xuống, thì Triệu Mãn Duyên ở bên này, cả người như muốn cứng đờ, đứng im ở nơi đó!

Bạch Sa Yêu Binh có một đôi mắt hãm sâu. Trong con mắt màu nâu đỏ kia hiện ra sự cuồng dã. Có lẽ, bọn chúng ghét nhất là bị người khác quấy rầy nơi ở của mình. Vì vậy, một khi bọn chúng cảm nhận được có tên can đảm nào đó dám bước chân vào con sông Sa Võng, chắc chắn bọn chúng sẽ vung thanh đao của mình xuống chém chết tên đó.

Nhưng khi những đường vân Tâm linh hệ kia lặng lẽ truyền tới người chúng. Cái tính tình tàn bạo của bọn chúng giống như mùi máu tanh được làn gió thanh khiết tẩy lễ vậy. Tất cả đều tan biến mất.

Mà thanh đao đã chém xuống được một nửa cũng đột nhiên dừng lại. Bọn chúng lắc lư cái đầu, nhìn chung quanh một chút, hiện ra dáng vẻ ngây ngô, chân thành.

Chỉ một lúc sau, mấy chục con Bạch Sa Yêu Binh quay sang nhìn nhau, giống như kiểu bọn chúng cảm thấy khó chịu, không hiểu tại sao mình lại giơ đao lên nữa. Cuối cùng, bọn chúng từ từ hóa thành hạt cát trắng, bay theo làn gió, rơi lả tả giữa con sông Sa Võng và xung quanh Triệu Mãn Duyên!

Bên trong cát bụi màu trắng, Triệu Mãn Duyên ngồi cái “phịch” xuống mặt đất.

Lúc này, hắn cảm giác đáy quần mình như ướt sũng ra vậy. Cũng may sau khi trải qua cuộc hành trình vào thành phố Kim Lân kia, sự can đảm của hắn đã được tăng lên rất nhiều. Cuối cùng hắn cũng nhịn được.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người đang đứng trên bờ sông. Sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười. Cuối cùng giơ ngón trỏ lên, like Tâm Hạ một cái!

Tâm Linh hệ kỳ diệu như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Mãn Duyên được chứng kiến. Mới vừa rồi, cái đám Bạch Sa Yêu Binh không khác gì hung thần ác sát kia, ấy vậy mà chỉ trong thoáng chốc, tất cả bọn chúng liền không muốn giết chóc nữa??? Đây đối với các thợ săn đi lại bên ngoài mà nói, quả thực nó không khác gì một loại pháp bảo ẩn thân, có thể đi xuyên qua bầy yêu ma!

Chỉ tiếc, ma pháp Tâm linh hệ cũng không phải đều hữu hiệu đối với tất cả yêu ma. Ví dụ cái đám Sa Khiếu Hổ trời sinh tính tùng hung bạo kia, căn bản bọn chúng không có dễ bị mắc bẫy như vậy.

“Còn không xuống đi chung với ta đi? Đứng ở trên đó xem tới bao giờ nữa?”

Triệu Mãn Duyên bất mãn kêu lên một câu.

“Tao thiếu chút nữa nghĩ mày chết chắc rồi.”

Mạc Phàm trêu chọc một câu.

Nói xong, Mạc Phàm bế Tâm hạ đặt lên lưng Tật Tinh Lang và để cho nàng ngồi trên đó.

Mặc dù nàng cũng có thể đứng được. Thế nhưng, chỉ cần đứng một lúc là nàng liền hiện ra sự mệt mỏi vô cùng. Cho nên tốt nhất nên để nàng ngồi trên lưng Tật Tinh Lang nghỉ ngơi cho tốt.

Tiểu quỷ lười Linh Linh cũng tiện thể trèo lên. Tật Tinh Lang thấy vậy liền “ngao” lên một tiếng đầy u oán. Thế nhưng, bàn tay bé nhỏ của nàng đã gõ lên đầu nó và nói:

“Ngươi không thích đúng không?”

Tật Tinh Lang nghe thấy vậy cũng không dám đắc tội với Linh Linh. Cái người này có thể lật tẩy được mấy trò gian xảo của Thú Triệu Hoán đấy, không đùa được đâu!! Vì vậy, nó đàng hoàng chở Linh Linh và Tâm Hạ ngồi ở trên lưng mình. Sau đó bước chân vào con sông Sa Võng.

Có lẽ, nó cũng cảm thấy con sông Sa Võng này thật sự quá nguy hiểm. Cho nên, nó bước đi rất là nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Nếu như không có chuyện gì, nó cũng không dám tùy tiện “rú” loạn lên, sợ lại kinh động tới đám Bạch Sa Yêu Binh ở dưới chân mình kia thì khổ.

“Tâm Hạ, em vẫn đang thi triển ma pháp Tâm Linh hệ à? Như vậy chẳng phải sẽ tiêu hao rất nhiều ma năng hay sao?”

Mạc Phàm hỏi một câu.

Tâm Hạ lắc đầu nói:

“Thật ra Yêu Binh trong con sông Sa Võng này cũng không có dày đặc tới như vậy. Nhưng chỉ cần có người bước chân vào, ngay lập tức bọn nó sẽ từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây….. Mới vừa rồi cái đám Bạch Sa Yêu Binh ở khu vực này cũng đã được em trấn an rồi. Bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta nữa đâu. Chờ tới lúc chúng ta bước chân vào một địa bàn khác của đám Bạch Sa Yêu Binh ở con đường phía trước, lúc đó em thi triển là tốt nhất.”

“A! Thì ra là vậy! ”

Mạc Phàm liền thở phào nhẹ nhõm.

“Bất quá, con sông này có chiều rộng như thế nào, chúng ta phải đi bao xa nữa, cái này em cũng không được rõ ràng cho lắm. Vì vậy, em sợ ma năng của mình khó mà có thể cầm cự được tới lúc chúng ta có thể vượt qua con sông này một cách an toàn.”

Tâm Hạ nói.

Tâm Hạ vừa nói dứt lời, Trương Tiểu Hầu và Triệu Mãn Duyên đang còn dương dương tự đắc đi ở phía trước liền dừng hẳn bước chân lại.

Hiển nhiên, trong đầu hai người lúc này đều kinh hãi phát hiện ra một điều, giả sử khi tất cả mọi người đi tới giữa con sông Sa Võng, đột nhiên ma năng của Tâm Hạ hết, lúc đó cho dù họ có kêu cha khóc mẹ như thế nào đi chăng nữa, thì tất cả mọi người cũng đã đặt chân vào quỷ môn quan rồi!

“Chiều rộng con sông này rất dài, hay là…..”

“Mày sợ đúng không?? Thế thì cứ việc ở trên bờ, chờ chúng ta qua sông là được.”

Mạc Phàm cười khẩy nói.

“Như vậy đâu có được. Tao chỉ muốn nói, trên người tao có một ít thuốc khôi phục lại ma năng rất là tốt. Tao chỉ muốn đưa nó cho Tâm Hạ dùng, trách lại gặp phải chuyện không may.”

Lúc này, Triệu Mãn Duyên cũng không dám giấu đồ tốt dành cho mình nữa. Hắn liền ngoãn ngoãn, biết điều giao nộp lại cho Tâm Hạ.

Hiện tại, tính mạng của mọi người đều nằm trong tay Tâm Hạ. Lúc này, Triệu Mãn Duyên cung nàng không khác gì cung nữ thần vậy.