Toàn Chức Pháp Sư

Chương 405: Trước mặc quần áo vào




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Mạc Phàm mơ hồ nhớ lại thời điểm hắn đi rèn luyện ở bình nguyên Động Đình hồ đại khái là vào đầu năm, đến hiện tại chuẩn bị trở về thì đã gần cuối năm rồi, điều này khiến cho Mạc Phàm không khỏi nghĩ lại trong hơn nửa năm này mình rốt cuộc đã trải qua thứ quỷ gì a?

Đầu tiên là đụng độ một đầu con thằn lằn mập mạp nắm giữ Long tộc huyết thống, sau đó lại gặp phải một tên Quân thống tàn nhẫn như ma quỷ.

Tiếp theo đó hắn đã biến thân thành một tên dã nhân đi lang thang ở bên ngoài mấy tháng, đấu trí thông minh cùng với một con Vũ Xác Cự Tích và một con Chiểu Độc Thiên Công. Cuối cùng khi đến thành Hàng Châu thăm viếng muội muội một chút thì lại vướng vào một hồi chuyện lớn như vậy.

Nếu không phải hắn vẫn như trước chạy trở về Minh Châu học phủ, mặc vào đồng phục của trường đại học ma pháp, thì con mẹ nó hắn còn tưởng mình đúng là một đại nhân vật có thế lật tay làm mây úp tay làm mưa ở thế giới này đấy.

“Sao mình có cảm giác cái Địa cầu này còn không an toàn bằng sao Hỏa nhỉ? Thôi quên đi, không cần nghĩ nhiều như thế làm gì, vẫn là nên mau mau trở lại nhà trọ mới đúng…”

Mạc Phàm lắc đầu cảm thán trong lòng. Móc ra cái chìa khoá giấu ở dưới một cái chậu hoa, Mạc Phàm nhanh nhẹn mở ra cửa nhà trọ của hắn.

...

“Chị Kiều, tên Chu Thư Trà kia đúng là quá kiêu ngạo rồi, dĩ nhiên khoác lác không biết ngượng nói muốn đem chị gả vào Chu gia bọn họ ở trước mặt mọi người…” Ngả Đồ Đồ ngồi ở trong phòng khách thở phì phò nói.

“Mặc dù thực lực của hắn xem như khá mạnh nhưng cũng không thể làm cho chị khó xử như vậy a! Đây là thời đại nào rồi mà còn cosplay bá đạo tổng tài? Hừ, ngoại trừ tên khốn Đại Ma đầu kia, em còn chưa từng thấy qua người nào ngông cuồng và không biết xấu hổ như hắn cả!”

Mục Nô Kiều vào lúc này đang ngồi trên chiếc ghế salon yêu thích của mình, thân thể yểu điệu chìm vào trong sự mềm mại của loại mặt hàng cao cấp này. Đầu của nàng hơi ngửa về phía sau, mái tóc đen dài tùy ý rủ xuống một bên để lộ ra cái cổ trắng như tuyết, bóng loáng tựa như một con thiên nga cao quý vậy.

Nàng dùng tay xoa xoa mi tâm của mình, nhìn qua có mấy phần mệt mỏi, cũng không vội đáp lại lời nói của Ngả Đồ Đồ. Sau đó dường như nhận ra được điều gì đó, Mục Nô Kiều nghiêng đầu liếc mắt nhìn về vị trí cửa chính, lông mày hơi nhíu lên một cái.

“Cọt kẹt ~~~ ”

Cánh cửa dày nặng kia đột ngột mở ra, một tên thanh niên dáng người đĩnh đạc, khuôn mặt luôn mang theo ý cười từ sau cánh cửa đi vào. Hắn đầu tiên liếc nhìn vào đại sảnh một cái, tiếp đó cởi giầy ra phóng vào trong ngăn tủ, tiện tay đem ba lô treo lên trên cây móc đồ gần đó, lại thuận thế cởi ra cái áo khoác chống lạnh của mình.

Hắn ta làm ra một loạt động tác nước chảy mây trôi như vậy, rõ ràng là rất quen thuộc với bố trí của nơi này. Có cảm giác như hắn đang đi vào nhà của mình vậy, không có một chút lạ lẫm nào.

Trong đại sảnh, Mục Nô Kiều cùng Ngả Đồ Đồ đều trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tên nam tử từ đâu đột nhiên xông tới này, ngây ngốc mất mấy giây mới tỉnh lại được.

“Mục tỷ tỷ, có phải em đang nhìn thấy quỷ hồn phải không?” Ngả Đồ Đồ có chút khó mà tin được nói.

Sau đó nàng liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng mặt trời vẫn đang sung túc rọi sáng toàn bộ phòng khách. Nàng chưa từng nghe nói có loại quỷ hồn nào có thể hành động như thường giữa ban ngày ban mặt như vậy được a.

Mục Nô Kiều chỉ chăm chăm nhìn hắn không nói một lời, trong đôi mắt tràn ngập những tâm tình vô cùng phức tạp.

“Là tên khốn kiếp nào dĩ nhiên so với ta tên khốn kiếp này còn muốn hung hăng hơn, Ngả Đồ Đồ đại tiểu thư ngươi cứ việc nói cho ta tên của hắn, để ta giúp ngươi... Mắng chết hắn.” Mạc Phàm nói ra một câu rất không có cốt khí, khuôn mặt tùy ý nở một nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ngươi ngươi ngươi...” Ngả Đồ Đồ chỉ vào Mạc Phàm đến nửa ngày cũng không nói ra được một câu nào. Nàng cưỡng ép nuốt nước miếng xuống một cái, điều chỉnh một tâm trạng thoáng một phát, sau đó mới rốt cuộc la lên: “Ngươi không phải là đã chết rồi sao?”

Mạc Phàm cười hì hì mở miệng nói: “Có nhiều người nhảy xuống vách núi còn chưa chết, ta làm sao có khả năng dễ dàng lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân như vậy. Huống hồ ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về cô nhi quả phụ các ngươi, tiện nghi người khác không phải là tác phong của ta a.”

“Phì phì, chúng ta là chị em, không phải là mẹ con!” Ngả Đồ Đồ buồn bực trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi đừng có mà chuyển đề tài. Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ vậy?”

“Nếu như người là người thì tại sao mọi người đều nói ngươi đã chết rồi? Nếu như ngươi là quỷ thì ngươi thành quỷ rồi mà vẫn còn đánh chủ ý lên hai chị em chúng ta, quả thực là không bằng cầm thú mà!”

“Nói cho ngươi biết, Ngải Đồ Đồ ta đã thức tỉnh Vong Linh hệ rồi đấy, nếu ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta sẽ liền thu phục nhà ngươi đấy!” Ngả Đồ Đồ sợ hãi hét lớn.

Tại phía bên kia, Mục Nô Kiều giống như đang có lời muốn nói, cố ý dùng tay kéo Ngả Đồ Đồ về phía sau.

Ngả Đồ Đồ thấy thế liền dũng mãnh giang hai tay ra che chở tỷ tỷ, nói tiếp: “Đừng hòng đụng vào được một cọng tóc của chúng ta. Ngươi tốt nhất mau mau đi đầu thai làm người một lần nữa đi...”

Mục Nô Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa, vội vàng tiến lên một bước, lấy thân thể của mình che phía trước người của Ngải Đồ Đồ.

“Tỷ tỷ, ta không sợ mà!” Ngả Đồ Đồ hấp tấp nói.

Mục Nô Kiều ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt thấp giọng trả lời: “Cái kia... Đồ Đồ, ngươi trước tiên đi mặc quần áo vào đã.”

Ngả Đồ Đồ nghe xong liền cảm thấy choáng váng, chậm rãi cúi đầu xuống. Nàng thình lình phát hiện ra đôi thỏ ngọc khổng lồ của mình đang bại lộ ở trong không khí, kích động đến mức cả người đều run lên!

“A a a a!!!” Ngả Đồ Đồ vừa kinh hãi vừa xấu hổ hét ầm lên: “Tên cầm thú nhà ngươi đã đem y phục của ta biến đi đâu rồi?”

Ngả Đồ Đồ vừa hô lớn, vừa vội vã bưng bộ ngực vô cùng nảy nở của mình chạy trốn lên lầu. Thân là một cô gái nắm giữ “hàng nóng” size 34D đúng chuẩn đồng nhan cự nhũ, cảnh tượng khi nàng ta bắt đầu chạy đi là cỡ nào đồ sộ, đẹp đẽ đến mức khiến cho chóp mũi của Mạc Phàm sắp bốc khói luôn rồi.

Mục Nô Kiều nhìn theo dáng vẻ thất kinh này của Ngải Đồ Đồ, không khỏi dùng tay vỗ vỗ trán của mình thầm nghĩ: “Tế bào não của cô nàng này không phải chậm bình thường a…”

Căn nhà trọ này đã trải qua một thời gian thật dài chỉ có hai người bọn họ ở lại. Khí trời bên ngoài tuy lạnh nhưng trong nhà lúc nào có bật máy sưởi.

Ngải Đồ Đồ bình thường đều rất tùy tiện, khi ở nhà nếu cảm thấy áo ngực quá chật chội đều sẽ hào phóng cởi ra. Mà sau khi nàng cởi ra rồi lại thường không thèm mặc quần áo vào lại, rất không có hình tượng thục nữ ngồi trên ghế salon mở ti vi lên xem.

Rất nhiều cô gái khi ở nhà một mình cũng thường làm như vậy, chỉ là hai người đều không ngờ được tên khốn Mạc Phàm này lại từ nơi xó xỉnh nào đó đột nhiên “đội mồ sống lại” trở về… làm cho một thiếu nữ thuần khiết cứ như vậy bị người ta xem sạch sành sanh.

“Vẫn là thói quen của nàng tốt... Nàng không cảm thấy ngoài ý muốn sao?” Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn lại Mạc Phàm cùng Mục Nô Kiều, vì vậy hắn liền nói ra một câu có chút gian tà để đùa giỡn cô nàng này một chút.

Mục Nô Kiều trong mắt mang theo ý giận. Vốn dĩ nàng đang cảm thấy mừng rỡ vì nhìn thấy Mạc Phàm vẫn còn sống nhưng sau một hồi nháo trò như vậy, Mục Nô Kiều liền không nhịn được nói: “Đều trong dự liệu! Dân gian thường nói người xấu gây họa ngàn năm, giống như ngươi vậy nào có dễ dàng chết như thế!”

“Thì ra nàng cũng rất là ác miệng a, hay là nói việc ta có thể sống lại kỳ thực đã sớm khiến cho nàng phương tâm đại loạn, rụt rè không dám thừa nhận đúng không?” Mạc Phàm cười tủm tỉm nhìn về phía Mục Nô Kiều nói.

Mục Nô Kiều không thèm để ý tới tên lưu manh này nữa. Có điều dù sao nhìn thấy hắn vẫn còn sống như vậy cũng thật tốt. Nếu không cho dù nàng thật sự thả xuống tất cả đoan trang hiền thục chạy tới mắng hắn, tên này cũng đều không nghe thấy được.

“Mạc Phàm!!!!” Âm thanh tựa như sư tử Hà Đông bạo phát của Ngải Đồ Đồ đột ngột vọng xuống từ lầu hai, khiến cho cả căn phòng đều bị chấn động.

Mục Nô Kiều liếc mắt nhìn lên lầu, sau đó lại liếc nhìn Mạc Phàm, mở miệng nói: “Ngươi tự lo liệu lấy đi.”

Nói xong câu đó, Mục Nô Kiều liền giẫm lên đôi dép bông bù xù của mình, lắc lắc vòng eo nhỏ tinh tế bước lên lầu, bỏ lại một mình Mạc Phàm đứng trong đại sảnh chịu đựng những tiếng gầm gừ của cô nàng ngực khủng kia.

“Không phải nên có một cái ôm thắm thiết như kiểu sinh ly tử biệt hay sao?” Mạc Phàm nhìn theo Mục Nô Kiều nhẹ nhàng rảo bước lên lầu, cười khổ nói.

Khi Mục Nô Kiều đã bước lên tới nơi, nàng mới quay lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nhưng lại không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, tiếp tục đi về phía căn phòng của mình. Mạc Phàm nhìn theo bóng lưng thon thả mỹ miều của nàng, trong lòng thầm hô đáng tiếc đáng tiếc

Mục Nô Kiều sau khi trở vào phòng liền nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi ngồi tựa mình lên trên cánh cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhắm lại hai mắt rồi thở ra một hơi giống như đã trút được gánh nặng nào đó vậy.

Qua một hồi lâu, khóe môi nhuận hồng của nàng mới lại nhếch lên một cái. Đôi mắt sắc sảo kia lại một lần nữa mở ra, trong đó toát lên sự vui vẻ cùng hứng thú giống như tất cả mọi thứ sắp xảy ra sẽ đều rất đáng để mong chờ vậy.

———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.