Toàn Chức Pháp Sư

Chương 4: Thức tỉnh hệ ma pháp




Hai mươi lớp sẽ đồng thời thực hiện việc thức tỉnh ma pháp.

Mạc Phàm số 48, hắn là người cuối cùng của lớp tiếp nhận ân điển thức tỉnh. Chủ nhiệm lớp cũng chính là đạo sư ma pháp - Tiết Mộc Sinh đã đứng ở hàng đầu tiên của lớp. Thức tỉnh ma pháp sẽ được thực hiện trước mặt tất cả mọi người, việc học sinh cần làm là khi được gọi tên thì đi lên trước đặt tay vào Thức Tỉnh Thạch ở trước mặt đạo sư rồi tĩnh lặng cảm ứng là được.

“Ta nói này, đi cửa sau vào, chắc ngươi sẽ không thức tỉnh thất bại chứ, ta nghe nói thực tế có vài người không có năng lực đã thức tỉnh thất bại rồi. Loại cặn bã như ngươi ta thấy hay là thôi đi, không đáng phải tốn năng lượng quý giá của Thức Tỉnh Thạch“.

Ở một hàng khác, bạn học cũ của Mạc Phàm - Triệu Khôn Ba lên tiếng.

Tên Triệu Khôn Ba này là chó săn của Mục Bạch, Mục Bạch cảm thấy tự mình đi tìm Mạc Phàm để gây phiền phức là tự hạ thấp thân phận, cho nên để Triệu Khôn Ba ra tay.

Việc Triệu Khôn Ba nói có tình huống thức tỉnh thất bại là có thật, Mạc Phàm kỳ thực cũng rất lo lắng về điều này. Nghiêm túc mà nghĩ lời cậu ta nói, nếu như vì xuyên qua mà thể chất của bản thân với người ở thế giới này có sự khác biệt, vậy chẳng phải gây ra một trò cười lớn rồi sao?

“Mạc Phàm ca, đừng để ý đến loại người này, lát nữa thức tỉnh ngay một cái hỏa hệ cho hắn ta thấy, cho hắn biết thế nào gọi là mắt chó coi thường người khác“. Trương Tiểu Hầu được phân cùng lớp với Mạc Phàm nghe vậy liền nói.

Mạc Phàm không nói chuyện, nếu đổi lại là trước kia nhất định mình sẽ mắng cho tên chó săn Triệu Khôn Ba này một trận, nhưng hôm nay thật không có tâm tình. Một mặt khác quả thật là rất khẩn trương, mặt khác không biết vì sao hoa tai trên dây chuyền màu đen trên cổ cậu không ngừng rung động.

Hoa tai màu đen này là di vật của ông lão Vệ Cửa Doanh, Mạc Phàm nghi ngờ thế giới này biến đổi như vậy, kẻ đầu sỏ chính là thứ này,ngày đó Mạc Phàm chính là mang hoa tai này ra sau núi trường học ngủ.

Sáng nay, hoa tai này giống như trúng tà, không ngừng run rẩy, dù cho có lấy tay giữ lại nó vẫn không chịu nằm yên. Đậu má, run cái gì mà run, là hoa tai thì đàng hoàng làm hoa tai đi.

“Mục Bạch“. Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh hô một câu.

“Nha, hắn chính là Mục Bạch đó, lớn lên thật soái, thành tích còn là đệ nhất nha“.

“Đúng rồi, đúng rồi, sáng nay ta đã thấy hắn,thật thích, không biết hắn sẽ thức tỉnh hệ gì, chắc không phải Thủy hệ hay tiền kỳ phế hệ Quang hệ đâu nhỉ? “.

Mục Bạch vừa đi lên, lập tức trong lớp rộ lên tiếng ríu rít của nữ sinh mà mấy lớp khác cũng có không ít cái hoa si liếc mắt nhìn cậu ta.

Mục Bạch bày ra dáng vẻ không để ý nhưng ánh mắt lại tỏ ra rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác nghị luận này. Hắn đi đến trước chủ nhiệm lớp, trên mặt mang theo vẻ khiêm tốn cùng nụ cười tự tin.

“Mục Bạch, là người của Mục thị, thế gia Băng hệ có tiếng phải không?” Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh cười hỏi.

“Đúng vậy“.

“tốt. nếu như trò thức tỉnh Băng hệ sẽ có ưu thế hơn người khác rất nhiều, nhưng đừng quên cố gắng nhiều hơn, thiên phú dù sao cũng không phải quyết định tất cả“.

Mục Bạch gật gật đầu, trong lòng nói thầm: “Phải, thiên phú không quyết định được tất cả nhưng không có thiên phú cùng của cải thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể sống ở cái tầng lớp thấp nhất của xã hội.“.

Dưới sự đồng ý của chủ nhiệm lớp, Mục Bạch chậm rãi đem hai tay đặt lên Thức Tỉnh Thạch.

Bên trong Thức Tỉnh Thạch hiện ra hình hậu tinh la bàn, có một cái chưởng ấn rõ ràng. Mục Bạch nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm căng thẳng bất an đem hai tay đặt trên mặt Thức Tỉnh Thạch.

Dựa theo huyết thống của hắn, khả năng thức tỉnh Băng hệ là rất lớn, nhưng cũng có khả năng phát sinh tình huống đặc thù, vạn nhất thức tỉnh phải Thủy hệ hay Quang hệ, phỏng chừng Mục gia bên kia sẽ không coi trọng hắn nữa, bọn họ hông có khả năng lãng phí thời gian và tài nguyên đi tìm tài liệu tương ứng với thuộc tính của hắn.

Tay phải Mục Bạch đặt lên, Thức Tỉnh Thạch đột nhiên xuất hiện ngôi sao phát sáng, những đốm sáng này nối liền từng cái tinh hà giống y hệt mạch máu rồi truyền đến trên tay phải hắn.

Mọi người ở đây đều là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Thức Tỉnh Ma Pháp, các bạn học từng người nhón chân lên nhìn về Mục Bạch.

Mục Bạch đứng bất động ở nơi đó, triệt để thức tỉnh, đầu cậu ta hơi ngẩng lên.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, ẽo kẹt

Đột nhiên xung quanh Thức Tỉnh Thạch lượn lờ một luồng khí sương lạnh. Sương lạnh ngày càng nhiều rồi chậm rãi đông lại bên cạnhThức Tỉnh Thạch, kết thành một lớp băng sương mỏng.

“Băng hệ, thực sự là Băng hệ rồi“.

Đột nhiên phía sau có người la lớn, trong đó còn kèm theo tiếng thét chói tai của một ít nữ sinh.

Mục Bạch đã nghe được tiếng vang trong lòng vui sướng mở mắt ra.

Quả nhiên là Băng hệ, có được nguyên hệ đặc thù của Mục gia chính mình sẽ dễ dàng được Mục gia tiếp nhận, ngày thăng chức chắc chắn không xa, thu thập Mạc Phàm sẽ dễ dàng như bóp chết một con kiến. Ai, không đúng,thức tỉnh Băng hệ rồi thì bản thân mình xem như đệ tử chính thống của Mục gia, chính mình đâu cần phải cùng tên tiểu bụi đời đó chấp nhặt chứ.

Nhìn ra trông rộng đúng, chính mình phải nhìn xa trông rộng một chút, nói không chừng còn có cơ hội cùng Mục Ninh Tuyết tu luyện.

“Thực tốt, là Băng hệ rất tinh khiết, ta nghĩ trong thế giới tinh thần của trò đã xuất hiện một mảnh băng hệ tinh trần, tu luyện nhiều hơn để nó càng thêm lớn mạnh“. Chủ nhiệm Tiết Mộc Sinh nói, trong mắt tràn đầy khen ngợi.

Có thể ở thời điểm vừa thức tỉnh ma pháp đã có thể đóng băng Thức Tỉnh Thạch, loại Băng hệ này sức mạnh rõ ràng vượt qua người thường, xem như có học đồ có thiên phú của băng hệ, người này về sau ắt hẳn rất có tiền đồ.

“tiếp theo, Khâu Nguyệt Anh!“.

Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, một nữ sinh gương mặt mang theo vài phần anh khí đi ra.

“Tốt, Thổ hệ, tinh trần của trò khởi bước không sai, xem ra cùng cố gắng của trò trước đó là không thể tách rời“.

“Người kế tiếp, Hứa Thanh Lâm“.

Cũng là Băng hệ.

Lúc này, Mạc Phàm cố ý nhón chân lên xem, phát hiện rằng cùng là thức tỉnh Băng hệ nhưng Hứa Thanh Lâm kia chỉ làm xuất hiện một lớp sương nhàn nhạt, không thể làm đông Thức Tỉnh Thạch như Mục Bạch.

Bởi vậy có thể thấy đồng dạng Băng hệ nhưng Hứa Thanh Lâm bất kể thiên phú hay tu vi đều thấp hơn Mục Bạch rất nhiều.

“Kế tiếp, Lục Tiểu Bân“.

“Ân, Thủy hệ“.

“Aaaaa, tôi... Trời ạ, ta như thế nào lại là Thủy hệ, phải là Hỏa hệ chứ“. Nhất thời bạn học Lục Tiểu Bân kêu lên một cách quái dị, trong phạm vi hơn một trăm mét đều nghe thấy.

“Không nên nản lòng, tu luyện hệ gì cũng đều như nhau, chỉ cần trò đạt đến trung giai Ma Pháp Sư thì sẽ thu được nhiều ưu thế thôi“. Trong mắt Tiết Mộc Sinh có vài phần đồng tình, nhưng vẫn dùng giọng điệu trấn an mà nói.

Lục Tiểu Bân cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể hồn bay phách lạc trở về vị trí của mình.

Kỳ thực, ngay từ đầu thức tỉnh ma pháp rất quan trọng, nếu là so giai ma pháp sư Hỏa hệ nhất định đã có sẵn sức chiến đấu, sau này tu hành phỏng chừng cũng có thể chiếm được không ít tiện nghi.

Còn Thủy hệ, kỹ năng sơ giai là Thủy ngự, phòng ngự hiệu quả chứ không có sức chiến đấu mạnh như Hỏa hệ, rõ ràng là không có tác dụng bao nhiêu, chí ít ở sơ giai Ma Pháp Sư là như vậy.