Toàn Chức Pháp Sư

Chương 392: Không xứng làm người




Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Một luồng khí tức hắc ám lạnh như băng phả lên người Vương Tiểu Quân và Xám đang đứng ở kia. Xám gặp phải luồng khí tức này liền không tự chủ được lui về sau mấy bước. Còn thân thể Vương Tiểu Quân thì cũng không ngừng phát run lên.

Thực lực cái tên nghị viên La Miện đang ở trước mặt hắn này quả nhiên rất mạnh. Cái ánh mắt bén nhọn kia nhìn lên người hắn không khác gì hai thanh trường kiếm đâm thẳng vào linh hồn của hắn vậy.

“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng nữa, có giao nó cho ta hay không?” Nghị viên La Miện lạnh như băng nói.

Vương Tiểu Quân gắt gao bảo vệ nhẫn không gian, cũng không có ý định dâng nó lên cho đối phương.

“Ta nói cho ngươi biết, thứ tu của ta chính là hệ nguyền rủa. Ta nghĩ ngươi chắc cũng chưa được nếm thử tư vị nguyền rủa là như thế nào…”

Nghị viên La Miện chậm rãi đưa bàn tay của mình chỉ về phía Vương Tiểu Quân.

“Nếu vậy có lẽ ngươi nên vui mừng rồi. Bởi vì kể từ sau khi ta lên làm nghị viện, ta cũng chưa có dùng hệ nguyền rủa này để giết qua bất kỳ ai. Mà những người từng bị ta giết chết kia, rất nhiều người trong số bọn họ còn chưa có người nào vượt qua được cao cấp.”

Tay của hắn giống như cất giấu một thứ gì đó. Đó là một sợi tơ đỏ, nó hiện ra một luồng hơi thở tà ác.

Ngay sau đó là một con Linh Hồn Tà Chu khổng lồ xuất hiện ngay trên đầu Vương Tiểu Quân và Xám. Tà Chu quỷ dị, lơ lửng ở giữa không trung. Móng vuốt thật dài của nó quấn quanh trên bàn tay nghị viên La Miện giống như một sợi tơ đỏ.

Những sợi tơ này chẳng biết từ lúc nào phân bố xung quanh Vương Tiểu Quân và Xám. Bọn chúng đem thân thể hai người quấn chặt lại.

Không lâu sau, một cái lưới nhện màu đỏ đã bao trùm khắp khu vực này, giống như kiểu nó vừa mới được bện lại và được giăng từ nơi đó từ sớm rồi. Lúc này nó chỉ chuẩn bị chờ con mồi sa vào bẫy do nó giăng ra thôi vậy.

Con Tà Chu ở phía trên bắt đầu mãnh liệt kéo những sợi tơ kia lại. Ngay lập tức, những sợi tơ đỏ quấn quanh người Vương Tiểu Quân kia càng lúc càng xiết chặt lại.

Nếu là nguyền rủa, thì nhân loại yếu đuối chính là đối tượng dễ dàng nhất. Những sợi tơ này không chỉ giam cầm thân thể con người, mà nó còn hóa thành ống hút rút đi lực lượng linh hồn của người đó. Con Tà Chu kia đang điên cuồng cướp lấy linh hồn của Vương Tiểu Quân.

“Cảm giác như thế nào? Ta cũng lớn tuổi rồi, không muốn mang trên người thêm nhiều tội nghiệt nữa. Đem thứ kia dâng tặng lên đây, ta sẽ ngay lập tức giải trừ thống khổ trên người của ngươi.” Nghị viên La Miện nói.

Vương Tiểu Quân gian nan vật lộn trong đau đớn. Sắc mặt của hắn lúc tím lúc xanh. Hắn muốn nói điều gì đó nhưng không sao mà phát âm ra được bởi vì cổ họng hắn lúc này đã bị tơ nhện nhồi đầy vào.

Nghị viên La Miện nhìn hắn, tựa như muốn tha thứ cho Vương Tiểu Thông… Nhưng không! Khóe môi lão khẽ nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Đột nhiên, bàn tay La Miện biến thành lệ trảo. Nó giống hệt như móng vuốt của con Tà Chu kia. Một cái móng vuốt đoạt lấy tính mạng con người.

Thân thể Vương Tiểu Quân ngay lập tức liền cứng đờ lại, linh hồn đã bị bị rút khô…. Mặt hắn không còn một chút máu. Thân thể từ từ cứng ngắc lại, không còn khí lực.

Mắt hắn thì trợn ngược lên giống như người bị treo cổ vậy, trong con ngươi hiện ra sự sợ hãi, thống khổ và không thể tin được!

“Không biết tự lượng sức mình, lại càng không biết trời cao đất rộng.” Nghị viên La Miện chậm rãi, tiêu sái bước tới bên cạnh Vương Tiểu Quân. Sau đó cầm lấy nhẫn không gian từ trên người của Vương Tiểu Quân.

La Miện lấy xong nhẫn không gian này, cũng không có nhìn Vương Tiểu Quân đã bị rút khô linh hồn kia lấy một cái.

Cái tên vô danh tiểu tốt này nếu như không phải vừa khéo biết được phương pháp giải cứu bệnh dịch lần này, có lẽ La Miện căn bản cũng không có nhìn hắn nhiều hơn lấy một chút.

Mấu chốt để thăng quan tiến chức rốt cuộc cũng cầm tới tay, La Miện đã có suy nghĩ sớm quay trở về khu vực cách ly ở thành phố Hàng Châu thôi. Sau đó, hắn sẽ cầm lấy nó và đưa ra nhiều điện kiện có lợi cho mình đối với đám người lãnh đạo Hàng Châu kia.

Thông qua năng lực hệ Ám Ảnh, nghị viên La Miện đi xuyên qua lãnh địa rộng lớn của Bạch Ma Ưng. Hắn lúc đi qua vô cùng thoải mái và trở về cũng cực kỳ dễ dàng.

Lưu lại ở cánh rừng đó lúc này cũng chỉ có một thiếu niên không còn bất kỳ hơi thở nào và một con Ưng màu xám trắng liều mạng kêu lên từng tiếng chói tai.

………..

Tây Hồ, Hàng Châu.

“Ngu ngốc!! Ngu ngốc!! Cái tên ngu ngốc này!!!” Linh Linh ở trên Đồ Đằng Huyền Xà hét lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng hiện ra sự phẫn nộ và đau lòng.

Thông qua notebook, Linh Linh có thể nghe được ở trong khu rừng kia đã xảy ra chuyện gì. Nàng điên cuồng mắng chửi.

Người nàng mắng cũng không phải cái tên nghị viên La Miện làm người ta tức giận sôi máu lên kia, mà chính là thiếu niên Vương Tiểu Quân đó

Hắn tại sao lại chống cự lại, tại sao??? Hắn chỉ là một Sơ cấp ma pháp sư nho nhỏ, hắn làm sao có thể chống lại một tên nghị viên sa ngã được cơ chứ?? Tại sao không đem thứ đó dâng tặng lên cho hắn. Ít nhất như vậy, hắn còn có thể giữ được tính mạng!

Mắng! Mắng! Linh Linh tức giận cuồng mắng. Hai con mắt nàng đỏ bừng lên vì phẫn nộ.

Nói Vương Tiểu Quân ngu ngốc nhưng thật ra hắn rất thông mình. Bởi vì khi nghị viên La Miện kia dự định hạ độc thủ Vương Tiểu Quân thì hắn đã giấu diếm mở ra máy truyền tin.

Nghị viên La Miện tuyệt đối sẽ không ngờ tới được hành động tàn bạo cùng âm hiểm tới cực điểm kia của hắn vừa mới gây ra đã được truyền lại toàn bộ tới tai Linh Linh và Mạc Phàm ở nơi này thông qua notebook!

“Tà Chu Chi Tịnh…. Đó là cướp lấy linh hồn….” Ánh mắt Mạc Phàm cũng dại ra khi nghe thấy cái tên này.

Kỹ năng Tà Chu Chi Tịnh này Mạc Phàm vô cùng quen thuộc. Lúc trước hắn và Đường Nguyệt đuổi theo tên tội phạm truy nã Triều Hách.

Mà cái tên này lại nắm trong tay hệ ma pháp Nguyền rủa vô cùng đáng sợ. Bốn người Đông Phương Thế Gia nhanh chóng bị tên Triều Hách này biến thành bốn cái xác không hồn.

Mà giờ phút này, Vương Tiểu Quân lại gặp phải tập kích giống như vậy. Tu vi của hắn còn không có mạnh bằng bốn người Đông Phương Thế Gia kia thì làm sao có thể ngăn cản được ma pháp hệ nguyền rủa có thể cướp đoạt tính mạng người trong nháy mắt này chứ??

Cái tên La Miện kia quả thực tàn nhẫn tới cực điểm mà. Động thủ với một thiếu niên thôi mà cũng phải sử dụng tới ma pháp độc ác tới như vậy???

“Linh Linh, đừng kích động, có lẽ hắn….” Trong tâm Mạc Phàm vẫn còn mang theo một tia hi vọng, nói.

“Người nghĩ ta chỉ là một đứa trẻ không biết gì sao? Chẳng lẽ ta không biết hệ nguyền rủa là như thế nào sao???” Linh Linh có chút phát điên gào thét lên, nói:

“Cái tên nghị viên kia, hắn căn bản không xứng làm người!”

Mạc Phàm nghe thấy vậy, trong lòng cũng chìm xuống. Hắc thủ sau màn của sự kiện bệnh dịch lần này, chính là cái tên La Miện kia.

Vốn hai người nghĩ rằng hắn cũng chỉ là một tên nghị viên lòng dạ hiểm độc mà thôi. Thế nhưng tên La Miện này đã đem lòng dạ độc ác và lòng căm phẫn đối với thần của hắn phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Không ngờ được hắn lại còn đi chặn đường giết Vương Tiểu Quân nữa…

Một người… đến tột cùng phải tàn nhẫn vô sỉ, âm tàn máu lạnh đến trình độ như thế nào mới có thể làm ra được những chuyện như thế này đây??

Bệnh dịch là hắn mang tới đồng thời cũng là ngươi gây ra tai họa yêu ma tập kích thành phố Hàng Châu lần này.

Vậy mà hắn còn không biết hối cải. Hắn lại để cho thủ hạ của mình thế tội thay cho bản thân, còn hắn ung dung làm một người vô tội, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Thế nhưng tất cả còn chưa là gì. Hắn lại còn đi giết người, cái người đã phải mạo hiểm cả tính mạng của mình để giải cứu bệnh dịch lần này cho mọi người.

Hắn tại sao có thể xuống tay như vậy được? Tại sao có thể xuống tay được với một thiếu niên có tấm lòng son như vậy được??

Mạc Phàm cho rằng hắn gặp được tên Lục Niên kia đã là một tên đao phủ máu lạnh, hiểm ác nhất trên thế gian này rồi.

Nhưng ngày hôm nay, hắn gặp phải một người lòng dạ càng thêm độc ác hơn, càng khiến cho người ta căm hận gấp trăm gấp ngàn lần so với Lục Niên kia —— mà hắn còn là một gã nghị viên Thẩm Phán Hội thần thánh!!

Hắn nhớ lại hình ảnh Vương Tiểu Quân xông vào phòng hội nghị, nhớ lại hình ảnh mặc dù hắn biết lần này đi sẽ gặp phải nguy hiểm mất mạng nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định.

Lại liên tưởng tới hình ảnh tên La Miện với bộ dạng giả nhân giả nghĩa kia, liên tưởng tới hình ảnh hắn giết chết Vương Tiểu Quân, cướp đi thuốc giải dược mà Vương Tiểu Quân đã phải dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi được.

Vậy mà hắn còn không thèm nhìn thiếu niên kia lấy một cái, lại còn cười một cách điên cuồng. Trong lòng Mạc Phàm không hiểu tại sao dâng lên một cỗ tức giận khổng lồ, như muốn nổ tung trong lồng ngực!!!!!

Cái tên La Miện này… Có chết vạn lần cũng không có đủ!!!

………….

“Quác!!!!!”

“Quác!!!!!”

Notebook bên kia, đột nhiên có một tiếng gáy vang dội truyền tới. Đó là âm thanh của Xám, thanh âm của nó mang theo vô tận bi thương.

Nghe được âm thanh này, Mạc Phàm và Linh Linh không kìm được nước mắt, bi phẫn rơi xuống.