Toàn Chức Pháp Sư

Chương 315: Liệt quyền – cửu cung




Dịch: Tiếu Diện Tà Thần

“Sao lại thế được… Hắn vậy mà dưới tình huống này đột phá??” Tương Nghệ nội tâm như sóng biển cuộn trào.

Quân Pháp Sư bọn họ can đảm hơn người cũng quả quyết không dám ở giữa bầy yêu ma làm loại chuyện này a. Phải biết loại chuyện như đột phá tu vi này là không chịu nổi một chút quấy rầy, càng cần tinh thần hoàn toàn tập trung ngưng tụ.

Ở xung quanh hắn có trên trăm con Tích Lô Cự Yêu, bọn chúng bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể một ngụm nuốt chửng tánh mạng của hắn.

Chẳng lẽ hắn không lo lắng Tật Tinh Lang không có bảo vệ cẩn thận, để lọt một con Tích Lô Cự Yêu tới? Chẳng lẽ hắn lúc trùng kích Tinh Vân thì không chút nào bị hoàn cảnh cửu tử nhất sinh trước mặt dao động hay sao?

Ngọn lửa đỏ rực cháy mãnh liệt ở trên phế tích đột nhiên sôi trào, khiến cho toàn thân Mạc Phàm giống như đang thiêu đốt. Cả người hắn tựa một khối dung nham đúc thành dáng người hiên ngang đứng thẳng, oai phong lẫm liệt.

“Tật Tinh Lang, ngươi làm rất khá, tiếp theo giao cho ta!” Mạc Phàm nhếch môi, nụ cười giữa ngọn lửa cháy mạnh tựa hồ mang theo mấy phần cuồng dã.

Tật Tinh Lang nhanh chóng thối lui đến bên người Mạc Phàm. Ngọn lửa cực thình cháy rực dưới sự khống chế của Mạc Phàm nhanh chóng co rút lại trong lòng bàn tay hắn, tạo thành một nắm đấm lửa cực kỳ hoa lệ.

Mạc Phàm mái tóc dựng đứng như hóa thân siêu Saiya, trong con ngươi xuất hiện ánh lửa lập lóe. Quả đấm của hắn hung hãn đánh xuống phế tích bên dưới, năng lượng khủng khiếp nhanh chóng bao phủ mặt đất.

“Hồng Viêm – Liệt Quyền – Cửu Cung!”

Áp lực năng lượng quá lớn khiến cho mặt đất xung quanh bắt đầu trở nên nứt nẻ. Rốt cuộc lực lượng đạt tới điểm giới hạn, Mạc Phàm ra sức gào thét một tiếng trong phương viên trăm mét nhất thời bốc lên một ngọn hỏa trụ thật lớn giống như núi lửa phun trào khỏi mặt đất.

Đạo thứ nhất xuất hiện ở trên người Mạc Phàm, tại ví trí của hắn đốt lên một ngọn lửa thông thiên! Đạo thứ hai cùng thứ ba xuất hiện tại hai phía trước sau hắn ước chừng ba mươi mét, song song với nhau. Cả một vùng đất giống như bị ba cột lửa dữ dội thiêu đốt đến tan chảy.

“Oh!!!!” Mặc Phàm lần nữa gầm thét một tiếng.

Lại thêm ba đạo hỏa trụ xuất hiện hai bên trái phải song song với ba hỏa trụ ban đầu. Sáu đạo hỏa trụ giống nhau như đúc ở hai bên trên phải phun về phía trời cao khiến mặt đất dưới chân nứt nẻ chằng chịt như mạng nhện.

Theo chín đạo hỏa trụ xuất hiện, từng đàn từng đàn Tích Lô Cự Yêu dưới ngọn lửa dữ dội đốt cháy nhanh chóng bị thiêu rụi thành tro tàn, ngay cả một đống thi thể lúc trước cũng không ngoại lệ.

Cửu Cung!! Tổng cộng chín đạo hỏa trụ, tạo thành cửu cung đại trận!

Hỏa trụ toàn bộ là Hồng Viêm đỏ bừng, chói mắt nóng bỏng, một mảng lớn Tích Lô Cự Yêu không cần biết là còn sống hay đã chết đều giống nhau bị thiêu cháy thành tro bụi.

Từng cái hỏa trụ đều cái cỡ nhà lầu năm sáu tầng, tạo thành hình ảnh làm người ta cảm thấy vô cùng chấn động, Tích Lô Cự Yêu ngược lại có vẻ nhỏ bé không chịu nổi.

Tương Nghệ cũng là một Pháp Sư nắm giữ trung cấp ma pháp cấp thứ ba, nhưng nàng không có linh chủng. Mạc Phàm nắm giữ linh chủng khiến cho Liệt Quyền – Cửu Cung của hắn uy lực cực kỳ bá đạo, chỉ sợ một cái sào huyệt Tích Lô Cự Yêu đều bị chiêu này toàn bộ tiêu diệt.

Mọi người vốn bị Tích Lô Cự Yêu vây đến nước chảy không lọt. Bây giờ chung quanh Mạc Phàm lại xuất hiện khung cảnh hoàn toàn trống trải, không có máu thịt, không có thi hài, chỉ có tro tàn màu đen bay lất phất trong gió.

Phải biết bên trong bầy Tích Lô Cự Yêu còn có một con cấp chiến tướng Cự Vong Tích Dịch mới vừa rồi vẫn diễu võ giương oai hướng tơi nơi này ngọ nguậy.

Có điều sau một chiêu Liệt Quyền – Cửu Cung qua đi, cái con Cự Vong Tích Dịch này bị cháy đến toàn thân nám đen, cuối cùng bị thương cụp đuôi chạy trốn.

Cự Vong Tích Dịch dù phòng ngự kiên cố cũng không chịu nổi uy lực của Liệt Quyền – Cửu Cung. Nếu còn không trốn, nó cũng phải bị thiêu cháy thành tro bụi.

Một đám Tích Lô Cự Yêu vây công Mạc Phàm rõ ràng là thuộc hạ bị con Cự Vong Tích Dịch vừa mới bỏ trốn kia thống trị. Chủ tướng vừa chạy, những con Tích Lô Cự Yêu còn ở phía xa đều trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không một đầu nào dám tiến về phía trước chịu chết.

“Cơ hội tốt, mau rút lui!” Mạc Phàm nhìn chuẩn thời cơ đám Tích Lô Cự Yêu bị chấn nhiếp, lập tức nhảy tới trên lưng của Tật Tinh Lang ra lệnh.

Tật Tinh Lang chung quanh trống trải, cho nó đầy đủ điều kiện để chạy nước rút cơ hội. Tốc độ của nó trong nháy mắt bộc phát ra, mượn một mảnh phế tích chìa ra làm ván bật mạnh mẽ nhảy lên một tòa nhà lầu thấp cách đó không xa…

Điên cuồng chạy trên những tòa nhà, mặc kệ phía dưới một mảnh Tích Lô Cự Yêu giống như thuỷ triều dày đặc hỗn loạn. Tật Tinh Lang tài cao gan lớn, dẫm đạp Tích Lô Cự Yêu xếp thành thảm thịt phi vùn vụt qua một khoảng xa.

Từng đám Tích Lô Cự Yêu hàm răng sắc nhọn nghiêng đầu cắn tới tựa như một cái máy nghiền trắng toát. Mạc Phàm mấy lần đều có cảm giác đuôi của Tật Tinh Lang bị chúng nó đớp được.

Thế nhưng rốt cuộc, Tật Tinh Lang tốc độ hoàn mỹ nghiền ép đám Tích Lô Cự Yêu chậm chạp. Bọn họ có chúng cắn liên tục chẳng qua chỉ là táp không khí, may mắn lắm mới xơi được một cọng lông đuôi sói mà thôi.

Đạp lên Tích Lô Cự Yêu rong ruổi phi tẩu, toàn bộ quá trình chỉ có ngắn ngủi chừng 3 giây thế nhưng phần kinh hiểm cùng kích thích để cho Mạc Phàm toàn thân đến từng tế bào cũng run rẩy.

“Lang huynh, lần sau đừng chơi lớn như vậy được không, ta bị dọa sợ hết hồn rồi đây này!” Mạc Phàm thầm nghĩ.

Tật Tinh Lang di chuyển qua một con đường khác, nơi này nhà lầu cao vút, cũng không Tích Lô Cự Yêu dày đặc trên đường như lúc nãy. Mạc Phàm trước tiên thu hồi Tật Tinh Lang về bên trong thứ nguyên vị diện, chính mình thì tìm một cái góc chết trên đường phố thi triển ra Độn Ảnh thuật.

Mới vừa rồi Mạc Phàm liếc nhìn bầu trời, cũng không phải là trước khi chết giả bộ trang bức. Hắn chính đang chờ đợi ánh mặt trời đáng chết từ trong mây đen chui ra ngoài. Có ánh sáng mặt trời, nhà lầu mới xuất hiện cái bóng!

Mạc Phàm liên tục bên trong góc chết thi triển Độn Ảnh, sau lưng đám Tích Lô Cự Yêu đó quay đầu đuổi theo đến nơi này, kết quả cả người và sói đều không thấy bóng dáng.

Mà nguyên bản ở trên con đường này có mấy con Tích Lô Cự Yêu đi chậm lại căn bản không nhìn thấy Mạc Phàm cùng Tật Tinh Lang.

Bọn chúng càng không có đi để ý một đoàn bóng dáng từ lầu ảnh nơi này xông đến lầu ảnh nơi khác, vẫn ngu ngốc xông về phía trước, sau đó ở trên đường lớn rộng rãi nhìn thấy đám sĩ quan kia đang tàn sát đồng tộc của bọn nó.

Tương Nghệ nhìn thấy Mạc Phàm quẹo vào một con đường, thế nhưng chờ đến nàng đuổi tới nơi đó, chỗ nào còn nhìn thấy Mạc Phàm… hắn hư không tiêu thất rồi!!

Chỉ một cái cua quẹo, rõ ràng còn có nhiều như vậy Tích Lô Cự Yêu, thế nhưng đám Tích Dịch lớn kia vậy mà toàn bộ hướng của bọn họ đánh tới, dáng vẻ hoàn toàn không giống như là có người từng xông qua chỗ bọn nó.

“Chạy??” Tương Nghệ có chút khó tin nhìn mảnh khu phố tràn đầy Tích Lô Cự Yêu.

Nhắc tới tiểu tử đã từng cứu vãn qua Bác Thành, hỗ trợ Ma Đô càn quét Hắc Giáo Đình thế lực, Tương Nghệ còn cảm thấy hắn chẳng qua là may mắn…

Thế nhưng bây giờ Tương Nghệ đã thực sự đã tin một chút… Nàng không tìm được Mạc Phàm rồi!

Trực giác nói cho nàng biết, Mạc Phàm rất có thể còn nắm giữ bản lãnh ẩn núp nào đó, nếu nàng sử dụng thủ thuật truy kích yêu ma có lẽ vần còn cơ hội đuổi kịp.

Vấn đề là bọn họ bây giờ hoàn toàn lâm vào chính giữa bầy Tích Dịch, chính mình có thể trốn ra ngoài hay không vẫn còn chưa biết đây này…