Toàn Chức Pháp Sư

Chương 312: Độc chiến quần tích




Dịch: Tiếu Diện Tà Thần

“Lôi Ấn!”

Nộ lôi trong tay Mạc Phàm tùy ý bay múa xung quanh hắn, hình dáng tựa như một con lôi điện cuồng mãng hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra!

Cấp thứ tư Lôi Ấn có thể nắm giữ lôi điện vết tích càng nhiều, bọn chúng thậm chí có thể truyền đi ở trên mặt đất. Lúc này, Mạc Phàm rõ ràng dùng Lôi Ấn chụp xuống phía dưới, điện quang lấy hắn làm trung tâm lan tràn trong chu vi gần hai mươi mét xung quanh.

Bên trong khu vực điện trường, lôi điện trùng trùng trọng điệp lên nhau, phàm là Tích Lô Cự Yêu bước vào khu vực này toàn bộ đều bị tê liệt tứ chi, giống như là bị vô số con mãng xà trói chặt lại. Bọn chúng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng rống to phẫn nộ.

Bọn chúng rõ ràng chỉ cần tiến về phía trước một bước là có thể nuốt sống người này. Thế nhưng ở trong Lôi Ấn điện trường mê muội này, bọn chúng không ngừng run rẩy, không có chút ý nghĩa nào trợn mắt nhìn quả đấm của kẻ kia càng ngày càng lớn lên trong mắt.

“Lôi Ấn thật mạnh mẽ…” Tương Nghệ từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn Mạc Phàm, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cho dù là linh chủng Lôi Ấn, cũng không có khả năng đạt tới trình độ làm tê liệt trong một phạm vi rộng như thế này. Lôi Ấn của Mạc Phàm tuyệt đối là thông qua thủ đoạn nào đó cường hóa, uy lực sợ rằng đã tiếp cận trung cấp ma pháp thông thường rồi…

Lôi Ấn là sơ cấp ma pháp, tại Mạc Phàm trên tay thi triển ra quả thật như mây trôi nước chảy. Một cái Lôi Ấn điện trường mới vừa biến mất không bao lâu, Mạc Phàm đã lại có thể chế tạo ra một cái Lôi Ấn điện trường khác.

Vô luận có bao nhiêu con Tích Lô Cự Yêu cũng đừng mơ tưởng đến gần hắn trong bán kính hai mươi mét. Điều này khiến cho Mạc Phàm ở trong tầng tầng lớp lớp Tích Lô Cự Yêu cấp nô bộc chiến đấu gần như đứng ở thế bất bại!

Tương Nghệ không thể không đối với Mạc Phàm nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Một người có thể khiến sơ cấp ma pháp cường hóa đến loại trình độ này, trụ cột ma pháp của hắn quả thật vô cùng chắc chắn.

Có điều, bọn họ bên này tình huống cũng không hề thua kém Mạc Phàm. Các sĩ quan tạo thành trận, lợi dụng Băng hệ – Băng Mạn và Thổ hệ – Địa Ba làm chậm Tích Lô Cự Yêu.

Mặc dù cách làm khác nhau nhưng cũng dẫn đến hiệu quả tương tự chế tạo ra một cái khu vực khiến cho Tích Lô Cự Yêu cấp nô bộc không cách nào xông vào. Điều bọn họ phải làm chẳng qua là đề phòng những con sinh vật cấp chiến tướng kia ma thôi.

Quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt mọi người đều là một đám thằn lằn lớn ngọ nguậy như thủy triều gợn sóng. Có rất nhiều chỗ, mấy con Tích Lô Cự Yêu nóng tính thậm chí dẫm đạp lên cơ thể đồng bạn để tiến về phía trước. Con đường chật hẹp này đã sớm không thể thỏa mãn khát vọng xông lên thôn phệ nhân loại của chúng nó.

Ở ngoài mấy trăm thước, Tích Lô Cự Yêu vẫn còn vô cùng đông đảo và hỗn loạn, chung quanh nhà lầu đều có đám quái vật thô kệch to xác này không ngừng bò tới. Mạc Phàm bên chân đã có đến mười mấy bộ thi thể của Tích Lô Cự Yêu.

Tích Lô Cự Yêu cấp nô bộc giết cũng không tính là khó khăn. Vấn đề là mười mấy con này so với mịt mờ vô tận Tích Lô Cự Yêu chẳng qua là một hạt cát trong sa mạc. Dù cho toàn bộ ma năng của hắn tiêu hao hầu như không còn chỉ sợ cũng không cách nào giết sạch được chúng.

Lại liếc mắt nhìn Tương Nghệ cùng các sĩ quan cuản nàng. Bọn họ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sẽ không lạm dụng hay lãng phí bất kỳ một cái trung cấp ma pháp nào để tiêu diệt Tích Lô Cự Yêu…

Các học viên ra ngoài lịch luyện rất nhiều lúc đều hận không thể dùng một cái trung cấp ma pháp biến yêu vật cấp nô bộc trước mặt thành cặn bã. Trên thực tế, hành động như vậy là rất ngu xuẩn!

Tại dã ngoại hành tẩu, ma năng chính là tính mạng của Pháp Sư, tiêu hao hết bao nhiêu ma năng thì đồng nghĩa với tổn hao hết bấy nhiêu sinh mệnh. Yêu ma là một đám giết mãi không hết, biết làm thế nào khống chế tốt ma năng mới là đạo lý sinh tồn.

Đám sĩ quan này cực kỳ tiết kiệm ma năng, có thể không sử dụng trung cấp ma pháp bọn họ kiên quyết sẽ không lãng phí.

Bởi vì bọn họ minh bạch, quân đoàn Tích Lô Cự Yêu cũng không phải trong chốc lát có thể biến mất. Nơi này cách sào huyệt của chúng nó chỉ vẹn vẹn một kilomet mà thôi.

“Tật Tinh Lang!” Mạc Phàm khẽ gọi một tiếng, tỏ ý Tật Tinh Lang lưu ý một con Cự Vong Tích Dịch ở cách bọn họ bên trái ba trăm mét.

Tích Lô Cự Yêu tạm thời còn có thể khống chế được. Thế nhưng Cự Vong Tích Dịch mới là mối nguy hiểm thực sự. Bọn chúng chẳng khác nào như chiến xe tăng sống tùy ý hoành hành trên đường phố, ngay cả nhà lầu cao tầng cũng dễ dàng bị đụng sập.

Tật Tinh Lang lộ ra răng nanh, mắt chứa hung quang nhìn chằm chằm con Cự Vong Tích Dịch tựa như hạc trong bầy gà kia.

Cự Vong Tích Dịch cả người đỏ rực, tựa như là một con cá sấu khổng lồ thời tiền sử bị nướng chính. Thân thể nó bò qua giữa hai tòa nhà đều khiến chúng rung động một phen.

Cùng so với một đám Tích Lô Cự Yêu đồng thời ngọ nguậy, Cự Vong Tích Dịch rõ ràng nổi bật hơn hẳn. Mấy con Tích Lô Cự Yêu bò chậm đứng cạnh nó giống như một đám trẻ con vây quanh người trưởng thành.

“Cự Vong Tích Dịch…” Tương Nghệ nhìn thấy cái con hàng to bự này, ánh mắt của nàng cũng ẩn ẩn chút tinh mang lóng lánh. Nàng không thể để cho Mạc Phàm chết, bởi vậy lúc cần thiết sẽ phải xuất thủ cứu hắn.

Đương nhiên nếu thời cơ chín muồi, nàng tất yếu sẽ dùng ma pháp trói Mạc Phàm lại, bắt sống hắn mới là trọng yếu nhất!

“Đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta… Định mệnh, ngươi là thằn lằn hay là đầu heo vậy… trong não toàn là tàu hũ à? Nơi đó có nhiều người như vậy ngươi không đi… nhất định phải tìm tới chỗ lảo tử phiền phức!” Mạc Phàm thấy Cự Vong Tích Dịch bò tới gần mình, nhất thời nổi giận mắng không thể dừng.

Có điều mắng thì mắng, Mạc Phàm bây giờ không có chút nào buông lỏng. Tích Lô Cự Yêu dù tới nhiều hơn nữa, hắn có thể dựa vào Lôi Ấn điện trường tạo ra một khu vực an toàn cho mình.

Thế nhưng Cự Vong Tích Dịch lại không giống như vậy rồi! Cấp thứ tư Lôi Ấn mặc dù đối với sinh vật cấp chiến tướng vẫn có tác dụng nhất định, chỉ là điều kiện tiên quyết phải là đơn đấu.

Nếu Mạc Phàm solo với con Cự Vong Tích Dịch này, hắn có thể dồn tất cả Lôi Ấn mãng xà lên người nó, đảm bảo không quá hai mươi phút là GG.

“Tật Tinh Lang, ngươi nghĩ biện pháp dẫn nó tới bên kia đi!” Mạc Phàm nói với Tật Tinh Lang.

Tật Tinh Lang cùng Mạc Phàm rặt một kiểu chủ nào tớ nấy. Đối mặt loại chiến đấu này đương nhiên là phải làm chuyện bỏ đá xuống giếng.

Nhưng mà thời điểm Tật Tinh Lang vừa muốn dẫn Cự Vong Tích Dịch hướng về phía đám sĩ quan bên kia, Tương Nghệ đột nhiên xuất thủ.

Nữ nhân này rõ ràng mang nhiệm vụ hoặc là bảo vệ, hoặc là bắt sống Mạc Phàm. Chỉ cần hắn không có hành động nào trái quy ước, nàng cũng sẽ tuyệt đối tuân thủ đánh cuộc công bằng.

Tương Nghệ thực lực có thể so với thẩm phán viên lão sư Đường Nguyệt, Tật Tinh Lang không dám đến gần nàng. Mạc Phàm cũng không cách nào dùng tiểu xảo gì, chỉ có thể để Tật Tinh Lang đối phó lớn còn mình xử lý nhỏ.

Không có Tật Tinh Lang giúp, Mạc Phàm tự mình giải quyết đám Tích Lô Cự Yêu đến gần bắt đầu trở nên có chút cố hết sức. Hắn cần phải lấy tòa nhà sụp đổ phía sau làm nơi chống lưng, tìm địa phương cao hơn một chút.

Di chuyển đến chỗ khác là không thể nào, phía dưới vô cùng vô tận Tích Lô Cự Yêu đã sớm trải thành một tấm thảm thịt, dù là bọn chúng đứng lên bằng hai chân cũng có thể bao phủ mấy vòng nội thành.

Mạc Phàm không ngừng bắn ra pháp thuật, Lôi Ấn cường hóa có thể nói giúp cho Mạc Phàm có trì hoãn một chút đường sống.

Ma Pháp Sư khi du đấu tiêu diệt số lượng yêu ma gấp mười mấy lần là có thể. Thế nhưng tình huống bị vây đến mức nước chảy không lọt thế này thì bọn họ chắc chắn phải chết.

Nếu không phải Lôi Ấn chế tạo ra mê muội điện trường trong phạm vi hai mươi mét, cộng thêm đám Tích Lô Cự Yêu kệch cỡm này vốn không có thủ đoạn công kích tầm xa, Mạc Phàm có lẽ đã sớm bị gặm thành vô số mảnh rồi!

“Hay là ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi! Lôi Ấn của ngươi quả thật nổi bật, cho ngươi có vốn liếng để độc chiến quần tích. Thế nhưng sau khi ma năng của ngươi hao hết rồi lập tức sẽ trở thành vật trong bụng đám Tích Lô Cự Yêu này…” Tương Nghệ vẫn đứng ở chỗ cũ chăm chú nhìn Mạc Phàm nói.

“Thúc thủ chịu trói, ngươi còn có khả năng sống tiếp… Quân thống đại nhân từng nói qua, ngươi là vật thí nghiệm tốt nhất! Mặc dù cái thí nghiệm tân hệ này trước đây không có một người nào thành công… thế nhưng tỉ lệ thành công của ngươi hơn xa so với những người khác a!”

Tương Nghệ cũng không dám ép quá mức. Nàng phải cân nhắc đến trường hợp Mạc Phàm sẽ làm ra hành động quá khích như tự sát chẳng hạn.

Là một người bình thường ở thời điểm này thường sẽ lựa chọn thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Nếu buộc phải chết, chính mình vì sao phải để cho người mang ra làm vật thí nghiệm? Bởi vậy, Tương Nghệ cố gắng thuyết phục Mạc Phàm tự mình đầu hàng.

Bây giờ còn chẳng qua là một đoàn Tích Lô Cự Yêu, mặc dù bọn họ ứng phó có chút khó khăn nhưng chỉ cần nàng tự mình xuất thủ, mở một đường máu là không thành vấn đề.

Thế nhưng nếu Mạc Phàm đi sâu vào bên trong khiến cho ma pháp của nàng không cách nào chạm tới hắn. Như vậy, các sĩ quan cũng không cách nào bắt sống hắn…

Mạc Phàm mà bị đám Tích Dịch ăn mất, nhiệm vụ lần này coi như thất bại. Bởi vậy, nàng hy vọng Mạc Phàm có thể lý trí một chút. Cứ tiếp tục như thế, mọi người thật sự phải cùng nhau chết chùm rồi.

Chẳng bằng tiếp nhận thực tế, làm vật thí nghiệm cũng không nhất định sẽ phải chết. Ừ, không nhất định…