Toàn Chức Pháp Sư

Chương 300: Thừa lúc người gặp nguy




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Sau khi mũi tên bắn ra, một bộ Thủy Tinh tranh sơn dầu từ hư không xuất hiện, Cổ Hoặc Ma Chu biến thành bức tượng tinh diệu nhất ở trung tâm bức tranh, dù sao nó cũng được coi như là một sinh vật cấp chiến tướng sinh vật bậc cao có khả năng ngạo thị quần hùng, một thân tức giận của nó, sát khí không thể đỡ của nó, tất cả những thần thái đó vẫn còn đang quanh quẩn xung quanh thân thể nó...

Dường như tất cả mọi thứ của nó đã bị đóng băng trong khoảng khắc đó, tất cả mọi thứ đều toàn vẹn, duy chỉ có sinh mệnh khí tức là trong nháy mắt biến mất.

Một khu vực lớn xung quanh đều bị đóng thành băng tinh, ao nước hóa thành một chiếc gương băng lớn, cỏ hoang biến thành từng bụi vật cứng tùy tiện đụng vào sẽ vỡ, ngay cả hòn đá cũng biến thành khối băng. Ánh sao lạnh lùng rơi xuống vùng đất này, bên trong vẻ trong suốt của nó lộ ra một cỗ vạn vật câu tịch khí lạnh!

Mạc Phàm trợn tròn mắt, trong lòng không dám tin tưởng uy lực của một mũi tên này!!

Trảm Ma cụ Mạc Phàm từng thấy qua, phần lớn đều là hình thái trường kiếm, trảm đao, lúc sử dụng có thể giúp cho Ma Pháp Sư trong nháy mắt chém ra một loại Ma pháp đặc thù, uy lực cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không kém một cái hủy diệt Trung giai Ma pháp.

Mạc Phàm trong lần đấu giá kia cũng từng nhìn qua rồi, Trảm Ma cụ thích hợp với bản thân giá cả đều là từ hai chục triệu trở lên, một số Trảm Ma cụ có đặc thù hình thái thì càng thêm đắt giá, không có 50 triệu Nhân Dân tệ đều không có tư cách tham gia đấu giá.

Mạc Phàm đã từng suy xét qua, thủ đoạn tấn công của mình cũng không tính là thiếu, cho nên mới không có đi quan tâm đến Trảm Ma cụ.

Thật không ngờ là, hôm nay mình lại tận mắt nhìn thấy một loại Cung Ma cụ vô cùng sự hiếm thấy!

Sau khi cây Cung này biến ảo hoàn tất, băng tinh tràn ngập, bụi băng mịt mờ lấp lánh tựa kim cương quanh quẩn, chỉ cần bắn ra một mũi tên, cả một khu vực lớn như vậy trong nháy mắt đóng thành băng khối, nhanh tới mức làm cho người khác ngay cả một chút phản ứng cũng không xuất ra được.

Uy lực kinh khủng của nó tự nhiên không cần phải nói nhiều thêm nữa, vấn đề là Mục Ninh Tuyết bất quá cũng chỉ là một vị Trung giai Ma Pháp Sư, nhưng mà Ma Cụ của nàng cũng không khỏi cũng quá nghịch thiên đi a, suy nghĩ nếu tại thời điểm đang luận bàn nàng xuất ra cái Cung Ma cụ này thì người của Minh Châu học phủ toàn bộ bị miểu sát a!

Huống chi, Băng chủng mà nàng thả ra căn bản không phải là Bàn băng trước đó, mà là một loại băng tinh có đẳng cấp càng cao hơn.

Băng loại hóa thành tinh trạng kia rõ ràng đã siêu thoát khỏi cấp độ của Linh cấp băng chủng, Mạc Phàm hoàn toàn không có nghĩ đến, Mục Ninh Tuyết còn nắm trong tay một loại băng chủng còn cường đại hơn.

Nhưng mà cũng có điểm hơi sai sai a, nếu nàng có trong tay loại băng chủng càng cường đại hơn, tràng chiến đấu trước đó nàng không có lý do gì để cất giấu cả, nếu không lập tức diệt trừ Cổ Hoặc ma chu thì các đội viên có thể đánh giết lẫn nhau vô cùng nghiêm trọng, thậm chí sẽ xuất hiện tử vong.

“Hô ~~ ”

Mái tóc dài của Mục Ninh Tuyết một lần nữa bình tĩnh rơi xuống, có chút lộn xộn che kín gò má nàng lại, nhìn qua lại là một phen đặc biệt thanh thuần động lòng người.

Nàng nặng nề thở hổn hển, chấm đỏ chỗ lông mi hoàn toàn biến mất, mới rồi còn là một bộ dạng bưu hãn nữ hoàng khí tràng vô cùng cường đại, sau khi nàng giải phóng hoàn toàn một mũi tên này thì giống như tinh lực toàn thân đã bị hút hết, lộ ra vẻ mệt mỏi, nhu nhược vô cùng.

Mạc Phàm vội vội vàng vàng chạy đến bên người nàng, thấy nàng đứng đều có chút đứng không vững, vội vàng đỡ lấy.

“Vẫn không thể hoàn toàn điều khiển...” Mục Ninh Tuyết lời nói đứt quãng, hoàn toàn là đang tự lầm bầm lầu bầu một mình.

“Ngươi tại sao lại có thể có Ma cụ mạnh như vậy?” Mạc Phàm nói.

Cái Băng Cung lúc nãy tuyệt đối không phải thứ đồ mà Trung giai Pháp Sư có thể sử dụng, theo lý thuyết nếu cưỡng ép lạc ấn loại Ma cụ cấp bậc cao hơn thực lực bản thân, tự thân linh hồn sẽ phải chịu thống khổ hành hạ vô cùng khó chịu.

Tu vi của Mục Ninh Tuyết tuyệt đối không có đạt tới ngưỡng sức mạnh có thể sử dụng cái ma cụ này, Mạc Phàm không khỏi có chút lo âu cho linh hồn của Mục Ninh Tuyết.

Minh Tu Minh Tu, tu sửa chủ yếu chính là linh hồn, căn cứ tu vi bất đồng số có thể đóng dấu số lượng Ma cụ nhiều ít, mạnh yếu cũng sẽ bất đồng, giống nhưTrung giai Ma Pháp Sư bọn họ có thể lạc ấn Ma cụ cấp bậc cũng có giới hạn, giống như những cái Trảm ma cụ phát ra uy lực có thể so với Cao giai Ma pháp thì linh hồn bọn họ tuyệt đối chịu đựng không được.

Chuôi Cung Ma Cụ này của Mục Ninh Tuyết uy lực cho dù còn chưa có đạt tới Cao giai, nhưng có cảm giác cũng không cách quá xa, Ma cụ uy lực như vậy nếu như đóng dấu lên linh hồn, linh hồn thật là không chịu nổi gánh nặng a.

“Ta nghỉ ngơi một chút là tốt.” Mục Ninh Tuyết ngồi xuống, sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, cảm giác như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể ngất đi mất.

Mạc Phàm tự nhiên không yên lòng ở bên cạnh đứng ở bên cạnh canh chừng, nhìn Mục Ninh Tuyết ma năng trong người gần như bị hút hết, trong lòng hắn dâng lên vô số nghi vấn.

Cây Cung này, tựa hồ lại cùng tuyệt đại đa số Ma cụ có chút bất đồng, nhưng mà địa phương nào không giống, Mạc Phàm loại người kiến thức lủng lổ này đương nhiên không nói ra được.

Nhưng Mạc Phàm có một loại dự cảm, hắn dự cảm Mục Ninh Tuyết những năm gần đây biến hóa to lớn như vậy rất có thể cùng chuôi Cung có này có quan hệ nào đó.

Hơn nữa, Băng chủng của Mục Ninh Tuyết tựa hồ không đơn thuần là Linh cấp đơn giản như vậy.

Ma cụ thuộc tính nếu là Ma Pháp Sư tự thân có hệ, như vậy Ma cụ uy lực sẽ tương ứng bổ sung thêm nên nguyên tố loại.

Mới vừa rồi Mục Ninh Tuyết thi triển ra một loại băng tinh nào đó, uy lực so với bàn băng còn mạnh hơn, ngay cả thực lực tương đối mạnh bên trong cấp chiến tướng như Cổ Hoặc ma chu đều bị trong nháy mắt bị giết chết, có thể thấy nó uy lực khủng bố đến mức nào.

Đây là lá bài tẩy cuối cùng của Mục Ninh Tuyết, không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng tuyệt sẽ không sử dụng, nhìn một chút trạng thái yếu ớt của nàng ta sau khi sử dụng liền biết rõ rồi, nhưng có lẽ là nàng vẫn còn ẩn tàng không ít bí mật đâu.

...

Mục Ninh Tuyết ngồi đó nghỉ ngơi rất lâu cũng không thấy đứng lên, Mạc Phàm tạm thời không dám rời nàng nửa bước.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng rốt cục cũng mở mắt, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Mạc Phàm, sau đó lại rất nhanh dời đi tầm mắt.

Vô luận như thế nào nàng vẫn có thể từ gương mặt này nhìn thấy một bóng dáng mà mình đã từng thích, loại cảm giác đó nàng đã đem giấu ở tận sâu trong đáy lòng, tựa hồ đã bị quên lãng từ lâu, thế nhưng trong nháy mắt này nàng lại đột nhiên nhớ lại, ngay sau đó rõ ràng là trên trái tim đã băng kết từ lâu của nàng tựa hồ đã có một tầng băng mỏng rung động nứt ra.

Hắn ở lại canh chừng cho mình, Mục Ninh Tuyết trong lòng rất cảm kích.

Trên thực tế trong lòng nàng vẫn một mực tồn tại một phần cảm kích đối với Mạc Phàm.

Nhớ lúc trước khi mà cả 2 người vẫn còn là 2 đứa trẻ, Mạc Phàm cùng những người khác có điểm bất đồng rất lớn. Hắn hết thảy đều không sợ hãi, hết thảy đều không theo tuân theo lẽ thường mà hành động.

Khi đó bọn nhỏ ở phụ cận đều chỉ dám đứng xa xa nhìn mình, không dám lại gần, chỉ có Mạc Phàm chưa bao giờ sẽ để ý tới lời răn đe của quản gia cùng những người thế hệ trước, dùng bàn tay bẩn thỉu kéo mình đi khắp nơi giương oai, đuổi đi rất nhiều cô độc cùng sợ hãi thời thơ ấu.

Hắn tính tình cà lất phất phơ, nói tục thành thơ, hắn tính cách bất hảo, nhưng cũng chỉ có hắn là người duy nhất có dũng khí ở ngồi bên cạnh mình nói nhảm luyên thuyên a.

Mục Ninh Tuyết lúc trước thích hắn, không vì nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là bởi vì Mạc Phàm là tên con trai thân cận với mình nhất, mất tên con trai khác hoặc là đối với chính mình xa lánh, hoặc là kỳ quái nịnh nọt, hoặc là giả bộ thanh cao, hoặc là ngượng ngùng đến nỗi ngay cả lời cũng không dám nói, hoặc là cố làm ra vẻ...

Lắc đầu một cái, Mục Ninh Tuyết đem những chuyện trước kia trong đầu xua đi.

Có lẽ là do độc tính vẫn còn một ít, cho nên nàng mới hồi tưởng lại những chuyện này đi.

“Đi thôi, ta không sao.” Mục Ninh Tuyết đứng lên.

Mạc Phàm theo bản năng muốn dìu nàng, Mục Ninh Tuyết lại không có dựa vào tay hắn, lúc trước thân mật như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là chuyện lúc trước, bây giờ tất cả mọi người đều đã trưởng thành, có sinh hoạt của riêng mình, có đời tư của riêng mìn, thì không cần...

Mục Ninh Tuyết đang muốn giữ mình phần thụ thụ bất thân kia, kết quả Mạc Phàm người này vô cùng không lẽ thường hành động, một cái móng lớn sắc lang liền nắm mu bàn tay ngọc thuận của nàng, một cái khác thì đỡ lấy đôi vai mềm mịn vô cùng. (*Đúng là chủ nào tớ nấy a:))*)

Mục Ninh Tuyết lúc này quả thực không còn chút khí lực nào, nếu không bất cứ giá nào cũng phải một xuất cái băng tỏa đem cái tên thừa dịp người gặp nguy khốn kiếp này treo ngược lên đánh một trận!