Toàn Chức Pháp Sư

Chương 282: Tuyệt không phải đất lành




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Chỉnh sửa: ashacorea

Xuyên qua nhiều khu dân cư trong thành, đám người Mạc Phàm rốt cuộc đã tới gần Tòa cao ốc thị chính.

Cả tòa cao ốc được xây dựng theo kết cấu Tam cấp, cấp thứ nhất là phòng khách của tòa thị chính và các tầng lầu chi nhánh khác, hợp lại thành một cái hình chữ nhật, chiếm diện tích vô cùng lớn!

Cấp kết cấu thứ hai là từ trên cái nền móng to lớn kia xây lên những cụm tầng lầu tạo thành một hình lập phương vô cùng to lớn, kết hợp với nền móng phía dưới tạo nên một dạng kiến trúc vô cùng đặc sắc.

Cấp thứ ba chính là từ hình lập phương này xây lên một tòa cao ốc vuông vức, không biết có phải là vì những đơn vị xí nghiệp xây dựng nơi này không muốn hoàn toàn cởi mở với nhân dân hay không mà khi nhìn vào tòa cao ốc giữa một mảng lớn khu dân cư nội thành liền có cảm giác giống như hạc giữa bầy gà vậy.

"Nơi này cũng là một trong những khu vực cần khám xét, nhưng ta luôn cảm thấy cái tòa thị chính này có điểm gì đó là lạ, các ngươi hãy chú ý tới những cái cây kia đi, chúng không hướng về địa phương có ánh sáng mặt trời để sinh trưởng, mà ngược lại, chúng lại chui vào bên trong đại sảnh của tòa thị chính, thật không thể tưởng tượng được mà." Tinh Tinh nói.

Mục Nô Kiều cũng là người tu luyện Mộc Hệ, nàng đang cẩn thận quan sát kỹ những cái dây leo không ra dây leo, cây gỗ không ra cây gỗ màu đen ở xa xa, những cái cành của nó to lớn vô cùng, một số có đường kính thậm chí có thể bằng với thân thể của người trưởng thành, bọn chúng từ cửa lớn đi vào bên trong đại sảnh của tòa thị chính, sau đó giăng khắp nơi trong đại sảnh rộng rãi tùy ý sinh trưởng.

Phòng khách của tòa thị chính vốn là thoải mái vô cùng, nhưng bởi vì những cái dây leo này mà lộ ra vẻ chật chội, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không có cách nào chiếu vào được, cả đại sảnh âm âm u u, đám người Mạc Phàm cảm giác họ không phải đang đi vào một kiến trúc nhân tạo, mà giống như đang xông vào một mảnh rừng rậm nhiệt đới đầy dây leo hơn.

Những băng ghế nhựa vốn là xếp thành hàng bị tán lạc khắp nơi, tràn đầy bụi bặm, rong rêu, ngoài ra còn có một ít thủy tinh vỡ vụn ở trên; một ít hồ sơ văn kiện có thể là lúc trước chuyên chở quá vội vã, khiến cho toàn bộ chúng bị đổ trên mặt đất, bên trên có một ít chất lỏng kỳ quái toả ra mùi hương mục nát vô cùng khó ngửi.

"Để lại một hai người ở bên ngoài, còn những người khác toàn bộ đi vào." Lục Chính Hà nói với mọi người.

"Ta sẽ ở lại" Mạc Phàm chủ động nói.

"Ta cũng ở lại đây." Bạch Đình Đình nói theo.

Lục Chính Hà cùng Tống Hà nhìn hai người một cái, sau đó không nói thêm gì nữa, tiếp tục chỉ huy đội ngũ tiến vào phòng khách tràn đầy thực vật kia.

Rất nhanh mười bốn người đã tiến vào tòa thị chính lộ ra mấy phần âm u này, chỉ còn lại Mạc Phàm cùng Bạch Đình Đình ở bên ngoài tòa thị chính đổ nát canh chừng.

Mạc Phàm nhìn sang Bạch Đình Đình một cái, chợt hồi tưởng lại hai ngọn núi đầy đặn ở khe suối kia, tinh thần không khỏi rung động, một cô gái 20 tuổi, lại không có bạn trai, làm sao chỗ đó có thể lớn như vậy được, thân thể nhỏ nhắn của nàng có thể chịu được sao?

Bạch Đình Đình nếu như biết được trong đầu Mạc Phàm đang nghĩ loại chuyện này, phỏng chừng sẽ cảm thấy bản thân mình cùng người này ở lại bên ngoài còn nguy hiểm hơn gấp bội.

Bạch Đình Đình với tư cách là một pháp sư hệ chữa trị, đương nhiên sẽ không tùy tiện mạo hiểm, nàng không tiến vào bên trong là chuyện bình thường, vừa vặn Mạc Phàm có sức chiến đấu mạnh mẽ, có thể đảm đương chức trạch bảo vệ cho sự an toàn của nàng.

"Kỳ quái..." Bạch Đình Đình dường như phát hiện ra điều gì đó, bước tới vị trí vườn hoa trước tòa thị chính.

"Có chuyện gì?"

"Chỗ này có một túi thức ăn còn ăn dở, thức ăn chỉ mới lên mốc một chút, chưa hoàn toàn hư mất, cậu tự nhìn xem đi." Bạch Đình Đình mang bao tay vào, sau đó nhặt lên vật phẩm trên đất.

Mạc Phàm tiến tới nhìn một cái, quả nhiên vật phẩm đó là một túi thịt khô, miệng túi đã bị mở toang ra, nhưng thịt bên trong nhìn qua vẫn còn rất bình thường, không giống như đồ vật đã ở chỗ này suốt mười lăm năm.

...

Bên trong đại sảnh mọc đầy thực vật, Lục Chính Hà cùng U Văn Bạo Lang của hắn đi tuốt ở đằng trước, lúc này U Văn Bạo Lang đang nhảy lên bậc thang phủ đầy cây cối, đôi mắt sắc bén quét nhìn chung quanh.

Thang máy nhất định là không sử dụng được, vì vậy chọn lựa hàng đầu của mọi người dĩ nhiên là tìm một cái tầng lầu an toàn, như vậy bọn họ mới có thể đi đến những chỗ cao hơn.

"Ở đây có mấy cái túi du lịch, thật giống như là có ai đó đã để lại." Liêu Minh Hiên nói.

"Có thể là một ít thợ săn đã từng tới đây chơi." Lục Chính Hà không để ý, tiếp tục chỉ huy đội ngũ theo bậc cầu thang đi đến phòng khách lầu hai.

Trên lầu hai này đa số là những phòng họp lớn, thực vật xuất hiện còn dày đặc hơn tầng dưới, cảm giác cả cái hành lang đều bị lấp đầy rồi...

Tiếp tục đi về phía trước, ngược lại thấy được cửa thang máy, cửa thang máy lúc này đang rộng mở, vài đầu dây leo ngoằn nghèo bò vào bên trong giếng thang máy, phía trên có những dấu vết màu nâu loang lổ, không biết là dính phải chất lỏng gì.

"Tầng lầu hẳn là ở trước mặt." Lục Chính Hà ỷ vào U Văn Bạo Lang nên lá gan đặc biệt lớn, một người một thú đi tuốt ở đằng trước.

Lục Chính Hà mới vừa đi khỏi không bao lâu, Mục Nô Kiều tâm tư tinh tế ngừng lại bước chân, đôi mắt đẹp mang theo mấy phần cảnh giác nhìn chăm chú vào những cành dây leo chỗ thang máy.

"Sao thế?" Liêu Minh Hiên luôn kè kè sát bên Mục Nô Kiều quay sang dò hỏi.

"Giữa bọn chúng giống như đang kẹp lấy cái gì đó." Mục Nô Kiều chỉ vào khe hở giữa hai cành cây to lớn nói.

Liêu Minh Hiên cảm thấy đã đến lúc mình thể hiện khí khái đàn ông rồi, ngoài miệng nói Mục Nô Kiều không cần sợ hãi, dũng mãnh đi về phía hai cành cây kia, tiện tay đem đồ vật bị kẹp ở bên trong kéo ra ngoài.

Kéo ra một cái, Liêu Minh Hiên cả người chợt đờ đẫn, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt rồi.

Đầu người!!!

Thứ Liêu Minh Hiên cầm trên tay rõ ràng là một cái da đầu, mái tóc thật dài che đi những bộ phận trọng yếu, Liêu Minh Hiên căn bản là không kịp thích ứng, liền đứng đờ người ra.

Mái tóc đen bẩn thỉu và da đầu cùng một chỗ bị kéo xuống, con ngươi nửa treo lủng lẳng ở trên đó, Liêu Minh Hiên thế nào cũng không nghĩ tới chính mình sẽ kéo xuống thứ đồ vật rợn tóc gáy như vậy.

"Người chết, là da đầu của người chết!"

Triệu Minh Nguyệt đứng ở một bên sợ hãi kêu lên, da đầu bị kéo ra, thứ ở lại giữa những cành cây kia rõ ràng là một cái đầu lâu, cái đầu lâu này tuyệt đối không phải của loài vật, mà là của loài người!!

Miếng da bị kéo xuống tuy bẩn thỉu, nhưng không có bị thối rữa, con ngươi vẫn còn vô cùng sinh động, nhưng mà máu thịt đều không thấy đâu, có cảm giác như cỗ thi thể này đã bị cưỡng ép hút khô, thời gian chết tuyệt đối không thể nào vượt qua mười ngày.

"Nơi này cũng có!!"

"Bên này còn có một cái!"

"Chuyện gì đã xảy ra, những người này tại sao bị chết nơi này, là bị yêu ma nào đó tập kích à..."

Mọi người một mảnh tim đập rộn ràng, từ hài cốt cùng vật phẩm tán lạc xem xét, trước đây không lâu nhất định có Đội thợ săn pháp sư đã tới đây, thế nhưng bọn họ đã toàn bộ chết thảm ở nơi này!!

"Chúng ta đã kiểm tra qua, nơi này cũng không có khí tức của yêu ma." Trầm Minh Tiếu nói.

Mục Nô Kiều cùng Tinh Tinh hai cô bé này không khỏi liếc nhau một cái, dự cảm bất thường trong nháy mắt quanh quẩn sống dậy.

"Những thực vật này dường như có chút cổ quái." Mục Nô Kiều lên tiếng nhắc nhở mọi người.

"Thực vật thì có thể làm gì... Kỳ quái, thông đạo ở phía sau chúng tại sao lại không có... Trời ơi, chúng ta không còn đường quay lại rồi!" Hứa Đại Long phụ trách bọc hậu đột ngột kêu lên.

Mọi người quay đầu lại, bất ngờ phát hiện con đường lúc trước tiến vào từ lúc nào không biết đã bị những cành cây kia chiếm lấy rồi, căn bản không có cách nào quay lại.

Tất cả mọi người theo thói quen chỉ đề phòng một ít yêu ma hội họp, chỉ dựa vào yêu ma sát khí để phán đoán, không có ai nghĩ tới những thứ thực vật này dưới tình huống mọi người hồn nhiên không biết lại đem đường ra thu hẹp lại!!

Đường lui bị thực vật chặn lại, vấn đề là bọn họ mới vừa đi qua đó thôi!

"Thực vật, những thực vật này lại có thể động đậy!!" Không biết là ai rốt cuộc phát hiện ra sự thật đáng sợ này.

"Chạy, chạy mau!" Lục Chính Hà lớn tiếng kêu lên.

Trong cao ốc mọc đầy thực vật vai u thịt bắp, hài cốt của pháp sư nhân loại trước đó không lâu còn lưu lại ở đây, bị chặn đường lui một cách khó hiểu...

Tòa cao ốc thị chính này tuyệt đối không phải là mảnh đất lành gì!!!
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.