Toàn Chức Pháp Sư

Chương 273: Bộ lạc hồ Động Đình




Dịch: Hoangforever

Bình nguyên hồ Động Đình là một vùng thuộc hạ lưu sông Trường Giang, phía bắc của các tỉnh phía Nam.

Hồ Động Đình cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì của Tứ Xuyên. Nó có diện tích cơ hồ đạt tới 40.000 m2. Nó là một cái hồ rất lớn và cũng là một trong 3 đại hung hồ thường xuyên được nhắc tới trong sách vở Trung Quốc.

Hồ to như thế này. Đương nhiên hệ sinh thái sống xung quanh nó cũng có rất nhiều loài. Trong đó có cả yêu ma. Yêu ma phải nói là nhiều vô số!

Trong số các yêu ma sống ở cái hồ này, có một loài tiếng xấu vang xa nhất. Hơn nữa, bọn nó còn đem Thành phố Kim Lân biến thành sào huyệt của mình, lấy Hồ Động Đình làm đại bản doanh. Bọn nó không ai khác chính là bộ lạc Tích Lô Cự Yêu.

Sau khi ngồi máy bay tới một thành phố khang trang gần thành phố Kim Lân. 17 người thuộc học phủ Minh Châu và học phủ Đế Đô đành phải cuốc bộ, tiến về phía trước. Dọc đường đi, có thể nói một người đã đọc qua là không bao giờ quên như Tinh Tinh, liền bắt đầu giới thiệu về tình trạng xung quanh thành phố Kim Lân hiện nay. Hơn nữa, nàng còn nhắc tới từ bộ lạc này.

Rất nhiều kiến thức về thế giới này, Mạc Phàm hầu như không biết. Khi Tinh Tinh nói tới từ bộ lạc, hắn nhịn không được liền hỏi về nó.

" Mặc dù hầu hết yêu ma thích sống một mình. Nhưng cũng có một số chủng loại đặc biệt. Chẳng hạn như ở phương Nam các cậu có một loài yêu ma rất là điển hình về lối sống quần thể này. Đó là Ma Lang Nhất Tộc. Nhắc tới nó, là nhớ tới sự kiện tai họa Bắc Thành kia, nghe mà rợn cả người kia. Mặc dù kẻ đầu sỏ gây ra tai họa này chính là Hắc Ám Giáo Đình. Nhưng công đầu tạo thành tràng cảnh thảm họa kinh khủng kia, lại là do tộc quần Ma Lang Nhất Tộc bị Hắc Ám Giáo Đình xúi dục. Mà cái tộc quần Độc Nhãn Ma Lang này nếu như so sánh với bộ lạc Tích Lô Cự Yêu ở Hồ Động Đình thì chẳng khác nào tiểu vu so với đại vu."

Tinh Tinh đầy bụng kinh văn giải thích.

Mục Nô Kiều ở một bên nghe Tinh Tinh nhắc tới Bắc Thành, liền quay sang nhìn Mạc Phàm một cái. Nhận thấy Tinh Tinh nói có vẻ không đúng trọng tâm cho lắm, liền giải thích với Mạc Phàm:

"Chúng ta đem những quần thể yêu ma này tiến hành phân cấp theo quy mô, số lượng. Ví dụ, một đám yêu ma trưởng thành có số lượng lên tới trên 50 con thì được gọi là một ổ. Mà một chủng tộc yêu ma có số lượng trên 50 ổ thì được gọi là tộc quần. Tộc quần có số lượng vượt qua 10 thì được gọi là bộ lạc yêu ma."

" Cậu chờ một chút, để tớ tính cái đã."

Mạc Phàm bẻ đầu ngón tay tính toán,

" 50 một ổ, 50 ổ là một tộc quần. Như vậy, cái được gọi là tộc quần thì số lượng yêu ma ít nhất phải đạt tới 2500 con?"

" Đúng vậy. Được gọi là tộc quần, số lượng bọn nó ít nhất là 2500 con. Trong đó không bao gồm con non, con già yếu, con sinh sản.... những con yêu ma này, lực chiến đấu còn chưa đủ."

Mạc Phàm nhớ lại tình hình tai họa Bắc Thành lúc trước một chút. Đầu tiên, không nói tới số lượng Tam Nhãn Ma Lang cấp chiến tướng. Lúc đó, Độc Nhãn Ma Lang tiến vào bên trong thành thị, số lượng của bọn nó đã vượt qua 2500 con rồi. Càng chưa kể tới đại quân Độc Nhãn Ma Lang chiến đấu với quân đội pháp sư ở bên ngoài khu vực An giới (1) kia nữa!

(1) Khu An giới: khu vực an toàn.

Cho nên, số lượng một vạn con Độc Nhãn Ma Lang có lẽ là đạt tới. Như vậy, không phải là vừa đúng một cái tộc quần hay sao!!

" Số lượng của tộc quần hình như dao động từ khoảng 2500 con tới 10.000 con. Hơn nữa, trong mỗi cái tộc quần đều có 1-3 con cấp thống lĩnh. Một khi có quân đoàn yêu ma cấp bậc Tộc quần xâm chiếm vào thành phố. Mọi người sẽ kéo vang cảnh giới huyết sắc. Ban đầu, thành phố Kim Lân chính là cảnh giới huyết sắc. Cũng may, đại bộ phận dân số trong thành phố đã rút lui từ sớm. Nếu không, đó sẽ là một tai họa khổng lồ."

Tinh Tinh nói.

"Ha ha, Tinh Tinh muội muội, em không cần phải giới thiệu rõ ràng, chi tiết như vậy làm gì đâu. Cái tên Mạc Phàm kia của chúng ta, chính là người đã từng trải qua cảnh giới huyết sắc đấy. Cho nên, cái khái niệm quân đoàn yêu ma cấp bậc tộc quần này hắn là người hiểu rõ hơn ai hết...... Ngươi nói xem, ta nói có đúng không, Mạc Phàm??"

La Tống liền nở nụ cười, nói. Trong lời nói mang theo vài phần trêu đùa.

Nhưng mà, Mạc Phàm còn chưa có đáp trả lại. Thì một thân hình lạnh như băng ở bên cạnh đã đem ánh mắt của mình khóa chặt tên La Tống này lại, khiến cho hắn đủ đông lại thành tượng đá rồi. La Tống không khỏi run người lên. Quay đầu nhìn lại, liền phát hiện ra, dĩ nhiên người đang nhìn chằm chằm hắn một cách lạnh lẽo kia, chính là nữ thần Băng sương Mục Ninh Tuyết của học phủ Đế Đô.

" Không được dùng Bắc Thành để nói đùa!"

Giọng nói Mục Ninh Tuyết khiến cho ai nghe thấy cũng cảm thấy phát lạnh, liền vang lên.

Thời điểm tai họa Bắc Thành bộc phát, Mục Ninh Tuyết đã quay trở về trường học. Cho nên, nàng cũng không có trải qua sự kiện này. Nhưng gia tộc Mục Thị của nàng thì có rất nhiều người chết trong trận tai họa này. Cả một cái gia tộc Mục Thị ở trong tràng tai họa này có thể nói hoàn toàn chết hết.

Dĩ nhiên, La Tống không biết Mục Ninh Tuyết là người của Bắc Thành. Nghe thấy Mục Ninh Tuyết nói như vậy, hắn liền rụt chiếc cổ to béo của mình lại, không dám nói nửa lời.

Mạc Phàm là một người tâm cao. Đối với chuyện này, hắn thờ ơ như không có gì. Có thể tưởng tượng ra một tộc quần xâm chiến sẽ tạo ra cảnh tượng hủy thiên diệt địa khủng khiếp như thế nào. Sau đó, lại liên tưởng một chút tới bộ lạc!

10 quân đoàn cấp tộc quần Độc Nhãn Ma lang tương tự như vậy, mới tạo thành một cái Bộ Lạc. Như vậy, cái loài Tích Lô Cự Yêu lấy hồ Động Đình làm đại bản doanh này phải đáng sợ tới trình độ nào???

Thử nghĩ mà xem, năm đó thành phố Kim Lân. Nếu như không kịp thời rút lui từ sớm. Thì không phải sẽ tạo thành một trận tai họa so với Bắc Thành còn muốn khổng lồ hơn hay sao.

" Bộ Lạc yêu ma ở trong thế giới vô biên này chẳng qua cũng chỉ là 1/10 mà thôi. Nhưng nếu như tất cả yêu ma sống một mình, tụ tập lại một chỗ mà nói. Loài người chúng ta hoàn toàn bị diệt vong rất là nhanh."

Triệu Nguyệt nói một câu.

" Được rồi, được rồi. Đã đi ra ngoài rèn luyện rồi mà còn nghe các ngươi nói tới mấy bài học trên lớp nữa. Ta mệt mỏi quá đi. Nếu như không có việc gì làm, tốt nhất nên nghĩ cách làm sao tới thành phố Kim Lân bỏ hoang kia một cách thuận lợi đi. Chúng ta đã rời xa khu An giới càng lúc càng xa rồi đấy. Con đường từ giờ đi tới Thành phố Kim Lân chưa chắc đã được thuận lợi, an toàn đâu."

Liêu Minh Hiên nhịn không được nói.

Liêu Minh Hiên nói không sai. Bọn họ đã đi ra khỏi khu vực an toàn tầm 50 km rồi. Khu vực này vẫn đang còn được các quân pháp sư tuần tra canh gác. Cho nên đám người bọn họ cũng không có gặp bất kỳ con yêu ma nào. Nhưng nếu như đi sâu vào trong rừng núi sâu thẳm kia, thì chắc chắn bọn họ không có được thoải mái như thế này đâu!

" Chúng ta đi men theo đường sắt đã bỏ hoang kia là được."

Tống Hà cầm lấy bản đồ, sau đó chỉ vào đường ray ở dưới chân đã bị rêu xanh bám đầy kia.

Đường ray này hoàn toàn bị gỉ sét. Màu nâu đất loang lổ, bám đầy trên đường ray. Nó bị cỏ dại, rêu xanh, bao bọc gần như không thấy gì. Và nó kéo dài thẳng tắp tới chỗ rừng rậm xanh mượt, ở vùng quê xa xa kia. Khi tới khu vực rừng rậm, nó hoàn toàn bị bụi gai,cỏ dại um tùm che lấp hết cả. Nếu như không cẩn thận dò tìm, trên căn bản là không biết được ở nơi đó từng có một cái đường ray tồn tại.

Dĩ vãng, đường ray này thuộc về khu An giới. Khi thành phố Kim Lân bị tiêu diệt. Đương nhiên, đường ray này đã trở thành vùng đất của yêu ma. Vì vậy, việc nó trở thành hoang phế cũng là điều bình thường, dễ hiểu mà thôi.

Tóm lại, đường ray chính là một con đường nhận dạng tự nhiên. Chỉ cần đi men theo nó là có thể tới được Thành Phố Kim Lân!

"Trước đó ta có nói, ta ở trong đội ngũ luôn đảm nhiệm vị trí chỉ huy. Nếu như nhà trường đã yêu cầu chúng ta hợp tác với nhau để hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện lần này. Chúng ta ở đây gồm có 17 người, cũng không thể không có quy củ được. Do vậy, chỉ huy sẽ do ta đảm đương. Nếu như các ngươi có ý kiến, có thể nói. Còn chuyện đi như thế nào, đi hướng nào, gặp phải yêu ma sẽ đối phó ra sao, lúc nào thì nghỉ ngơi... Những thứ này sẽ do ta quyết định hết."

Lục Chính Hà cũng không có chút nào gọi là khách khí, liền trực tiếp biểu lộ ra thân phận lão đại, lãnh đạo mọi người của mình.

Hứa Đại Long, Liêu Minh Hiên, Triệu Minh Nguyệt, đám người học phủ Đế Đô cũng không có ý kiến về chuyện này.

" Để toàn bộ nghe theo lời của ngươi là điều không thể nào xảy ra được. Chúng ta bên này, tất cả nghe theo lời Tống Hà nói mà làm. Còn hành động cụ thể như thế nào, ta cảm thấy hai người các ngươi tốt nhất thương lượng với nhau đi."

Trịnh Băng Hiểu nói.

" Cũng được. Hai người chúng ta sẽ thương lượng với nhau."

Lục Chính Hà nói.

Tuyến đường đi về phía trước cũng đã quyết định rồi. Đó là đi men theo đường ray tiến về phía trước. Rèn luyện lần này chính là tinh anh trong tinh anh của hai đại học phủ. Thực lực và sự gan dạ, sáng suốt cũng không phải là một cái đội ngũ nho nhỏ trường trung học cơ sở năm xưa có thể so sánh được. Ai ai ở đây cũng đều thâm tàng bất lộ. Năng lực dã ngoại khẳng định vô cùng mạnh. Dọc đường đi có thể rất là thuận lợi đi!