Toàn Chức Pháp Sư

Chương 254: Tỷ thí đoàn đội




Dịch: Hoangforever

Buổi sáng tỷ thí giữa học phủ Đế Đô và các trường khác sẽ được bắt đầu. Xế chiều chính là học phủ Minh Châu với học phủ Đế Đô.

Lần tỷ thí này đương nhiên là một màn diễn quan trọng. Nếu không đấu trường cũng đâu cần phải mở cổng ra như vậy. Lúc này khẳng định đấu trường đã chật ních người rồi.

Cả đêm hôm qua Mạc Phàm cũng không có ngủ. Nguyên nhân là do hắn tìm cách lấy ra viên tinh phách từ trong Tiểu Nê Thu kia bằng được.

Sáng sớm những người khác đều đi theo lão sư Cố Hàn tới đấu trường xem các trường khác tỷ thí. Mạc Phàm cũng không có đi với bọn họ. Hắn chạy về phòng đắp chăn ngủ cho ấm. Nếu hắn mà không ngủ, thì làm sao có đủ tinh lực sung mãn để đánh nhau với đám thiên chi kiêu tử của học phủ Đế đô vào lúc xế chiều được cơ chứ.

............

Mạc Phàm chìm vào giấc ngủ, còn những người khác thì vội vàng đi tới đấu trường.

Quy tắc thi đấu đã được thông báo từ sớm. Từng người một của 6 học phủ khác nhau sẽ cử người ra đối chiến. Phương Nam, Phương Bắc, Tây Bộ, Phía Đông đều có, và tất cả đều là những học phủ có tiếng tăm lững lẫy trong nước.

Chẳng qua là, các học viên của học phủ Đế Đô cũng không có quan tâm tới chuyện này lắm. Người mà bọn họ muốn đánh bại cũng chỉ có học viên của học phủ Minh Châu mà thôi.

Mới sáng sớm, hai học phủ đã đối chọi với nhau rất là gay gắt rồi. Đầu tiên chính là màn chửi bới giữa Hứa Đại Long và La Tống. Hai người này có tính tình nóng nảy, vừa gặp nhau liền sinh sự. Hứa Đại Long nói:

" La Tống, cái tên béo ú như ngươi cũng thông minh à nha. Không muốn làm đuôi Phượng, cho nên chạy sang bên đó làm đầu Gà...Suy nghĩ một chút, cũng đúng thôi. Dựa vào cái loại ở trong học phủ Đế Đô cũng chỉ là học viên bình thường như ngươi, còn chưa tới phiên người đứng ở đây xuất chiến."

Hứa Đại Long nói chuyện cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hắn nghĩ gì nói nấy.

Lão sư Cố Hàn ở bên cạnh, nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng khó chịu ở trong lòng.

Cái vẹo gì vậy? Các người là Phượng? Chúng ta là Gà?

" Hứa Đại Long, không được vô lễ. Các vị, xin lỗi mọi người nha. Cái tên Hứa Đại Long này ăn nói rất là thẳng thắn, có gì nói nấy, không có suy nghĩ gì. Mong mọi người thông cảm bỏ qua cho hắn."

Lão sư Lô Nhất Minh vội vàng đứng ra xin lỗi, nói.

" Ăn nói thẳng thắn?? Thật ra ý của lão sư Lô Nhất Minh cũng là như vậy đúng không?"

Cố Hàn hừ lạnh một tiếng, nói.

Lão sư Cố Hàn là một người cao ngạo, lạnh lùng, cộng thêm với việc rất là nóng tính. Lúc trước hắn cũng là một học viên tốt nghiệp học phủ Minh Châu thuộc loại xuất sắc. Hiện tại hắn là lão sư của học phủ Minh Châu. Cho nên hắn cũng không có lý do gì tự hạ thấp thân phận của mình trước học phủ Đế Đô cả

" Chuyện này..."

Lô Nhất Minh lúng túng cười một tiếng. Lão vội vàng chuyển sang đề tài khác:

" Ngày hôm qua khi tôi tiếp đãi mọi người. Không phải học viên của Minh Châu có 9 người sao. Tại sao lúc này ở đây chỉ có 8 người vậy??"

Lão giáo sư Thu Vũ Hoa có tính tình hiền lành, lương thiện hơn. Lão liền nhanh nhẹn, mở miệng nói trước khi Cố Hàn lão sư lên tiếng:

" Vị học viên này tối qua ngủ không ngon. Cho nên hắn đi ngủ bù rồi."

" Ha ha ha, không cần phải áp lực lớn như vậy đâu. Cũng chỉ là một trận tỷ thí vui vui thôi mà. Tại sao lại để bị áp lực khiến cho mất ngủ cơ chứ."

Lão sư Lô Nhất Minh liền nở nụ cười, nói.

".........."

Lão sư Thu Vũ Hoa nghe thấy vậy liền tối sầm mặt mày.

Thời điểm cái lão Lô Nhất Minh này tiếp đón mọi người ngày hôm qua, hắn cảm thấy lão này không có vấn đề gì về bệnh cơ mà. Tại sao hôm nay, lão toàn sủa nhặng lên vậy, chưa có câu nào là lão nói tiếng người cả!

" Tên kia có tới hay không, không sao cả. Đối phó với các người, chỉ cần mấy người chúng ta là đủ."

Trầm Minh Tiếu lập tức đứng dậy. Hai cặp mắt sắc bén như gươm chĩa thẳng vào nhóm người học phủ Đế Đô kia.

" Thật không vậy? Người tính trâu bò với ai vậy??"

Liêu Minh Hiên cười lạnh nói.

" Con mẹ mày chứ? Mày nói cái chó gì đó?"

Trầm Minh Tiếu nghe thấy vậy, liền nổi giận chửi bới.

" Được rồi. Được rồi. Không cãi nhau ầm ĩ nữa. Xế chiều đánh một trận là biết ngay!"

Lão sư Cố Hàn lạnh giọng nói.

" Đúng!! Đúng!! Đúng!! Tới xế chiều là biết ngay kết quả."

Lão Lô Nhất Mình vẫn giữ nụ cười dối trá trên mặt nói. Hắn cũng không có quan tâm tới chuyện ai sai, ai đúng trong cuộc cãi vã vừa rồi.

" Mạc Phàm đâu? Cái tên chết tiệt kia rốt cuộc rúc ở bụi nào rồi?"

" Hắn... hắn bảo rằng hắn đi gặp lão bà của mình. Xế chiều hắn sẽ tới đây."

Triệu Mãn Duyên nói.

..........

Mạc Phàm ngủ thẳng một mạch tới buổi trưa. Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại có một mình hắn. Cho nên buổi cơm trưa cũng chỉ có một mình hắn xơi sạch.

Học phủ Đế Đô rất lớn. Rõ ràng nó khác xa so với học phủ Minh Châu. Nơi này tùy tiện đi bất cứ chỗ nào, cũng thấy được cây cao bóng cả che mát hết cả con đường. Mà kiến trúc ở đây lại được xây dựng theo phong cách cổ xưa. Nói chung nó trái ngược hoàn toàn so với sự hiện đại ở Ma Đô

Quả thật học phủ Đế Đô đúng như mọi người từng nói. Nhân tài ở đây xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Một cái lớp học nho nhỏ thôi. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Không có danh tiếng gì ở đây, mà cũng có thể xuất ra mấy tên học viên tiếng tăm lừng lẫy. Cũng khó trách các học viên học phủ Đế Đô đều tự nhận mình là thiên chi kiêu tử. Ở trong một mảnh đất tu hành cường giả như mây, địa linh nhân kiệt như thế này. Nếu như khiêm tốn một chút thì không khéo lại bị mọi người nói rằng tự cao tự đại, không xem ai ra gì. Cho nên chi bằng tự tin, kiêu ngạo, hiển lộ ra bên ngoài, để cho mọi người biết mình là nhân vật như thế nào!

Cũng không biết là do lão sư Thu Vũ Hoa dạy mấy buổi văn minh lịch sử? Hay là do Mạc Phàm có loại tâm tình kia hay không? Mà lúc này hắn đang đi dạo một vòng xung quanh học phủ Đế Đô này. Hắn cảm thán trong lòng một câu... Chết! Lạc con mẹ nó đường rồi.

Sau khi được mấy vị học tỷ tận tình chăm sóc, giúp đỡ. Rốt cuộc Mạc Phàm cũng tìm tới được đấu trường.

Đấu trường này cũng rất là lớn. Khí thế của nó đương nhiên không cần phải nói tới rồi. Ở bên ngoài cửa có một cây cột to lớn màu trắng, khiến cho bất kỳ ai vừa tới nơi này đều liên tưởng tới đấu trường La Mã rộng lớn kia.

Phong cách đấu trường này rất là khác lạ. Hơn nữa nó còn hao hao giống đấu trường La Mã. Nó có hình dạng vòng tròn giống như một cái nhẫn vậy. Lại còn được cố tình thiết kế dây treo đan xen vào nhau thành hình tổ ong trên không trung, khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy nó rất là vững vàng.

Sau khi Mạc Phàm tiến vào bên trong đấu trường, hắn mới phát hiện ra, mình vừa tới kịp lúc. Vừa tới đúng thời gian trận tỷ thí giữa học phủ Minh Châu và học phủ Đế Đô bắt đầu.

Cũng không biết vì sao, hắn vừa mới bước vào hàng ngũ của mình. Hắn đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc rồi. Cảm giác như mẫu thuẫn này, cũng chỉ đánh nhau mới giải quyết được vậy.

" Có chuyện gì sao? Có chuyện gì sao?"

Mạc Phàm liền hỏi Triệu Mãn Duyên.

" Còn sao với trăng gì nữa. Nhìn là biết chứ hỏi làm gì. Lúc trước tên La Tống kia có va chạm với nhóm người học phủ Đế Đô. Hắn và cái tên Hứa Đại Long bên học phủ Đế Đô chửi bới nhau. Hai người làm ầm ĩ cả lên, đến nỗi cái mâu thuẫn này lan sang đội ngũ luôn."

Triệu Mãn Duyên nói.

" Không phải như vậy rất tốt hay sao. Dù sao tao thích loại công khai tranh đấu, rõ ràng như thế này hơn. Còn cái loại gian dối, không biết xấu hổ, bảo người khác nhường mình một chút kia. Tao chỉ muốn đấm một phát vào mặt cho bõ tức."

Mạc Phàm xấu bụng nói.

" Tao cũng vậy."

Triệu Mãn Duyên nghe thấy như vậy cũng đồng tình.

Giữa học phủ Minh Châu và học phủ Đế Đô có mâu thuẫn như thế nào, làm gì có ai mà không biết tới chuyện này cơ chứ.

Không thấy đám khán giả đến xem trận chiến này đều rất là vô cùng mong chờ hay sao. Hai bên đều là người trong cuộc. Cho nên không cần thiết phải giả bộ như vậy. Cứ đánh một trận cho thống khoái đi. Để xem một chút tới cùng học phủ Minh Châu có thể leo lên vị trí đứng đầu? Hay là học phủ Đế Đô không phụ sự mong đợi của mọi người đè bẹp học phủ Minh Châu muốn trèo lên kia!

" Chiến thuật thế nào?"

Mạc Phàm lấy tay cọ cọ vào chiếc áo lông nhung mềm mại màu vàng của Mục Nô Kiều. Hắn nhếch mày lên hỏi.

Nếu là người khác, có lẽ Mục Nô Kiều đã sử dụng một cái Phong Bàn - Long Quyển cho hắn lên chơi với mấy con chim rồi. Dù sao nàng cũng là một mỹ nữ băng thanh ngọc khiết cơ mà. Đâu phải nam nhân nào cũng có thể tùy tiện chạm vào người nàng được đâu.

Mà cái tên này thì ở chung phòng với nàng. Cho nên Mục Nô Kiều cũng quen với tích cách của hắn rồi, cũng miễn dịch đi một phần nào. Cái loại mờ ám này, nàng xem như không tồn tại.

" Chúng ta ở bên này đưa ra 4 người. Ở bên họ cũng đưa ra 4 người. Tỷ thí đoàn đội

Mục Nô Kiều giọng vẫn như cũ nói. Nàng bước sang một bước giữ vững khoảng cách với tên Mạc Phàm kia.

" Thế à! Ca thích!"

Mạc Phàm chà chà hai lòng bàn tay, hắn ngứa tay muốn động thủ lắm rồi!

Hiện tại mọi người nắm giữ ma pháp cũng không coi là nhiều được. Đấu 1-1, trên căn bản là người đánh 1 đòn, ta đánh trả lại người một đòn. Nói chung ai có thực lực mạnh hơn thì người đó thắng. Quá buồn tẻ và nhàm chán

Đoàn chiến thì không như vậy. Các hệ kỹ năng, còn có các loại ma cụ xen lẫn, phối hợp, giúp đỡ lẫn nhau. Ma pháp thay đổi liên tục. Biến hóa đa dạng. Đây là một bài kiểm tra năng lực thực chiến và năng lực ứng biến nhanh nhạy trong mọi tình huống như thế nào đối với mỗi Ma Pháp Sư!