Toàn Chức Pháp Sư

Chương 245: Sa lưới!




Người dịch: Le Hoang

Chỉnh sửa: Hoangforever

“Hồng Viêm!”

Mạc Phàm hét lên một tiếng. Ngọn lửa có huyết thống cao quý hơn khi đối mặt với ngọn lửa cấp thấp phảng phất như sinh ra sự uy nghiêm vốn có của mình vậy. Giờ phút này khí tức Hồng Viêm tỏa ra còn mạnh hơn ngày thường mấy phần.

Năng lượng tích tụ, Liệt Diễm điên cuồng dung nạp vào một chỗ. Mạc Phàm đem tất cả Hồng Viêm xung quanh mình thu hết về cổ tay phải của hắn. Có thể thấy được Liệt Diễm cực nóng lúc này nó điên cuồng, vội vã như thế nào.

“Liệt Quyền...”

Mạc Phàm giơ nắm đấm lên cao, thân thể nửa quỳ xuống, dùng nắm đấm tràn ngập năng lượng sục sôi bành trướng kia của Liệt Quyền oanh xuống mặt đất. Sau đó đọc ra tên ma pháp.

“Địa sát!!”

Âm thanh của Mạc Phàm hùng hồn thô bạo. Cú đấm Hồng Viêm  tràn ngập lực lượng kia  chui vào trong mặt đất.

“Rầm rầm rầm!!!!!!!!!!”

Trong giây lát, mặt đất chỗ Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh đang đứng bị năng lượng cuồn cuộn làm cho nổ tung, tựa như có một con mãnh thú cực lớn đang muốn từ trong lòng đất chui ra ngoài vậy.

Nổ xong. Liệt diễm đỏ tươi bên dưới mặt đất cuồng mãnh phun trào, giống như một ngọn núi lửa nhỏ bùng nổ vậy.

Hoả diễm nổ tung, biến thành rất nhiều đoá hoa tươi đẹp rực rõ tràn ngập khí tức chết chóc huỷ diệt mặt đất.

Cột lửa giống như thân cây, ngọn lửa là cánh hoa, dung nham tràn ngập ở nhụy hoa, màu đỏ tươi làm người ta vô cùng kinh ngạc, lực phá hoại lại càng người ta chấn động tâm hồn.

Ngải Đồ Đồ và Mục Nô Kiều nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền thừ người ra.  Màu đỏ của ngọn lửa in lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người khiến cho khuôn mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Ở bên trong ngọn lửa cuồng bạo, hai người Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh đều cuống cuồng gọi ra ma cụ bảo hộ của mình. Tuy nhiên ma cụ nho nhỏ kia của bọn họ  ở trước mặt Hồng Viêm bá đạo này, dưới nhiệt độ hừng hực của Linh Hỏa này, nó căn bản không có tác dụng. Chưa chịu đựng được vài giây đồng hồ, những ma cụ này đã biến thành đống tro tàn.

Mà hai người bọn hắn thì bị đánh bay lên không trung. Ở bên trong liệt hoả Địa Sát phun trào, bọn hắn bị nhiệt độ cao của linh hoả tra tấn, hành hạ.

Hoả diễm đỏ tươi duy trì thật lâu thật lâu. Mạc Phàm cũng không có một chút nào gọi là hạ thủ lưu tình đối với Cổ Văn Thanh và Phó Thiên Minh. Khi thân thể của hai người bọn hắn từ trên không trung bị đốt thành tro bụi kia rơi xuống, hắn cũng không có liếc mắt nhìn lấy một cái.

Giết người sẽ làm hai mắt đỏ bừng lên.  Sau khi Mạc Phàm tiêu diệt hai cái nanh vuốt của Vũ Ngang, ánh mắt mang theo ngọn lửa đỏ bừng kia liền nhìn chằm chằm về phía Vũ Ngang.

Vũ Ngang đeo mặt nạ. Cho nên Mạc Phàm không nhìn thấy rõ mặt hắn lúc này thế nào. Nhưng từ đôi mắt hiện ra kia của hắn, có lẽ hắn lúc này vô cùng khiếp sợ và không thể tin được!!

Từ lúc tai họa Bác Thành đến bây giờ, còn chưa được hai năm.

Chỉ mới chưa đầy hai năm mà một kẻ suýt nữa thi rớt trung học ma pháp lại có thể có được sức mạnh huỷ diệt cường đại như thế này... Cho dù có là Địa Thánh Tuyền đi chăng nữa thì nó cũng không thể có khả năng như vậy được!!!

Hắc Súc Yêu Nguyền Rủa cấp Chiến tướng không giết chết được hắn. Hai tên Trung cấp Ma Pháp Sư cũng bị hắn nghiền ép ra như bã như vậy. Chẳng trách lúc trước Hôi Nhị, Hôi Tam, Hôi Tứ, Hôi Ngũ cùng với rất nhiều Hắc Súc Yêu lại bị diệt toàn quân. Tên này không những có được bốn hệ ma pháp. Mà uy lực của mỗi một hệ đều biến thái đến cực điểm!!!

“Vũ Ngang ta đời này kiếp này nhất định phải đem ngươi biến thành nô lệ, hành hạ cho ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!!”

Vũ Ngang tức giận tới nỗi da thịt thối rữa trên mặt cũng bị cơn tức giận này làm cho rách ra.

Thế nhưng hắn biết rõ, lúc này bất luận là hắn làm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đối phó được Mạc Phàm.

Vũ Ngang không dám ở lại lâu nữa. Hai người Phó Thiên Minh, Cổ Văn Thanh còn sống hay đã chết, hắn cũng không thèm quan tâm tới. Tới ngay cả việc quay đầu lại nhìn con Hắc Súc Yêu nguyền rủa kia hắn cũng không dám quay đầu lại. Hắn cứ như vậy hoảng sợ bỏ chạy mất dép.

Mạc Phàm bị nhốt ở trong lồng sắt. Cho nên cũng không thể nào ra ngoài mà đuổi theo tên Vũ Ngang đã bỏ chạy kia được. Hắn liền phát ra lời thề độc giống như lần trước:

“Cho dù người có chạy trốn tới nơi nào đi chăng nữa, Mạc Phàm ta chắc chắn sẽ lấy được cái mạng chó của ngươi!!!”

...

Vũ Ngang chạy một mạch, lẩn trốn ra khỏi học phủ Minh Châu. Thật vất vả lắm hắn mới tìm được một chỗ để thở dốc. Lúc này hắn mới tháo mặt nạ xuống, lộ ra một nửa gương mặt bị hư thối.

Gương mặt hư thối của hắn đang chảy máu. Sự phẫn nộ của hắn tác động lên cơ mặt, khiến cho da mặt của hắn bị rách ra. Gương mặt hắn lúc này nhìn qua vô cùng dị thường, dữ tợn và đáng sợ.

“Chấp sự đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta thất bại rồi.”

Vũ Ngang hít sâu một hơi, dùng thiết bị truyền tin báo cáo.

“Chấp sự đại nhân?”

“Chấp sự...”

Trong phút chốc Vũ Ngang liền ý thức được cái gì. Sắc mặt của hắn liền biến thành trắng xanh ngay lập tức!!!

Chấp sự đại nhân bị bắt rồi.

Xong! Xong rồi! Chấp sự đã bị bắt. Mà hắn thì cũng chỉ là một tên giáo sĩ nho nhỏ, làm sao thoát khỏi thiên la địa võng của Thẩm Phán hội đây??

Huống hồ, một khi chấp sự bị sa lưới. Thì thủ hạ giáo sĩ của hắn trên căn bản cũng không thể nào chạy thoát được. Lần này tất cả thành viên Hắc Ám Giáo Đình ở Ma Đô này có lẽ bị tận diệt sạch sẽ rồi!

Vũ Ngang hồn bay phách lạc. Hắn có cảm giác như cả tòa thành thị phồn hoa này đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình vậy. Hắn liều mạng chạy, liều mạng chạy. Hắn phải chạy khỏi nơi này, hắn không thể để mình rơi vào tay Thẩm Phán Hội được….

Tên Mạc Phàm khốn khiếp! Tên Mạc Phàm chết tiệt! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta muốn băm thây, xe xác ngươi thành vạn mảnh!!!!

Lúc trước ở trong tai họa Bắc Thành, đáng lẽ ra mình nên tự tay xử lý hắn. Bằng không mình cũng không có bị rơi vào kết cục như thế này.

Lần này không biết có thể thoát khỏi sự truy quét toàn diện của Thẩm Phán Hội hay không? Cho dù trở về được với Giáo Đình, e rằng  một nửa khuôn mặt còn lại có lẽ không giữ lại được nữa rồi!!!

Địa Thánh Tuyền thì không lấy được. Lam Y chấp sự cùng toàn bộ thành viên Hắc Giáo Đình dưới trướng đều bị bắt hết. Chắc chắn Tát Lãng đại nhân sẽ nổi cơn thịnh nộ... 

Không được! Cho dù mình có thoát được sự truy bắt của Thẩm Phán hội đi chăng nữa, thì mình không thể quay về nơi đó được.

Vũ Ngang đưa ra quyết định của mình. Hắn quyết không thể để cho Tát Lãng biết hắn còn sống được. Nếu không một khi Tát Lãng đại nhân mà biết được, e rằng kết cục của hắn còn thảm hơn khi rơi vào táy Thẩm Phán hội!!! (Theo suy đoán của mình cái thằng Vũ Ngang này có lẽ sống dai).

Lúc trước khi hắn nhận được mệnh lệnh đối phó với Mạc Phàm, Vũ Ngang mừng như điên. Hiện tại có nghĩ hắn cũng không thể nào nghĩ ra được, hắn rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này. Vừa bị Thẩm Phán Hội toàn lực đuổi bắt. Vừa không dám quay trở về Giáo Đình.

.....

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Ôi trời ơi!! Nó là con quái vật gì vậy, thật ghê tởm...”

“Thi thể!! Có một cái thi thể bị đốt trụi. Giết người, giết người rồi!!”

“Là Đại Ma Đầu!! Người ở bên trong lồng sắt kia chính là Đại Ma Đầu Mạc Phàm!!!”

Đại trận Ty Dạ Thống Trị vừa biến mất, con Hắc Ám Yêu Thú kia cũng biến mất theo, không rõ tung tích lúc này nó đang ở đâu. Các học viên đã tập trung bên trong lồng sắt thuần phục thú, liền kinh ngạc phát hiện trong lồng sắt thuần phục thú này vừa mới trải qua một trận chiến đấu rất là kịch liệt.  Khắp nơi đều là dấu vết ma pháp oanh kích cùng một số vết cào sâu hoắt đến kinh người.

Vết cào này có lẽ hơn phân nửa là do con quái vật bị đính tại kia gây ra.

Nhưng hai cái thi thể cháy đen hàng thật giá thật này, không biết rốt cục là người nào...

Tên Mạc Phàm kia thì bị trọng thương trên người. Nhất là ở trên ngực có một vết thương vừa to vừa dài, nhìn thấy mà giật mình. Cảm giác như bọn họ có thể nhìn thấy nội tạng của tên đại ma đầu này.

Ngải Đồ Đồ và Mục Nô Kiều có bao nhiêu thuốc chữa thương đều đưa hết cho Mạc Phàm. Nhưng vết thương của Mạc Phàm rõ ràng là bị nguyền rủa rồi. Căn bản không thể khép lại được. Máu hắn vẫn đang chảy không ngừng ra ngoài.

“Mạc Phàm, cậu không sao chứ.”

Bên trong tai nghe Bluetooth truyền đến giọng nói ân cần của lão sư Đường Nguyệt.

“Không chết được, người đã bắt được chưa?”

“Bắt được rồi. Thế lực Hắc Giáo Đình ẩn nấp trong Ma Đô rốt cục có thể nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt toàn bộ. Đêm nay sẽ tiến hành truy quét diện rộng.”

Đường Nguyệt có chút kích động nói.

Bất quá, Đường Nguyệt nghe thấy giọng nói Mạc Phàm trả lời có vẻ nặng nhọc, giọng nói nàng ngay lập tức mềm nhũn, nói:

” Lần này may mà có cậu”

“Là Hứa Chiêu Đình...”

Mạc Phàm cay đắng nói.

“Ừm, bất kể như thế nào, lần này diệt trừ được thế lực của Hắc Giáo Đình, các cậu có công rất lớn. Tôi sẽ báo cáo lên chánh án.”

Đường Nguyệt nói ra.

“Lần này lại để cho tên Vũ Ngang trốn thoát, tôi lo lắng hắn sẽ lại làm hại...”

Mạc Phàm nói ra.

“Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng. Lần này người thi hành nhiệm vụ là hắn. Nhiệm vụ đã thất bại. Có cho tiền hắn cũng không dám quay về Giáo Đình. Chúng ta đã ban bố lệnh truy nã, chỉ cần thành phố có Liên minh thợ săn và Hiệp hội ma pháp. Hắn có mười cái mạng cũng không dám bước vào.Đừng nói là thành thị,  ngay cả khu vực an giới hắn cũng không dám vào. Cho nên hắn mặc dù có thể trốn thoát, cũng chỉ có thể cả đời làm bạn với yêu ma, mà yêu ma thì yên tâm đi. Chúng không thân thiện với chúng ta lắm đâu.”

Lão sư Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm nhẹ gật đầu. Trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Vũ Ngang cần phải diệt trừ, Mạc Phàm lo lắng hắn lại…..làm hại người thân bên cạnh mình.

Mà thằng này bị truy nã, bản thân còn khó bảo toàn. Chứ nói gì tới chuyện muốn làm hại người khác. Chuyện này không có khả năng.

Dù bất kể như thế nào đi chăng nữa, nếu như có cơ hội Mạc Phàm nhất định sẽ diệt trừ tên này, không để lại hậu họa, Mạc Phàm mới có thể ngủ ngon được một chút.