Toàn Chức Pháp Sư

Chương 236: Lôi này không phải phàm lôi!




Người dịch: Hoangforever

Chỉnh sửa: Le Hoang

“Hừ hừ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi là có thể đấu được với ta sao hay sao?? Số lượng Hắc Súc Yêu ta có thể khống chế đông hơn rất là nhiều so với tưởng tượng của ngươi!!”

Hôi Nhất không nguỵ trang nữa, nụ cười trên mặt trở nên âm trầm khủng bố.

Vừa dứt lời, mùi hôi thối lập tức tràn ngập toàn bộ mê cung, đồng thời hợp thành từng đạo chướng khí.

Loại chướng khí này nói thẳng ra giống như là khí độc. Người nếu như hít phải, chắc chắn sẽ bị trúng độc dẫn tới hôn mê. Mà một khi ngươi đã hôn mê thì nó cũng không khác với tắt thở là bao.

Vừa rồi nhóm người kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chướng khí này bao phủ toàn bộ rồi. Từng người, từng người hôn mê ngã xuống. Chỉ có tên học viên Hắc Ám hệ kia, hắn dùng Độn Ảnh nhanh chân xuyên thẳng qua một bức tường chạy trốn sang một khu vực khác.

“Bạn học, nhanh đem đồng đội của ngươi cứu ra đi. Bằng không nếu như cứ để như vậy, bọn họ sẽ ở đây chết hết đấy.”

Mạc Phàm biết tiếp theo sẽ  phát sinh chuyện gì. Cho nên nói lớn để cho tên học viên Hắc Ám hệ kia nghe thấy được.

Tên học viên kia cũng trả lời lại rất nhanh:

“Được, cảm ơn ngươi!”

Chướng khí từ phía sau bốc lên. Bên trong chướng khí đục ngầu này truyền ra rất nhiều tiếng kêu chói tai. Chính là đến từ cái đám Hắc Súc Yêu cố làm ra vẻ huyền bí kia.

Chúng giương nanh múa vuốt xông về phía Mạc Phàm, muốn đem Mạc Phàm xé thành mảnh nhỏ.

Mạc Phàm giẫm mạnh chân một cái. Ngay lập tức thân thể hắn liền trốn vào trong bóng tối. Hắn nhanh chóng biến thành một cái bóng chìm xuống. Sau đó liền lóe lên trong bức tường bên cạnh. Một giây sau hắn đã xuất hiện ở sau lưng Hôi Nhất.

Mạc Phàm từ từ trong bóng tối hiện ra. Trên bàn tay cũng xuất hiện một ấn ký Lôi Điện nổ “tách tách” tán loạn...

Nhưng thời điểm hắn định ra tay, tên Hôi Nhất kia liền khinh thường cười lạnh một cái. Một cỗ hàn khí lạnh như băng đột nhiên từ trên người hắn tỏa ra. Một cái Băng Tỏa đột ngột chui lên từ dưới mặt đất, lao về phía Mạc Phàm đang ở khá gần hắn.

“Băng Hệ!”

Mạc Phàm có chút kinh ngạc, vội vội vàng vàng nhảy lùi về phía sau.

Dây xích băng điên cuồng từ bốn phương tám hướng xông về phía Mạc Phàm. Nơi nó phóng đến tỏa ra hàn khí lạnh tới thấu xương.

Mạc Phàm nhận ra hắn đã xem thường bản lĩnh của tên Hôi Nhất này rồi. Ngay lập tức hắn thả ấn ký linh hồn ra, mở ra lực lượng Huyết Thú Ngoa.

Một đàn ánh sáng màu đỏ lấp lánh ở hai chân Mạc Phàm. Nó đan xen vào nhau biến thành một lớp vỏ cứng bao bọc lấy chân Mạc Phàm. Đồng thời từng đạo huyết mạch giống như sợi chỉ đỏ rót vào chân Mạc Phàm. Trong thoáng chốc, lực lượng ở hai chân Mạc Phàm liền tăng vọt!

“Bá!!!!”

Một cái Băng Tỏa vừa thô vừa to lớn hung hăng từ sau lưng Mạc Phàm đánh tới.  Nó tạo thành hình một cái hình vòng giống như một con mãng xà màu trắng cực lớn muốn quấn chặt lấy thân thể Mạc Phàm vậy.

Mạc Phàm mượn sức bật của Huyết Thú Ngoa, mạnh mẽ nhảy lên cao tránh né, tránh né cái Băng Tỏa đang vờn xung quanh hắn này….

Sau đó hắn dẫm lên bề mặt thô to của Băng Tỏa, mượn lực lượng của Băng Tỏa nhảy sang bức tường bóng tối ở bên cạnh!

“Lên.”

Hôi Nhất khống chế cái Băng Tỏa còn lại. Giống như kiểu cái Băng Tỏa này biết được vị trí nhảy tiếp theo của Mạc Phàm là ở đâu vậy.  Nó kết hợp với cái Băng Tỏa kia tạo thành một trận hình vây nhốt Mạc Phàm.

Băng Tỏa chạy theo như vịt. Mạc Phàm hiểu rằng hắn nên tránh mấy mũi nhọn tấn công này. Cho nên hắn mạnh mẽ dậm chân lên bức tường bóng tối. Thân thể hắn lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống mặt đất ở vị trí cách đó khá là xa.

Băng Tỏa ở hai bên bay lượn truy đuổi. Suýt chút nữa thì bắt được Mạc phàm. Một khi Mạc Phàm bị băng Tỏa khóa lại. Hắn muốn giãy giụa thoát ra ngoài quả thật rất là khó khăn.

“Chỉ có chút bản lĩnh nho nhỏ ấy mà cũng dám đối đầu với Hắc Giáo Đình của chúng ta. Ta cho ngươi biết, một khi đã bị Hắc Giáo Đình chúng ta đưa vào tầm ngắm thì không một ai có thể sống sót cả. Kể cả ngươi, cũng không phải là ngoại lệ. Ha ha ha ha ….!!”

Hôi Nhất nhìn Mạc Phàm chật vật chạy thục mạng, càng cười to hơn nữa.

Bản thân hắn chính là một Trung Cấp Băng Hệ Ma pháp sư. Hơn nữa hắn lại còn được rất nhiều Hắc Súc Yêu hiệp trợ chiến đấu. Cái tên Mạc Phàm ngu xuẩn này lại dám vọng tưởng chống lại hắn. Quả thật không biết trời cao đất dày!

May mắn là con Hắc Ám Yêu thú kia đã mệt lắm rồi. Lúc này có lẽ nó chạy không nổi nữa. Sau khi giải quyết xong tên Mạc Phàm này, mình sẽ mang con Hắc Ám Yêu thú tới chỗ giáo sĩ đại nhân. Tới lúc đó không phải là mình sẽ trở thành người có công lớn nhất trong chiến dịch lần này sao!!

“Cái loại rác rưởi như ngươi. Tới bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!”

Mạc Phàm đứng ở nơi đó, hai con mắt ác liệt nhìn  chằm chằm vào Hôi Nhất nói.

Hôi Nhất nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy, liền cười lạnh. Hắn khẽ vẫy tay một cái, lập tức toàn bộ đám Hắc Súc Yêu bên trong chướng khí liền xuất hiện xung quanh hắn. Trong chớp mắt, không dưới 10 con Hắc Súc Yêu xuất hiện bên cạnh hắn.

Hôi Nhất cũng không có ý định cùng Mạc Phàm chính diện đối kháng. Hắn muốn dùng Hắc Súc Yêu để làm hao tổn sức lực Mạc Phàm. Đến thời điểm mấu chốt hắn sử dụng thêm một cái băng Tỏa. Khi đó chắc chắn đại công cáo thành!

“A húuuuu ~~~~~~~!!!”

Từ trong khe nứt ánh trăng, một con sói to lớn ló ra ngoài. Ngay sau đó là một cỗ thân thể cường tráng, tràn đầy vũ lực.

Bộ lông dài màu xanh da trời tung bay trong gió. Một đôi mắt sáng ngời. Trong ánh mắt hiện lên sự hung dữ và dã tính đặc trưng của U Lang Thú.

“Đám Hắc Súc Yêu cho ngươi.”

Mạc Phàm nói với U Lang Thú.

U Lang thú quả nhiên hung dữ. Nó cũng không có thăm dò những con Hắc Súc Yêu kia, cũng không cần biết đối diện mình có bao nhiêu con. Liền xông tới những con Hắc Súc Yêu kia.

Hắc Súc Yêu cũng nổi giận. Tốt xấu gì thì chúng cũng có ưu thế về số lượng. Thế nhưng cái con U Lang thú này dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?? Dựa vào cái gì mà khinh thường bọn nó??? Tất cả đều là cấp Nô Bộc. Chẳng lẽ 10 con không đánh lại được 1 con?!

Hắc Súc Yêu triển khai thế trận vây công. Dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân, bọn chúng lựa chọn chiến thuật tấn công được 1 đòn liền lui. Nói thẳng ra có nghĩa là vừa cắn hoặc cào được đối phương một phát, đối phương vừa giơ móng vuốt lên liền lập tức rút lui. Chúng muốn dựa vào khả năng rút máu từ móng vuốt của mình để làm hao tổn sinh lực U Lang thú từ từ.

U Lang thú cũng không phải đèn đã cạn dầu. Không phải con Hắc Súc Yêu nào tấn công nó đều có thể lành lặn rút lui. Có hai con Hắc Súc Yêu vừa lưu được một vết cào trên người U Lang Thú, đã bị móng vuốt của nó vỗ bay vào mặt tường. Cuối cùng bị nó hung hăng giẫm chết!

Mạc Phàm phát hiện sức chiến đấu hiện tại của U Lang thú quả thực rất là cường đại. Cho dù không thể nào địch nổi 10 con Hắc Súc Yêu này. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không bị thất thủ được.

Việc khẩn cấp trước mắt chính là đem cái tên Hắc Ám Giáo Đình ngụy trang thành học viên kia giết cái đã. Từ thực lực mà hắn đã thẻ hiện ra. Có lẽ hắn là một tiểu đầu mục.

Cũng tốt, trước khi tìm ra được kẻ chủ mưu thì chém rụng mấy tên vây cánh của hắn đối với Mạc Phàm mà nói cũng có lợi!

Cận chiến thì không được rồi. Tên này Băng Tỏa rất là lợi hại. Nếu như bị trói gô vào băng Tỏa kia mình nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Được rồi. Nói nhảm với cái loại người này làm gì cho mất công ra. Trực tiếp oanh chết hắn là được!

Mạc Phàm là một người sở hữu hai hệ bạo lực nhất. Đó chính là Lôi và Hỏa.  Một Liệt Quyền oanh tới, mọi vấn đề đều được giải quyết hơn phân nửa. Nếu như Liệt Quyền còn chưa giải quyết được thì bồi thêm Phích Lịch. Hắn không tin một tên tiểu đầu mục nho nhỏ kia lại có thể ngăn cản được kiểu oanh tạc đầy bạo lực này!!

Mạc Phàm cũng không nói nhiều, ánh sáng lôi điện màu tím đen hiện ra xung quanh hắn…

Tinh Quỹ liên kết, nhanh chóng ở dưới chân Mạc Phàm biến thành Lôi hệ Tinh Đồ.

Muốn bá đạo, ngoại trừ Lôi ra thì còn hệ nào hơn được nữa???

Lúc này Mạc Phàm căn bản không cần phải che giấu thực lực. Hắn muốn cho tên tay sai của Hắc Giáo Đình này biết rằng người của Bác Thành không phải dễ chọc!!!!

“Màu tím đen... Lôi này không phải Phàm Lôi!”

Hôi Nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai con mắt hắn trừng lớn lên. Sau đó liền vội vã thu hồi mấy Băng Tỏa đã phóng ra về bên cạnh bản thân, để tạo thành một đạo ma pháp phòng ngự!

Uy lực Lôi hệ vốn đã bá đạo. Giả sử cái Lôi kia đích thực là Linh Lôi….thì cho dù hắn có dùng Băng Tỏa ngưng tụ thành một vòng xiềng xích bảo hộ cộng thêm với việc sử dụng một cái ma cụ phòng ngự đi chăng nữa. Thì hắn cũng chưa chắc chống đỡ nổi một Lôi này!!