Toàn Chức Pháp Sư

Chương 231: Đại hỗn chiến (hạ)




Người dịch: Le Hoang 

Chỉnh sửa: Hoangforever

“Cái thằng ngu Vương Lực Đỉnh này. Sao xông lên nhanh vậy, mới thế mà đã không kiềm chế được rồi. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng Thực Cốt Yêu của hắn là vô địch sao? Hắn không biết rằng lần kiểm tra này tứ phương học viên đều tham gia à. Cao thủ trong đám tân học viên mặc dù có hạn. Nhưng đám cao thủ ẩn giấu thực lực trong đám cựu học viên kia thì lại nhiều như lông trâu vậy!”

Hải Đại Phú một thành viên của hệ Triệu Hoán nói.

Trịnh Băng Hiểu gật đầu nói:

“Mạc Phàm chủ động buông bỏ con Hắc ám Yêu thú. Mặc dù không biết hắn làm như vậy là có mục đích gì. Nhưng cơ hội bắt được Hắc Ám Yêu thú lần này, chúng ta có hi vọng lớn vô cùng. Nếu như Vương Lực Đĩnh tổ đội với nhóm khác rồi. Vậy chúng ta không cần khách khí với hắn nữa.”

“Lúc này chúng ta động thủ??”

Hải Đại Phú suy nghĩ nói.

“Không vội. Mặc dù hệ Triệu hoán chúng ta ở chiến đấu Sơ cấp có ưu thế rất lớn. Nhưng tới Trung cấp thì không ổn cho lắm.”

Trịnh Băng Hiểu nói.

“Phải.”

Vương Lực Đĩnh cùng tập thể với bọn họ. Nhưng cuối cùng vì kích động mà phải trả giá quá lớn.

Mặc dù Thực Cốt Yêu cường đại. Nhưng bị  mọi người liên hợp tấn công. Cho dù nó có mạnh đi hơn nữa thì cũng phải nằm xuống.

Huống hồ, còn có khối người có ý định “bỏ đá xuống giếng” (*) ở bên ngoài nữa.

* bỏ đá xuống giếng: Thừa cơ hãm hại.

Có lẽ mọi người cũng không có ý định gây tổn thương cho hắn. Nhưng tên Vương Lực Đĩnh này sở hữu con thú Triệu Hoán cường đại như vậy. Chắc chắn phải nhổ cỏ tận gốc.

Thừa lúc Thực Cốt Yêu bị khoá lại bởi một tên Học trưởng Trung cấp Băng Hệ. Không biết có tên nào đó tung ra một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh lên người Thực Cốt Yêu.

Phích Lịch chính là kỹ năng diệt mục tiêu đơn lẻ đáng sợ nhất trong Trung cấp ma pháp. Bị trúng chiêu trước đó, Thực Cốt Yêu dần dần mất đi khả năng né tránh linh hoạt. Thân thể của nó mặc dù to vậy đó, nhưng lại yếu ớt vô cùng. Mới chỉ một tia Phích Lịch đánh xuống mà con Thực Cốt Yêu kia đã nát thành từng mảnh!

Huyết khối và lông vũ rơi xuống cùng một chỗ. Vương Lực Đỉnh nhìn thấy như vậy, sắc mặt liền tái nhợt ngẩn ngơ đứng ở đó. Giống như là tia Phích Lịch kia trực tiếp đánh lên đầu hắn vậy.

Hiển nhiên bốn tên đồng đội của Vương Lực Đỉnh có thực lực cũng không được mạnh cho lắm. Sau khi chịu đựng những đợt tấn công liên tiếp. Bọn họ không còn một chút nào gọi là ngang ngược, kiêu ngạo như lúc trước nữa. Vội vàng kéo Vương Lực Đĩnh đang đứng ngẩn ngơ ở đó đào tẩu ra ngoài!

“Hừ! Không biết tự lượng sức mình. Chỉ có chút bản lĩnh nho nhỏ như vậy mà dám chống lại Lôi Quan tổ đội của chúng ta…. Quan Nghĩa ta là ai, chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều biết. Nếu như không muốn rơi vào kết cục thê thảm kia thì ngoan ngoãn nhường đường cho chúng ta. Sau này ở bên ngoài bị kẻ nào nào ức hiếp, chúng ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi!”

Quan Nghĩa là đội trưởng, hắn cùng với bốn tên đồng đội phối hợp với nhau đem con Hắc ám Yêu thú  kia khống chế lại.

Vừa rồi tia Phích Lịch hủy diệt con Thực Cốt Yêu cũng là do hắn phóng thích ra.

Phích Lịch của Quan Nghĩa quả thực thực rất là bá đạo. Nhất thời mọi người cũng không dám manh động. Có mấy tên cố làm ra vẻ cũng vội vàng nhường đường sau khi nghe hắn nói như vậy.

Danh tiếng của Quan Nghĩa cũng không nhỏ, là một trong những học viên ưu tú của Lôi hệ. Hắn cũng là một nhân vật phong vân trong trường học!

Nghe nói hắn đã sớm có được thực lực tiến vào chủ giáo khu. Lý do hắn không bước vào chính là vì muốn lấy được phần thưởng này. Hắn cũng như mọi người đều hiểu rõ việc tiến vào Tam Bộ Tháp có ý nghĩa như thế nào với bản thân.

“Tên khốn! Lão tử từ lâu đã không vừa mắt với ngươi rồi. Mọi người cùng nhau xông lên! Đem cái tên không dám vào Chủ Giáo Khu lăn lộn lại chạy đến Thanh Giáo Khu làm mưa làm gió này giết!”

Đột nhiên trong đám người, có một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra bên ngoài.

Âm thanh này, vừa nghe liền biết là con trai nhưng nói rất nhỏ. Có lẽ hắn muốn che giấu tai mắt của mọi người nên mới làm như vậy.

“Bạo Lãng · Khu Trục!!!”

Vừa dứt lời, một âm thanh uy nghiêm liền truyền ra. Mọi người đang còn suy đoán kẻ nào to gan lớn mật như vậy lại dám ra tay thì đã thấy nước ở trong đài phun nước toàn bộ bị hút lên không trung!!

Nước như một cái màn treo trên cao, cứ lơ lửng như vậy, hơi nước tung bay!!

“Là Bạo Lãng, chạy mau!!”

“Kẻ nào táng tận lương tâm như vậy??? Đây là muốn đối phó Quan Nghĩa hay là muốn đối phó với tất cả mọi người vậy!!

Trong đám đông truyền ra một đống tiếng chửi rủa. Thế nhưng cho dù tiếng chửi kia có lớn hơn thế nào đi chăng nữa thì cũng không át được tiếng gào thét ngày càng mãnh liệt của Bạo Lãng kia.

Phạm vi ảnh hưởng của Bạo Lãng lớn hơn Liệt Quyền rất là nhiều. Quả thực nó giống như một dòng nước lũ từ trên trời rơi xuống vậy. Cứ như vậy ào ào cuốn trôi mọi thứ, không phân biệt địch ta.

Mọi người vì Hắc Ám Yêu thú mà tụ tập lại hết ở quảng trường. Nhưng tập trung đông như vậy khác gì tự làm hại mình. Muốn chạy trốn cũng vướng tay vướng chân. Bạo Lãng hung mãnh kia giống như cuồng thú hung dữ lao xuống. Ngay lập tức một đống người bị Bạo Lãng hung mãnh này cuốn phăng.

“Các bạn học Thuỷ hệ, khẩn trương dọn dẹp chiến trường đi. Ít hơn một đối thủ cạnh tranh, chúng ta càng có thêm hi vọng chiến thắng”.

Tên có giọng nói nhỏ lúc nãy lại kêu gọi mọi người xông lên.

Các ma pháp sư Trung cấp Thuỷ hệ đương nhiên có năng lực đứng trên nước rồi. Bọn họ đạp trên sóng nước nhanh chóng rút lui tới vị trí an toàn. Nhưng mà khi họ nhìn thấy từng đám từng đám người bị Bạo Lãng cuốn đi, hai con mắt liền sáng rực lên.

Đúng vậy. Sao không đem thế cục hiện tại đánh cho càng thêm loạn hơn. Sử dụng kỹ năng Bạo Lãng có phạm vi công kích rộng lớn nhất cuốn mấy tên phiền phức kia đi không phải là hay hơn sao?

“Bạo Lãng!!!”

Phía sau cây phong, âm thanh bén nhọn của một cô gái truyền ra.

“Bạo Lãng!!!!”

Chỗ tòa nhà cao ốc kia lại có một cái Thủy hệ Tinh Đồ xuất hiện.

“Bạo Lãng – Kinh Đào!”

Không biết tên Ma pháp sư Thuỷ hệ nào có thực lực siêu quần lại phóng thích ra Bạo Lãng có uy lực càng kinh khủng hơn nữa. Có thể trông thấy rõ ràng ở trung tâm đột nhiên xuất hiện sóng nước xoáy lên tầng tầng lớp lớp. Cái kia đâu chỉ là hồng thủy đuổi người đi chỗ khác. Mà quả thực chính là muốn đem người ta nuốt hết, muốn đem xương cốt người ta nghiền nát ra bã!!

Ma pháp sư Thuỷ hệ phản rồi, tạo phản rồi. Càng ngày càng thêm bạo lực, càng ngày càng thêm nhiều kẻ “bỏ đá xuống giếng”. Bọn họ dựa vào uy lực của cái Bạo Lãng siêu cấp kia thoáng cái diệt gọn 100 tên học viên đang đứng ở đây.

Cũng may mọi người không có nguy hiểm tới tính mạng. Chứ không dựa vào cái Bạo Lãng siêu cấp kia  không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng vì nó nữa.

Trong số các học viên ở đây cũng có không ít nữ sinh tốt bụng. Tất cả các nàng đều nghĩ biện pháp đem những người bị cuốn trong vòng nước xoáy kia cứu thoát ra ngoài.

Bạo Lãng bá đạo, cuốn đi vô số người. Toàn bộ quảng trường biến thành một cái hồ. Nó giống như dòng lũ chảy xiết nhấn chìm cây cối và đường xá, biến nơi này thành một đống hỗn độn!!

Mạc Phàm cưỡi U Lang thú chạy tới chỗ cao đứng từ sớm rồi. Chứng kiến trận đại hồng thuỷ cuồn cuộn kia, trong lòng Mạc Phàm lúc này vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Ma pháp sư đã đông lại còn tập hợp một chỗ phóng thích ra cùng loại ma pháp. Uy lực của nó phải kinh khủng tới mức nào đây?? Đoán chừng có nhiều tên ma pháp sư Trung Cấp ỷ mình có thực lực lại còn ra vẻ yếu kém không có xông lên tấn công cũng bị dòng nước lũ này cuốn phăng ra ngoài.

Đại đa số Ma Pháp sư sở hữu lực lượng phá hủy cường đại. Nhưng về khả năng phòng thủ, họ cũng chỉ là bình thường mà thôi!

Sau khi từng đợt từng đợt Bạo Lãng dữ dội trôi qua. Một mảng lớn học viên liền bị loại khỏi vòng chiến. Chỉ một chiêu là loại bỏ 100 tên học viên. Những người may mắn sống sót nhìn thấy cảnh tượng hủy diệt như vậy hoàn toàn mất luôn ý chí cạnh tranh. Cứ như vậy lùi dần lùi dần về chỗ xa hơn!

Đạt tới Trung cấp là một chuyện tốt. Có thể vẽ ra Tinh Đồ lại là một chuyện tốt hơn nữa. Những người không có vẽ ra được Tinh Đồ thì không có tư cách cạnh tranh với những người khác. Huống hồ, cho dù vẽ ra được. Nếu như không cẩn thận. Vẫn sẽ bị đánh cho đến cha mẹ cũng không nhận ra. Trận chiến này quả thực quá mức hỗn loạn. Bất kỳ ai cũng không dám vỗ ngực nói rằng mình có thể đứng vững trước đòn quần công này.