Toàn Chức Pháp Sư

Chương 176: Kiếm tiền còn nhanh hơn ăn cướp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Hoangforever

” Ta đã xem qua hồ sơ cá nhân của người. Người tên là Phạm Mặc đến từ Bắc Thành, đúng không?”

Ông lão cười ha ha nói với Mạc Phàm.

“Đúng vậy.”

” Tâm trí của cháu gái ta khác với người bình thường một chút. Nó thường hay kiêu căng, ngạo mạn như vậy đó. Cho nên có chỗ nào mạo phạm tới người, người bỏ qua cho nó.”

Ông lão nói.

” Ta cũng không có chấp nhặt gì với tiểu nha đầu này.”

Mạc Phàm nói.

“Vậy thì được. Ủy thác lần này người thuê đã trả trước cho chúng ta 10 vạn. Sau khi chúng ta hoàn thành ủy thác này xong, người đó sẽ trả nốt cho chúng ta 20 vạn còn lại. Săn sở của chúng ta khác với các săn sở khác. Đối với Ủy thác chúng ta không thu thêm phí phát sinh nào khác nữa. Sau khi người hoàn thành xong nhiệm vụ ủy thác này, thì số tiền ủy thác này sẽ được chia đều cho 2 người. Người 15  vạn và Linh Linh cũng được 15 vạn.”

Ông lão cũng không nói chuyện dài dòng thêm nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“15 vạn?”

Ánh mắt Mạc Phàm liền sáng lên.

Cái ủy thác này chỉ bắt hắn làm có một buổi tối. Mà nhiệm vụ chủ yếu của nó cũng chỉ là bảo vệ đứa trẻ và người nhà của nó. Nhiệm vụ này đối với một vị trung cấp Ma pháp sư như hắn mà nói thì quá là dễ dàng.

Chỉ có một buổi tối mà đã kiếm được 15 vạn rồi. Tốc độ kiếm tiền như thế này còn nhanh hơn cả giết người cướp của!!

” Thanh thiên Săn Sở của chúng ta không chỉ có ở Ma Đô mà còn có rất nhiều chi nhánh khác ở trong khắp cả nước nữa. Đối với chúng ta mà nói, ủy thác có giá 30 vạn là ủy thác có cấp bậc thấp nhất. Các thành viên khác trong chúng ta ngay từ lúc đầu đã nhận những nhiệm vụ có trên 100 vạn trở lên. Do người và Linh Linh tuổi tác còn nhỏ. Cho nên hai người các người sẽ bắt đầu làm từ những nhiệm vụ nhỏ nhặt trước. Tới khi thời cơ chín muồi ta sẽ giao các nhiệm vụ có trong đại danh sách trên 100 vạn cho các người làm.”

Ông lão cười ha ha nói.

“Đại danh sách??”

Trong tâm Mạc Phàm lúc này kinh ngạc không thôi.

30 vạn mà cũng mới chỉ là cấp thấp nhất. Thế thì cái đại danh sách này phải cao tới trình độ nào đây??

Ông lão cười một cách bí hiểm. Hắn cũng không có nói thêm gì với Mạc Phàm. Thế nhưng ánh mắt của hắn lại như muốn nói với Mạc Phàm rằng Nếu như người làm tốt thì chỗ tốt cũng không thiếu!

” Linh Linh đi tìm tài liệu về nhiệm vụ này rồi. Người ngồi ở đây chờ nó một chút. Sau này, nơi này xem như là nhà của người rồi, cho nên người cũng không cần phải khách khí. Vừa khéo trong nhà đang còn phòng trống, người có thể ở lại ở đó… A, A… Ta quên mất. Nói chuyện từ lúc nãy cho tới giờ mà quên mất giới thiệu về mình. Ta xin tự giới thiệu. Ta là hội trưởng của Thanh Thiên Săn Sở. Ta họ Bao. Sau này gọi ta là Bao lão đầu cũng được.”

“Cái gì?? Người thật sự họ Bao à?”

Mạc Phàm cũng thấy phục mình.

Cũng không biết lão đầu này do mê mấy bộ phim truyền hình nên đặt cho mình họ Bao luôn hay là thật sự lão đầu họ Bao đúng như lão nói. Quả thật đối với chuyện này hắn không biết được. Dù sao lịch sử của cái thế giới này cũng tương tự như lịch sử hắn từng được học ở cái thế giới cũ. Những nhân vật lịch sử hay là những nhân vật truyền kỳ, ở trong cái thế giới này cũng không thiếu. Chẳng hạn như hắn có nghe qua trong một buổi học lịch sử có nhắc tới một chuyện. Đó là năm đó Tần Thủy Hoàng sáng lập ra vương triều  ma pháp đầu tiên, lấy niên hiệu là Đỉnh.

Nghe ông lão nói như vậy, Mạc Phàm cũng không có khách khí nữa, liền chiếm dụng luôn cái phòng trà. Ở phòng trà này thứ gì cũng có. Có trà ngon, có cà phê… nhưng tất cả đều phải tự mình phục vụ.

Mạc Phàm rót cho mình một ấm trà ngon. Sau đó cầm một quyển sách có liên quan đến hình dáng yêu ma đặt trong tủ sách quán trà lên đọc.

………….

Trong lúc Mạc Phàm đang còn chờ đợi, Bao lão đầu đã lên tới lầu hai.

Tầng hai của quán trà này không khác gì một cái Thư viện. Nó chất đầy sách cổ và tài liệu đã úa vàng. Có một số tài liệu còn bốc lên mùi ẩm mốc nữa. Rõ ràng cho thấy những tài liệu này đã có từ rất lâu rồi.

Lúc này, Tiểu La lỵ đang ngồi trên ghế sofa. Hai cặp mắt như hai viên trân châu sáng ngời đang còn chăm chú đọc quyển sách đặt trên đùi.

Tốc độ đọc của nàng rất là nhanh. Gần như không tới 10s nàng đã đọc xong 1 trang sách.

” Ông nội, tại sao ông để cho cái tên kia gia nhập vào cơ sở của chúng ta?”

Linh Linh vừa tìm kiếm thông tin vừa nói với Bao lão đầu vừa mới bước lên đầu.

” Tiểu tử này thực lực cũng không tệ. Hắn cũng là một hạt mầm tốt.”

” Thực lực của hắn nếu như con đoán không nhầm,cùng lắm là Trung cấp Ma Pháp Sư.”

Linh Linh nói.

” Nếu như con nghĩ hắn như vậy… thì ta tin chắc rằng hắn sẽ mang tới cho con niềm vui bất ngờ. Ha ha ha…”

Ông lão vừa cười vừa nói, cũng không có nhiều lời về chuyện này.

” Ông nội, trong hồ sơ của hắn có viết. Hắn tới từ Bắc Thành.”

Linh Linh vẫn cúi đầu nói. Tốc độ  đọc của nàng vẫn nhanh thoăn thoắt như cũ.

” Đúng vậy! Lãnh Thanh đang còn giúp đỡ Thẩm Phán truy đuổi Tát Lãng. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, thì chủ mưu trong tai họa thảm khốc của Bắc Thành kia chính là do Tát Lãng này làm ra…À, chuyện này con cũng đừng có nói cho tên Phạm Mặc kia biết nha. Thực lực của hắn lúc này, căn bản là không đụng chạm vào được những việc này. Nếu không hắn lại chết oan chết uổng giống như Tiểu Đỉnh vậy.”

Bao lão đầu nói.

” Con biết rồi. Nhưng mà con nhất định phải tìm ra hung thủ đã giết chết Tiểu Đỉnh sư huynh kia.”

Linh Linh cắn chặt hàm răng trắng nõn. Trên gương mặt non nớt của nàng hiện ra sự tức giận.

” Được rồi. Những chuyện như thế này nên để cho đại nhân giải quyết. Thực lực của các người chưa đủ, thì không nên đụng vào những việc như thế này. Trước hết, con và Phạm Mặc nên xử lý một số chuyện xảy ra trong thành phố. Ma Đô lớn như thế này, muốn giải quyết hết các vụ việc cũng rất là khó khăn.”

Bao lão đầu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Linh Linh.

…………..

Đến tầm buổi trưa, Bao lão đầu mời Mạc Phàm ở lại dùng bữa cơm rất là thân mật.

Thật ra cái quán trà này cũng chỉ có Bao lão đầu và cháu gái Linh Linh của hắn ở mà thôi. Hai người bọn họ ở trên tầng 3.

Tầng 4 cũng có phòng ở. Hình như mấy phòng này là dành cho các sư huynh khác ở trong Thanh Thiên Săn Sở ở. Nghe qua lời Bao lão đầu kể lại thì thực lực của các sư huynh này rất là cao cường.

Ở trong Liên Minh Thợ Săn, hầu hết mọi người đều tụ tập lại với nhau tạo thành một đoàn đội để đi bắt săn yêu. Mà cái Thanh Thiên Săn Sở này phần lớn nhiệm vụ lại chỉ có một mình hoặc hai người đi làm. Mà những nhiệm vụ này đều nằm trong đại danh sách có giá tiền trên trăm vạn.  Điều này cho thấy, người trong Thanh Thiên Săn Sở này rất là Trâu Bò!!

” Tới chiều chúng ta làm gì?”

Sau khi đánh chén no say, Mạc Phàm liền lên tiếng hỏi.

” Hiện tại người có thể quay về trường học. Trước khi trời tối, chúng ta sẽ gặp nhau tại vườn hoa kia.”

Linh Linh nói.

” Làm sao người biết được ta đang là sinh viên.”

Mạc Phàm nhìn tiểu cô nương này với một ánh mắt kinh ngạc.

Linh Linh vểnh cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn lên khinh bỉ Mạc Phàm. Nàng cũng lười giải thích với cái tên Mạc Phàm này.

Mạc Phàm thấy vậy chỉ biết lúng túng. Ngày hôm nay, hắn đã bị tiểu nha đầu này khinh bỉ không biết bao nhiêu lần rồi???

Ài, kệ nó đi. Chấp nhặt với tiểu nha đầu này làm cái gì cho mất đoàn kết nội bộ ra.

Mạc Phàm đành nghe theo lời Linh Linh trở về trường học trước.

…………….

Tới ban đêm, sau khi Mạc Phàm ăn xong bữa cơm chiều trong phòng ăn liền đi tới vườn hoa kia.

Hắn đi ra cổng trường liền gọi một chiếc taxi.

Vừa ngồi lên xe thì có ba nữ sinh trang điểm rất là xinh đẹp vừa cười vừa nói đi lại chiếc xe taxi này. Người tài xế xe taxi thấy có 3 em xinh đẹp đang đi tới liền lùi lại hỏi han:

” Ba cô em xinh đẹp, muốn đi đâu vậy?”

” Bọn em muốn tới vườn hoa.”

Một cô gái ở trong đó vội vàng nói.

” Vừa khéo chàng trai trẻ này cũng muốn tới đó. Các em lên xe đi. Chúng ta đi.”

Tài xế xe taxi nghe thấy vậy liền vui vẻ nói. Sau khi các cô nương này lên xe, hắn liền đạp ga phóng tới vườn hoa.

Thật ra quãng đường này cũng không dài, vừa mới đi được một lúc đã tới.

Mạc Phàm ngồi ở ghế trước. Hắn nghe ba cô nàng này trò chuyện với nhau cũng đoán ra được các nàng cũng thuộc loại nhà có điều kiện. Bọn họ không ở trong ký túc xá mà tự mình thuê một căn hộ ở trong khu vườn hoa này để ở.

” Bạn học ở phía trước ơi, bạn cũng ở nơi này sao?”

Một cô nàng tóc ngắn vừa mới bước xuống xe liền nói vọng sang bên phía Mạc Phàm đang đi bộ.

” Không phải! Tôi tới đây để xử lý một số chuyện.”

Mạc Phàm trả lời.

” Ồ! Ồ! Bạn cũng là tân sinh viên à? Sao tớ có cảm giác nhìn bạn rất là quen mặt nhỉ??”

Cô nàng tóc ngắn cười nói.

” Ai da! cô nương Cổ Văn xinh đẹp của tôi ơi. Cô dùng phương thức này để tán tỉnh cũng quá là lạc hậu đi. Cái gì mà quen mặt hay không quen mặt chứ. Cô tới hỏi thẳng số điện thoại của người ta không phải tốt hơn sao?”

Cô gái tóc dài ngang vai cười khanh khách nói.

” Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc nãy ngồi trên xe còn nhìn người ta chằm chằm như vậy cơ mà!”

Cô gái có môi đỏ nói.

” Các người muốn chết à!

Cô gái tóc ngắn hét lên.

Thoáng cái ba cô gái đùa giỡn với nhau, không coi ai ra gì, ồn ào cả một góc phố. Mạc Phàm nhìn ba cô nương này như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng đi tới chỗ cấp trên… tiểu la lỵ đang chờ.

Mà người ta thường hay nói trong các câu chuyện trinh thám rằng tiểu quỷ phối hợp với thiếu nữ  thanh xuân, phá án vô số. Thế nhưng tại sao tới trên người hắn lại là tiểu la lỵ phối hợp với thiếu nam anh tuấn???