Toàn Chức Pháp Sư

Chương 167: Khôn chi sâm – Tù lao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Hoangforever

” Phích lịch” cường đại, chỉ trong phút chốc nó đem sinh vật còn sống kia oanh cho tan thành cát bụi. Một con đường sống cũng không có. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lão sư Cố Hàm phải ra tay trong lúc tên Bạch Tàng Phong kia vẫn còn có áo giáp ma cụ. Quả thực uy lực của ” Phích Lịch” Lôi hệ trung cấp ma pháp quá mức là bá đạo. Cho dù có áo giáp ma cụ đi chăng nữa thì cũng bị oanh cho lục phủ ngũ tạng nát bấy. Mặc dù Bạch Tàng Phong có tự tin ngăn cản được chiêu này, nhưng Cố Hàm cũng không muốn vì lý do này mà không làm tròn nhiệm vụ.

Mà lúc này, tình huống của Mục Nô Kiều cũng tương tự như Bạch Tàng Phong lúc trước.

” Phích Lịch” đánh xuống, nếu như không kịp thời né tránh, thì không chết cũng bị thương nặng. Cho dù có áo giáp ma cụ cũng không chặn lại hết được. Bởi vì ” Phích Lịch” có thể đem ma cụ phòng ngự oanh cho nát bấy!

Nhưng mà, lần này lão sư Cố Hàm lại không ra tay.

Bởi vì hắn thấy Mục Nô Kiều có biện pháp ứng phó rồi. Huống hồ Cố Hàm còn thấy cô nàng Mục Nô Kiều này còn mạnh hơn gấp 10 gấp trăm lần so với cái tên Bạch Tàng Phong ngu xuẩn kia!

” Phong quỹ – Phiêu Doanh!”

Mục Nô Kiều lúc trước còn hoạt động chậm chạp, nhưng khi Lôi Vân bao phủ trên đầu của nàng, bước chân của nàng trong thoáng chốc trở nên thật nhanh.

Nàng đã sớm bố trí con đường bằng gió cho mình di chuyển cho nên vào lúc này thân thủ của nàng thướt tha, phiêu dật như gió. Trang phục của nàng do tốc độ di chuyển quá nhanh mà bay phấp phới khiến cho nàng lúc này không khác gì một vị tiên nữ giáng trần vậy.

Sấm sét oanh tạc đột ngột, lại sắc bén. Nó đánh lên mặt đất tạo thành một cái hố nám đen. Bởi vì  Mục Nô Kiều đã chạy nhanh ra khỏi nó có và đang đứng cách xa nơi đó 10 thước rồi.

” Nếu như thời điểm Lôi Hệ Tinh Đồ hoàn thành mà phóng thích ra Tinh Quỹ. Chắc chắn Mục Nô Kiều sẽ không thể nào tránh né được ” Phích Lịch” đánh xuống vừa nhanh vừa mạnh kia. Nhưng hình như Mục Nô Kiều đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Cố Hàm âm thầm gật đầu.

Vừa mạnh vừa cuồng bạo. Đây chính là Lôi hệ trung cấp ma pháp.

Rõ ràng Mục Nô Kiều rất là hiểu rõ Lôi hệ trung cấp ma pháp. Cho nên nàng đã sớm bố trí xong xuôi hết con đường gió xung quanh mình rồi.

Vì vậy nàng chờ Mạc Phàm hoàn thành Tinh Đồ xong, khi Lôi Vân xuất hiện trên đỉnh đầu của mình nàng liền nhanh chóng thay đổi vị trí của mình.

Nếu như nàng di động sớm quá thì đối phương có thể khóa định vị trí nàng một lần nữa rồi sau đó thay đổi phương hướng ” Phích Lịch” đánh xuống. Nếu như chậm quá, e rằng tốc độ của Phong không nhanh bằng tia chớp, tới lúc đó người thua chính là nàng. Mà Mục Nô Kiều lựa chọn thời cơ lại rất là thích hợp. Nàng sử dụng kỹ năng sơ cấp Phong quỹ để tránh né trung cấp ” Phích Lịch” của Mạc Phàm.

” Thật là một nữ nhân lợi hại. ” Phích Lịch” đánh xuống như vậy mà vẫn có thể tránh được!”

Mạc Phàm âm thầm giật mình.

Quả thật lần này hắn gặp phải một Ma Pháp Sư thứ dữ rồi. Nếu như so sánh với cái đám học viên chỉ cắm cúi tu luyện tu vi, thực hành trên cái cọc gỗ kia thì Mục Nô Kiều này hiển nhiên đã trải qua vô số lần thực chiến rồi. Thậm chí mức độ hiểu biết của nàng đối với trung cấp ma pháp khá là sâu.

Không phải ai cũng biết thông qua dấu hiệu Lôi vân để phán đoán ra vị trí ” Phích Lịch” đánh xuống sẽ là ở đâu.

” Xem ra, người thua rồi!”

Sau khi sử dụng Phong quỹ xong, vị trí lúc này của Mục Nô Kiều rất là an toàn, cho dù Mạc Phàm có sử dụng Lôi Ấn cũng không thể nào đánh tới được.

Lần này, Mục Nô Kiều chắc chắn không để cho Mạc Phàm có cơ hội phóng thích ra đạo ” Phích Lịch” thứ hai được!

” Thật không vậy? Phong Bàn – Long Quyển của người nếu như ở khoảng cách xa như vậy, ta cũng tránh né quá là dễ dàng.”

Mạc Phàm nhìn chăm chú vào nữ nhân này.

Phạm vi hoạt động của Phong Bàn – Long Quyển rất lớn. Thế nhưng đáng tiếc là vị trí nữ nhân này đứng lại quá  ngu ngốc đi. Từ đầu sân quyết đấu tới vị trí cuối sân quyết đấu này chí ít nó cũng hơn 100 mét. Cho nên Mạc Phàm thừa sức để tránh né được cái chiêu Long Quyển kia.

” Ta có nói với người rằng ta sẽ sử dụng Phong hệ ma pháp sao?”

Trên khuôn mặt Mục Nô Kiều liền xuất hiện một nụ cười tươi như hoa.

Nàng cười quả thật rất đẹp, rất động lòng người! Thế nhưng đối với Mạc Phàm mà nói nụ cười này không khác gì một loại tai họa sắp giáng xuống đầu hắn tới nơi rồi.

” Khôn Chi Lâm – Tù Lao!”

Một Tinh Quỹ màu xanh biếc liền hiện ra đại diện cho  Mộc hệ. Bọn nó đan xen xung quanh Mục Nô Kiều rồi nhanh chóng hợp lại tạo thành một cái Tinh Đồ hình cây cối sinh trưởng!!

Sau khi nàng đọc một đoạn chú ngữ cổ xưa có thể khống chế được lực lượng dây mây tự nhiên nhảy múa theo mình.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng búng ra. Một nguồn năng lượng sinh mạng tự nhiên vô cùng khổng lồ liền biến thành một hạt mầm vô cùng tầm thường.

Hạt mầm này phát ra ánh sáng màu xanh biếc rơi vào đôi mắt thờ ờ, phớt lờ của Mạc Phàm nhìn thì nó giống như là khô héo vậy. Nhưng khi ánh sáng màu xanh biếc của hạt mầm rơi sâu xuống mặt đất một khắc. Đột nhiên có biến hóa lớn xảy ra.

Mặt đất như bị thứ gì đó xông phá ra vậy. Mạc Phàm còn chưa kịp chạy trốn nếu như không muốn chết trẻ đột nhiên xuất hiện vô số cây đại thụ to lớn, dây mây có hình dạng kỳ quái trồi lên……..

Bọn nó chen chúc trên mặt đấy và sinh trưởng với một tốc độ rất là đáng sợ!

Bọn nó quấn chằng chịt với nhau ở một chỗ. Sau đó nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, mọc ra cành lá, dây leo. Có cái thì bò lổm ngổm xuống cả dưới mặt đất. Nó nhanh chóng khuếch đại tạo thành một cái khu rừng rậm với những cây thực vật sinh trưởng điên cuồng!!

Chỉ mới vài giây đồng hồ trước thôi, nơi này vẫn còn là một mảnh đất đầy cát sỏi. Thế nhưng một giây sau, mảnh đất đầy đất sỏi này đã bị những loài thực vật này chiếm lĩnh hết toàn bộ. Nói bọn nó là thực vật có vẻ không được đúng cho lắm. Bởi vì bọn nó đang xâm lấn, đang chiếm đoạt, đang bắt lấy con mồi không khác gì những con quái vật khổng lồ vậy!!

Rất hiển nhiên là đám thực vật này có năng lực cảm ứng được sinh mệnh. Cho nên bọn nó cảm ứng được vị trí Mạc Phàm đang đứng và từ vị trí Mạc Phàm đang đứng. Bọn nó bắt đầu sinh trưởng, quấn lại không một chút kiêng kị gì Mạc Phàm. Mạc Phàm cho dù có liều mạng chạy trốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị bọn nó ngăn cản. Sau đó bọn nó nhanh chóng kết thành một mảnh rừng rậm chằng chịt, nhốt Mạc Phàm ở trong đó.

Những loài thực vật rắc rối này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phát triển tươi tốt lên. Thậm chí đến cả ánh sáng muốn lọt vào cũng không thể nào lọt vào nổi.

Bọn nó giống như một cái nhà tù. Mà nhà tù này là do những quái thụ, dây leo ma, yêu cành tạo thành một nhà tù Rừng rậm dày đặc khiến cho người bị nhốt bên trong muốn hoạt động được thân thể cũng không thể nào hoạt động tự nhiên được. Vì vậy một khi đã bị nhà tù rừng rậm này nhốt vào rồi thì đừng có mơ tưởng mà thoát ra được!!

Đây chính là một chiếc lồng giam do đám thực vật đột ngột mọc từ dưới mặt đất lên mà thành. Một cái lồng giam dày đặc cây cối nhốt chặt từ đầu cho tới chân!

Một nhà tù rừng rậm cứ như vậy xuất hiện đột ngột trước mắt tất cả sinh viên. Vào lúc này, trong nội tâm bọn họ bị hình ảnh này làm cho rung động không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Phong Bàn – Long Quyển lúc trước đã khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn đối với Mục Nô Kiều rồi. Mà lúc này lại ra một cái kỹ năng trung cấp ma pháp nữa khiến cho mọi người hoàn toàn không thể tin được hình ảnh trước mắt bọn họ lúc này là do một tân sinh viên của học phủ làm ra!!

Điều này không chỉ khiến cho đám tân sinh viên mới nhìn mà phát sợ mà còn khiến cho đám sinh viên cũ không có đất dung thân.

Ở trong cái Thanh giáo khu này, hầu hết mọi người còn chưa bước vào tới cấp bậc trung cấp.

Chứ đừng nói tới chuyện bọn họ đem hai hệ tu luyện tới cấp bậc trung cấp. Hơn nữa lại còn có thể phóng thích ra được kỹ năng trung cấp ma pháp!!

Trung cấp!

Ban đầu đây chỉ là một cuộc ” đấu thú so tài” giữa các tân sinh viên với nhau. Thế nhưng cuối cùng lại biến thành một trận đấu giữa những trung cấp Ma Pháp sư với nhau.

Vào lúc này, rất nhiều người có tâm cao khí ngạo bước vào học phủ Minh Châu cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh tươi đẹp…..

Cũng đều là tân sinh viên. Tại sao có người đối với cấm bậc Trung cấp Ma Pháp Sư lại cảm thấy xa không thể với tới. Mà có người lại đối với cấp bậc này cũng chỉ là tiện tay cầm lấy!!!

Người có một cái trung cấp ma pháp sư thì cũng đã Ok rồi. Tại sao ngay đến cả thứ tu cũng có thể tu luyện tới trung cấp Ma Pháp Sư được!!!

Sống trên đời này rốt cuộc còn có ý nghĩa nữa không trời?????