Toàn Chức Pháp Sư

Chương 109: Thế giới bị vứt bỏ




Ở phía nam trường nữ sinh trung học Minh Văn có một quảng trường mua đồ vô cùng sầm uất.

Ngày thường vào khoảng thời gian này, quảng trường mua đồ này chắc chắn sẽ bị các bạn nữ chiếm lĩnh. Trong khúc hát Tiểu Bình Quả tạo thành một buổi tiệc hoan lạc quần thể.

Thế nhưng, ngày hôm nay, quảng trường này lại không có một bóng người. Mưa mặc mưa, gió mặc gió. Mấy em nữ sinh kia có lẽ cũng không dám tới đây ca hát nhảy múa ăn mừng nữa rồi. Bởi vì ở nơi đây vào tối hôm qua khi bọn họ đang còn nhảy múa ca hát thì bọn họ liền nhìn thấy một đám ma lang nhào ra ăn thịt mấy người đang nhảy nhót kia.

Ngày hôm nay, những vết máu kia cũng bị nước mưa cọ rửa đi hết rồi. Quảng trường lớn như vậy còn sót lại chính là những cánh tay, cẳng chân cụt. Ai mà nhìn thấy lúc này chắc sẽ nôn mửa không thôi.

Xung quanh quảng trường lâu lâu lại truyền ra tiếng gầm gừ nhẹ cùng tiếng gầm thét.Thỉnh thoảng lại có một tiếng la thất thanh phá vỡ khung cảnh tịch mịch này. Biết ngay rằng có một người đã bị yêu ma tìm thấy và ăn thịt.

Tầng lầu mua đồ chiếm 1/3 diện tích mặt trước của quảng trường. Đây là một thị trường mua đồ mới được hình thành nhưng do yêu ma tùy tiện phá hoại đến nỗi nơi này không còn lại gì. Khắp nơi là những mảnh thủy tinh rơi vãi. Tường gạch đổ nát. Sàn nhà thành một đống hỗn độn.

Quảng trường ở dưới đất chính là một siêu thị khổng lồ. Thức ăn của loài người đối với yêu ma cũng không hấp dẫn cho lắm. Chứ không thì nơi này đã biến thành nơi yêu ma tụ tập rồi.

Ở bên dưới cầu thang máy trong siêu thị có một nhóm người rất là may mắn chưa có bị yêu ma phát hiện ra.

Người ẩn núp bên trong siêu thị. Mọi người nằm bẹp xuống dưới đất. Lúc này họ có thể làm chỉ là cầu nguyện. Cầu nguyện bọn yêu ma sẽ không tìm tới đây.

” Chúng ta không phải bị mọi người bỏ rơi rồi chứ?”

Một bé gái ngồi ở trong góc ôm đầu gối khóc thút thít nhỏ giọng hỏi.

” Người ở bên ngoài hơn một nửa đều là chết hết. Chúng ta rồi cũng bị yêu ma phát hiện ra thôi.”

Một nam tử trung niên mặc đồng phục màu lam nói.

Mọi người nghe nam tử kia nói, ánh mắt họ liền sáng lên.

Mọi người nghe một thiếu niên chạy trốn tới nơi này nói rằng. Ở bên ngoài khắp nơi đều là yêu ma. Đi ra ngoài chưa được 1 phút khẳng định là đã bị yêu ma ăn thịt. Nếu như mọi người đi dưới đất thì…. Bọn họ có thể đi xuyên qua khu vực Minh Văn này tới được kết giới an toàn. Ở đây còn có một người công nhân rất là quen thuộc hệ thống thoát nước dưới thành phố. Cho nên việc bị lạc đường ở dưới đó chắc chắn không phải lo.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được update tại đây. Cảm ơn các bạn đã ghé thăm.

” Đi! Chúng ta đi nhanh lên. Ta không muốn ở lại đây một chút nào cả.”

” Đúng vậy! Đúng vậy! Đây chắc chắn là cảnh giới huyết sắc. Nếu như chưa tới được kết giới an toàn thì chắc chắn là sẽ chết…”

” Đi! Chúng ta đi nhanh thôi. Nơi này sớm muộn gì cũng bị yêu ma phát hiện ra.”

Bên trong siêu thị có tổng cộng 15 người đang lẩn trốn. Khi nghe thấy có đường thoát nước dẫn ra bên ngoài. Trong đôi mắt của mọi người liền hiện lên ánh sáng của hi vọng, ánh sáng của sự sống.

Vừa hay trong siêu thị cũng có đường cống thoát nước ở bên dưới. Vì vậy bọn họ có hy vọng rút lui được tới kết giới an toàn rồi.

Mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi. Rồi vội vàng đi theo người làm cống thoát nước kia xuống dưới đường cống thoát nước.

” Chờ chút! Mọi người chờ chút! Có ai tới giúp tôi một chút được không. Nơi này còn có một cô gái ngồi trên xe lăn nữa. Nàng có lẽ không thể nào đi lại được….”

Một cô bé nhỏ bé gầy gò vội vàng kêu gọi mọi người lại.

” Bệnh thần kinh! Thân mình còn chưa lo xong, lại còn đi lo cho người khác.”

” Đúng vậy! Xuống nước cũng không thể nào đi xe lăn được. Cô muốn sống thì nhanh đi theo chúng tôi.”

Tên quản lý siêu thị mập mạp nói.

Công nhân làm đường ống đi phía trước. Những người khác thì giả bộ như không nghe thấy, vội vàng đuổi theo người làm đường ống kia.

” Vậy ai đó cõng nàng đi. Ta cầu xin các ngươi. Đừng bỏ nàng lại. Van xin các người đó.”

Cô gái nhỏ bé gầy gò kia muốn khóc tới nơi rồi. Nhìn mọi người nhanh chóng rời xa nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

Mặc dù cũng có mấy người quay đầu lại nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn kia. Nhưng tất cả bọn họ đều là ánh mắt đáng tiếc, không đành lòng. Chuyện này quá sức đối với bọn họ…. rồi tiếp tục bước đi…..

Bọn họ ngay cả bản thân mình còn khó giữ nổi. Nếu như dưới đất gặp yêu ma. Cõng một nữ hài trên lưng thì chắc chắn chạy thoát không nổi.

” Chúng ta không nên làm như vậy. Cô gái kia nhìn rất là đáng thương.”

Một nữ phụ ở trong nhóm người kia nói thầm.

” Có gì mà không nên chứ. Do nàng không đi được, sao trách chúng ta được. Nếu như ngươi cảm thấy nàng đáng thương thì người cõng nàng đi. Đừng bảo ta không nói trước cho người biết. Xuống đây rồi có rất nhiều đường cống rất là nhỏ phải bò mới qua được. Muốn tìm thấy cái thang để leo lên mặt đất thì chân người cũng đã mỏi rồi. Người mang theo nàng, thì có lẽ hai ngày chúng ta còn chưa tới được kết giới an toàn.”

Thợ sửa đường ống nước liền nói.

” Mà ở trong siêu thị kia chưa chắc đã bị yêu ma phát hiện ra. Nàng ở đấy chờ cứu viện tới là tốt nhất.”

Mọi người nghe thấy người kia nhắc tới cứu viện, liền im bặt hết cả lại.

Cảnh giới huyết sách chắc chắn không thể có cứu viện tới cứu. Đa phần ma pháp sư sẽ được triệu tập về kết giới an toàn để có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Còn những thành phần ở bên ngoài chưa tới được kết giới thì có lẽ tự mình nghĩ biện pháp rút lui thôi.

Cho nên, cô gái ngồi trên xe lăn kia chỉ có thể cầu nguyện rằng cái siêu thị này yêu ma vĩnh viễn không có phát hiện ra.

……….

Siêu thị rất nhanh không có một ai. Mà cô gái nhỏ bé gầy gò đang còn đứng bên cạnh cô gái ngồi trên xe lăn kia. Nàng nhìn thấy bóng lưng mọi người xa dần, đôi mắt muốn tuôn trào nước mắt ra tới nơi rồi.

” Ngươi nhanh đi theo bọn họ đi.”

Cô gái ngồi trên xe lăn miễn cưỡng cười một tiếng nói với cô gái xa lạ ở bên cạnh này.

” Ta xin lỗi… ta cũng muốn dẫn người đi cùng.”

Cô gái nhỏ bé gầy gò làm ra điệu bộ khó xử nói.

” Không sao! Ngươi nhanh đi với mọi người đi.”

” Ta có thể giúp được gì cho ngươi không?”

Cô gái ngồi trên xe lăn hình như nghĩ tới điều gì, liền nhanh chóng tháo cái vòng đeo tay của mình đưa cho cô gái kia:

” Nếu như ngươi tới được kết giới an toàn, thì đem cái này đưa cho người nhà của ta…”

Rất nhanh cô gái nhỏ yêu gầy gò nhớ thông tin người thân của cô gái ngồi trên xe lăn kia. Nàng nghiêm túc gật đầu rồi nói:

” Yên tâm, ta sẽ báo cho hắn biết khi ta tới để cho bọn họ có thể nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.”

Cô gái ngồi trên xe lăn lắc đầu, nói:” Phiền người nói cho hắn biết, ta đã chết do tai nạn.”

Cô gái kia kinh ngạc há mồm, nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Cuối cùng, cô gái nhỏ yếu gầy gò xoay người rời đi. Nhiều lần muốn quay đầu lại nhìn nhưng cũng cố nén lại.

......

Ánh đèn ấm áp chiếu vào một góc nhỏ. Một nữ phụ làm công việc trí thức xinh đẹp đang còn cảm thấy khó chịu trong lòng đứng ở nơi này. Nàng tưởng rằng những nam nhân kia sẽ có một người đứng ra sẵn sàng cõng cô bé kia rời đi. Thế nhưng kết quả là mọi người ra đi vội vã….

Phần hờ hững này khiến cho lòng người lạnh giá.

Nhưng nàng có thể làm như thế nào được. Chân của nàng còn bị thương phải đi khập khễnh. Nàng có thể đuổi theo được những người kia đã là rất tốt rồi. Nàng không thể nào vừa cõng cô gái trên xe lăn kia vừa đuổi theo bọn họ với cái chân khập khiễng này được.

Cô gái trên xe lăn kia không biết tên là gì. Nhìn cô gái đó có vẻ rất là bình tĩnh. Trong lúc mọi người quyết định bỏ rơi nàng. Lúc đó trong mắt nàng cũng không có một tia van xin, khẩn cầu. Thậm chí trong đôi mắt đó nàng còn không thấy một tia bối rối và tuyệt vọng.

” Ta xin lỗi, ta xin lỗi….”

Nữ phụ cắn nát đôi môi đỏ mọng của mình và nói xin lỗi không ngừng. Sau đó lại tiếp tục đuổi theo đoàn người ở phía trước.

Thoáng cái, cả siêu thị liền không có một ai. Chỉ còn lại một cái xe lăn và một cô gái mặc váy màu xanh nhạt….

Người đã đi rồi. Diệp Tâm Hạ chậm rãi cúi đầu. Tóc nàng che khiến cho khuôn mặt nhìn không rõ. Bàn tay trắng nõn nhỏ bé đặt lên trên đùi.

Mặc dù nàng bình tĩnh như vậy. Nhưng sự lo lắng, bất an vẫn truyền ra như cũ. Khiến cho nàng phải nắm chặt lấy quần của mình để giữ lại sự bình tĩnh.

Nàng cũng không trách những người kia giống như việc nàng không thể đi được đều giống nhau vậy. Chuyện này sao có thể oán trách người khác được?

Ai cũng có ước vọng được sống.

Chẳng qua là chung quanh quá yên tĩnh. Yên tĩnh tới đáng sợ. Khi bạn không biết lúc nào tử vong sẽ tới. Cái loại giống như bị cả thế giới vứt bỏ không cứu giúp lan tràn tới từng ngóc ngách trên thân thể. Đến tột cùng đau khổ như thế nào không ai có thể hiểu được, không có ai có thể giúp đỡ được. Hay là chết đi kết thúc mọi chuyện. Không cần thiết ở trên cái thế giới này kéo dài hơi tàn nữa?

Hình như nàng làm ra quyết định gì. Nàng chậm chạp khởi động xe lăn, từ từ di chuyển cơ thể tới gần khu vực nhà bếp.

Nàng cố hết sức đứng lên trên trên ghế xe lăn, rồi lấy một cây dao gọt trái cây sắc bén ở trên bàn bếp.

Nàng có thể miễn cưỡng đứng, có thể đi lại được mấy bước. Nhưng do hai chân không có khí lực gì khiến nó làm cho nàng người nàng mệt mỏi không chịu nổi.

Nàng lại trở về ngồi trên xe lăn của mình. Sau đó nàng khởi động xe lăn trở lại vị trí kia…..

......

Những hành động này của Diệp Tâm Hạ vừa hay bị nữ phụ vừa đi xa nhìn thấy. Từ trong lòng nàng lại một lần nữa cảm giác áy náy dâng lên.

Có lẽ khi bọn yêu ma xông vào cái siêu thị này, thì cũng là lúc cô gái trên xe lăn kia chết.

Nữ phụ xinh đẹp hít sâu một hơi rồi đóng cánh cửa này lại.

- --

Từ chương này trở đi sẽ đăng chậm lại:)